Tuy rằng quyết định buông tay, nhưng tôi vẫn không có cách nào không chú ý đến anh, đặc biệt là đoạn hồi ức rõ ràng như vậy.
Tôi bắt đầu tùy ý xem một ít sách, tránh đi tiểu thuyết, sợ rằng nếu mình xem đến tình yêu vui buồn chia tay rồi lại quay về, nhưng mà vẫn là vô dụng.
Bài thơ In a Station of the Metro (Ở ga xe điện ngầm)* của Ezra Pound, bài thơ rất ngắn, mô phỏng theo thơ ca Trung Quốc:
“Sự xuất hiện của những gương mặt này giữa đám đông.
Những cánh hoa trên cành cây đen, ướt.”
Những từ rất đơn giản, trong sách giải thích là ở ga tàu điện ngầm có những đoàn người trẻ tuổi tới lui, khuôn mặt cười tươi như hoa, cảnh tượng tốt đẹp như vậy, có lẽ là vì sắp trở về nhà, hoặc là đi đến chân trời mới. Bởi vì sau cơn mưa cánh hoa thơm mát xinh đẹp. Nhưng mà không biết tại sao, trong lòng tôi hình ảnh lại không đạt tới vẻ đẹp như vậy, trong đầu chỉ là một nhà ga tối đen như mực, đám người chen chúc, có những gương mặt khóc đến thương tâm, có lẽ bởi vì ly biệt, có lẽ là vì đưa tiễn, thương tâm như đóa hoa trong mưa, lung lay như sắp rụng.
Tôi thực sự tập trung không được tinh thần tiếp tục đọc, tôi ý thức được hiện tại tất cả tiểu thuyết, thơ ca, tiếng Anh, tiếng Trung đều sẽ trở nên buồn bã. Tâm tình của tôi vẫn luôn bình tĩnh không được, tôi giống như là gã thi nhân mẫn cảm với bất cứ những cảm xúc bi thương nào, ngâm lên bài thơ bất lực của cuộc đời mình.
Tôi bắt đầu lật xem một ít đồ vật đã cũ, loại hành vi này gần như tự mình hại mình, bởi vì mỗi khi nhớ tới một chút chuyện trong quá khứ, nỗi đau đều tăng thêm.
Mười bảy tuổi, lớp 12 là lúc bận rộn nhất, cả người mỗi ngày chiến đấu với công thức toán học, từ vựng tiếng Anh, mệt bở hơi tai nhưng vẫn làm không biết mệt, chỉ vì anh ngẫu nhiên quan tâm đến tôi, vì cuối tuần có thể có cơ hội về nhà nhìn thấy anh. Cũng là khi đó,anh đột nhiên đề cập tới việc kiếm bạn gái, hỏi ý kiến của tôi. Tôi đột nhiên khó chịu, đột nhiên cảm thấy phẫn nộ, lại rõ ràng mình chẳng có tư cách gì để khó chịu, tức giận. Một tuần đó tôi trong lòng không yên, làm cái gì cũng sai, tâm tình rơi tận xuống đáy vực. Giãy giụa một tuần, thế mà lại bị đau dạ dày, lại gọi điện thoại cho anh. Nhìn anh căng thẳng, hốt hoảng, đau lòng, tôi sẽ khóc. Cuối cùng cũng thua, rốt cục tôi nói cho anh biết chữ yêu này,anh nói được.
Sau khi thi đại học, tôi không cân nhắc bất cứ đại học nào bên ngoài tỉnh, trực tiếp đăng ký đại học ở trung âm thành phố, khi đó là để chúng tôi có cơ hội ở chung nhiều hơn, có thể có nhiều thời gian gặp mặt hơn, sẽ không bởi vì đất khách mà sản sinh ngăn cách, xa cách lẫn nhau. Thật ra cuối tuần anh cũng thường thường lái xe tới mang tôi ra ngoài chơi, chúng tôi leo núi, cắm trại, câu cá, đi thưởng thức các loại đồ ăn, lựa chọn quần áo cho nhau. Tôi đã từng thầm vui vẻ rất nhiều vì mình đã quyết định như vậy, tôi vì tôi mỗi ngày có thể bên anh mà hạnh phúc. Trong máy vi tính đầy hình ảnh hạnh phúc của một năm rưỡi trước, lại đối lập với hình ảnh bi ai của tôi bây giờ, hơn hai ngàn tấm, cả một năm rưỡi của quá khứ đều tràn đầy hình ảnh của tôi và anh, minh chứng tình yêu của quá khứ bây giờ đã biến thành lưỡi dao nhọn, giờ nào khắc nào cũng đang đâm trái tim của tôi đau nhói, cho đến máu me đầm đìa, đâm đến thành từng mảnh vụn.
Hiện tại, tôi đột nhiên rất hận mình, hận tại sao mình lại chọn đại học vì anh, tại sao muốn ở gần anh như vậy. Quá gần rồi, mấy chục, mấy trăm km đều quá ngắn, không đủ xa để tôi buông tay anh.
Tôi luôn cảm thấy tôi lúc nào cũng có thể thấy anh, luôn cảm thấy sau một khắc anh lại có thể lái xe xuất hiện ở dưới lầu. Tất cả cũng không có thay đổi, nhưng tất cả cũng đã thay đổi. Tôi nhớ anh, nhớ anh hơn so với bất kỳ lúc nào. Không tự chủ, tô icư nhiên vô ý thức gọi điện thoại cho hắn, còn chưa nói tiếng nào, đầu kia cũng không phải thanh âm tôi quen thuộc, vì vậy tôi không nói gì nữa liền cúp điện thoại.
Nhìn hình ảnh trong máy đang chiếu lên từng bức, một lần lại một lần, mãi đến khi đèn ngủ trong phòng cũng tự động tắt. Cũng càng ngày càng tối, càng ngày càng yên tĩnh, lòng càng ngày càng trống rỗng, càng ngày càng không còn tri giác, mãi đến tận chân trời lại bắt đầu nổi lên tia sáng, mãi đến tận mặt trời lần thứ hai chiếu đến trên mặt của tôi, tôi đầy mặt nước mắt cũng rốt cuộc không khóc nổi, đột nhiên cảm thấy đời này nước mắt tôi đại khái đã khóc khô rồi. Ánh mặt trời chiếu trên mặt có chút ấm áp, nhìn mặt trời xa xa, tôi đột nhiên rõ ràng có một số việc tôi có lẽ cả đời này đều không làm được, mà cũng chỉ có thể bức bách chính mình đi làm, dù cho chỉ là dối trá cũng được, dù cho lừa mình dối người cũng được.Hoàn chương 6.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT