Tác giả: Lâm Ngư Hành

Editor: Solitude

======

Khi Diêm Thập Nhị nhìn thấy thứ đồ kia, trái tim bắt đầu đập kinh hoàng, không chút do dự, anh một phen lấy tờ giấy.

Bên ngoài tờ giấy bọc túi giữ nhiệt, cho nên hiện tại vẫn nguyên vẹn.

Tay anh có chút run, gần như không thể cầm chắc tờ giấy kia.

Thậm chí cảm xúc cũng có chút tan vỡ, do dự, chậm chạp không mở tờ giấy ra.

Lâm Tây Tẫn nhìn không nổi, tiến lên một bước, vỗ nhẹ vai anh, giọng nói trầm thấp, mang theo tác dụng trấn an nhân tâm: “Diêm Thập Nhị, cậu có thể, rất nhiều người đều đang chờ cậu cứu vớt, cậu không thể ngã trước bọn họ được.”

Ngay cả khi lời này mang theo vài phần trói buộc đạo đức, nhưng Lâm Tây Tẫn biết Diêm Thập Nhị sẽ hiểu ý của hắn.

Vai phản diện này, hắn có thể làm được.

Và trên con đường này, hắn cũng sẽ đồng hành cùng Diêm Thập Nhị, tựa như khi anh mắng tỉnh mình vậy.

Diêm Thập Nhị nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu, hô hấp đình trệ trong chớp mắt, nhanh chóng mở to mắt.

Mở tờ giấy ra, Diêm Thập Nhị lướt nhanh qua nội dung trên đó, nắm tay trực tiếp nện vào vách tường.

Anh dùng sức lực cực đại, đau toàn bộ cánh tay cũng không rảnh run rẩy.

“Chúng đây là có ý gì, trần trụi khiêu khích?”

Lâm Tây Tẫn nhăn mày thật sâu, hơi có chút bực bội.

Hắn giữ chặt Diêm Thập Nhị, sợ anh lại làm chuyện gì xúc động.

Nhưng trước sau hắn vẫn nghĩ không ra, làm sao lại có người có thể tùy ý làm bậy như thế, lại không biết trời cao đất dày như thế?

Có lẽ là vì giáo dục từ nhỏ đều nói cho hắn phải đi làm một người thuần lương có nhân tính, cho nên hắn thật sự không cách nào lý giải được tâm lý cùng động cơ của những tên tội phạm đó.

Hắn thật sự sẽ bị những người này thuyết phục, càng hận không thể nhanh nhanh bắt được bọn chúng, đem chúng ra trước công lý.

Diêm Thập Nhị nhìn về phía Lâm Tây Tẫn, hắn hôm nay không mang mắt kính, người đàn ông thoạt nhìn thuần lương vô hại trở nên sắc bén lãnh túc, khí tràng cả người cũng có vẻ hết sức cường đại.

Quen biết nhiều năm, Diêm Thập Nhị biết Lâm Tây Tẫn trước nay đều không phải người ôn thiện gì, quy tắc xử sự của hắn luôn là người kính một phân, hắn kính một trượng.

Nếu không chọc vào điểm mấu chốt của hắn, hắn có thể dung túng vô điều kiện, đó là lý do vì sao hắn trước sau luôn cho người ta loại ảo giác tính tình đặc biệt tốt.

Nhưng nếu dẫm lên điểm mấu chốt của hắn, thế hắn nhất định sẽ đòi lại gấp mười.

“Tôi cảm thấy gã vẫn luôn giám thị chúng ta ở nơi tối tăm, nhất cử nhất động của chúng ta gã đều rõ như lòng bàn tay, dường như gã coi đó là lạc thú, như vậy sẽ khiến gã có được cảm giác thành tựu.” Ánh mắt Diêm Thập Nhị nghiêm nghị, lâm vào trầm tư.

Nếu người phía sau màn thật sự chính là Khương Vô Ẩn, thế Diêm Thập Nhị muốn nói, gã thật sự quá lợi hại.

Tuy nhiên cũng chỉ có là gã, mới có thể giải thích thông mọi thứ xảy ra này, gã chắc hẳn đã thông qua thủ đoạn nào đó không thể dùng khoa học giải thích đến nơi này.

Đã có loại năng lực này, cộng thêm là người phụ trách tổ chức ‘L’, muốn giám thị bọn họ quả thực dễ như trở bàn tay.

Chẳng qua sự thật là hiểu biết của Diêm Thập Nhi với Khương Vô Ẩn vẫn luôn không sâu, rất nhiều chuyện còn phải điều tra sâu mới có thể biết.

“Cậu biết là ai?” Lời của Diêm Thập Nhị, khiến Lâm Tây Tẫn cảm thấy nghi hoặc.

Thật ra không chỉ có Diêm Thập Nhị hiểu biết Lâm Tây Tẫn, ngược lại, Lâm Tây Tẫn cũng phi thường hiểu rõ Diêm Thập Nhị, vừa hỏi liền đâm trúng tim anh.

Nhưng bởi vì không có chứng cứ rõ ràng, Diêm Thập Nhị không thể chắc chắn trả lời hắn: “Còn chưa xác định được, chỉ có có đối tượng hoài nghi, mọi thứ còn phải đợi tìm được manh mối và chứng cứ mới có thể kết luận được.”

Lâm Tây Tẫn biết phong cách làm việc của anh, không truy vấn nữa, chỉ là chỉ vào tờ giấy, hỏi: “Vậy tiếp cậu có tính toán gì không?”

Nội dung trên tờ giấy tràn ngập khiêu khích: 【Trò chơi bắt đầu, đã sẵn sàng nghênh đón thử thách chưa?】

Mặt sau là một chuỗi số lộn xộn, không quá giống với cấu trúc tổ hợp Lâm Thương lưu lại trước đó, nhưng hiển nhiên có hiệu quả như nhau.

Thậm chí đáng giận chính là, đối phương đang nói với họ một cách thoải mái hào phóng, tôi biết Lâm Thương là nằm vùng, cũng biết manh mối Lâm Thương để lại cho các người.

Và bây giờ, cậu phải chơi trò này theo tiết tấu của tôi, bởi vì tôi mới là người tạo ra trò chơi.

Thậm chí, ngay cả tờ giấy Lâm Thương lưu lại kia, cũng là do bọn chúng cố tình làm không chừng, mục đích chính là để họ tìm thấy nhà kho hoang chất đầy container.

Hiển nhiên, từ ban đầu đối phương đã sắp sẵn cái bẫy, chỉ chờ bọn họ rảo một bước tiến vào!

Ván cờ này, hạ cũng thật đủ lớn, trù tính cũng đủ lâu đấy.

Thật đúng là chẳng chừa cho người khác một con đường sống!!

“Giặc tới thì đánh, nước đến dâng nền, nếu hạ chiến thư, vậy tôi liền ứng chiến.”

Diêm Thập Nhị khinh miệt cười khẩy, lúc này đây, anh nhất định phải làm người phá cục!

Đứa bé bị thương được trực tiếp đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU, sau khi điều phái cảnh sát đến chăm sóc, bọn Diêm Thập Nhị trở về nhà xưởng chứa đầy container.

Người của Khoa Giám định đã tiến vào hiện trường thu thập chứng cứ, sau khi Lâm Tây Tẫn đến liền trực tiếp thay trang bị đi theo làm việc.

Thiên Phàm đi thăm hỏi điều tra, xem có thể tìm được nhân chứng nào không.

Diêm Thập Nhị thần sắc nghiêm túc đứng ở cửa, nơi này đã bị phong tỏa, người vây xem bốn phía không ít, chỉ vào chỗ này bàn tán, thật náo nhiệt.

Tay phải anh đưa vào trong túi, lòng bàn tay bóp tờ giấy kia.

Anh không nói việc này cho Thời Dã biết, một mặt không nói nên lời, mặt khác anh cũng không muốn lại làm phiền Thời Dã.

Anh thậm chí cảm thấy có khả năng Thời Dã bị giám sát còn nghiêm ngặt hơn, nhưng anh cũng tin rằng, nếu Khương Vô Ẩn còn có chút lương tri, thì sẽ không tổn thương Thời Dã.

Cho nên dưới tình huống có thể không làm phiền Thời Dã, tận khả năng sẽ kéo cậu ra xa với chuyện này.

“Lão đại, đều hỏi qua, không ai từng tới nơi này, thậm chí cũng không có ai nhìn thấy có người ra vào đây, bọn họ đều cho rằng nơi này bị bỏ hoang. Bởi vì bốn phía đều bị khóa, tường rào cũng không thấp, cho nên không ai tiến vào.”

“Giám sát đường phố xung quanh đều bị phá hủy, khoảng cách đến mấy nhà xưởng gần đây có hơi xa, những nhà xưởng kia tuy rằng có gắn giám sát, nhưng phạm vi quay chụp cùng góc độ đều hữu hạn, không có một cái có thể quay đến bên này.”

Thiên Phàm nhanh chóng trở lại, sắc mặt khó coi cực kỳ.

Đám kia nhốt trẻ con, phụ nữ, thậm chí nam thanh niên bị bắt tới, lừa bán ở chỗ này, vô nhân tính ngược đãi bọn họ, không xem bọn họ là người.

Chỉ riêng hành vi này đã chọc người phỉ nhổ, càng miễn bàn những sự việc còn tàn bạo hơn.

“Lão đại, nơi này hoàn toàn chính là góc chết của giám sát, bọn họ giấu mình trong góc tối sau ánh sáng, cứ như vậy không kiêng nể gì sinh sôi tội ác.”

“Lão đại, những kẻ đó đáng chết.”

“Tôi biết, cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng.” Hàng mày của Diêm Thập Nhị hung hăng nhảy lên, anh giơ tay xoa xoa cái trán, ngăn cản không cho cảm xúc mất kiểm soát.

Đầu ngón tay di một hồi, ấn cái trán lập tức đỏ, nhưng anh cảm thấy chưa đủ, lực đạo càng thêm nặng.

“Là người thì nhất định sẽ có sơ sẩy, thời điểm lộ ra sơ hở, bề ngoài ngụy trang càng hoàn mỹ càng có thể tìm được dấu vết không hoàn mỹ.” Diêm Thập Nhị buông tay xoa bóp cái trán, bỗng chốc ngước mắt nhìn về hắn, trong mắt sáng ngời, phá lệ sắc bén, “Mở rộng phạm vi điều tra, nhiều người ở tại tòa nhà xưởng như vậy, nam nữ trẻ con đều có, không có khả năng yên lặng không chút tiếng vang được.”

Trừ phi chúng đánh thuốc mê tất cả mọi người, làm cho bọn họ sống trong mơ màng hồ đồ.

Nếu không, tuyệt đối giải thích không thông.

“Hơn nữa nếu muốn di dời nhiều người như vậy, cũng không phải có thể làm được trong khoảnh khắc.”

“Bài tra xe vận tải, xe buýt, ô tô cỡ vừa và nhỏ ra vào trong phạm vi năm km trong hai mươi bốn giờ, không để sót bất cứ khả năng nào.”

“Rõ, lão đại.”

Người của Khoa Giám định phải mất thời gian hai ngày mới thu thập xong tất cả manh mối khả nghi, mà bên phía Thiên Phàm cũng dẫn theo người đi bài tra giám sát hai mươi tư giờ, rốt cuộc khi mặt trời xuống núi ngày thứ ba mới phát hiện một ít dấu vết để lại.

Diêm Thập Nhị chân không chạm đất bận rộn ở cục cảnh sát ba ngày, ngoại trừ vài cuộc điện thoại với Thời Dã ra, căn bản không có thời gian đi tìm cậu.

Và mấy ngày nay, Thời Dã căn bản không ở thành phố Cầm Xuyên.

Ngày thứ ba khi phát hiện bức ảnh, Thời Dã một mình lái xe đến thành phố Phù Dung.

Trong lòng cậu có quá nhiều nghi vấn, cậu cần phải tìm ra đáp án.

Thành phố Phù Dung là quê hương của mẹ cậu, cũng là nơi cậu từng sống hơn mười năm, chính ở nơi đó, cậu được Khương Vô Ẩn nhận nuôi.

Thời Dã bằng vào ký ức tìm được nhà nhân ái.

Đó là cô nhi viện cậu từng sinh sống, nhưng giờ phút này, cổng cô nhi viện khóa chặt, bên trong không một bóng người.

Trái tim Thời Dã càng lúc càng bất an, cậu gọi điện cho Đường Kiến Lộc, nhưng vẫn không ai nghe máy.

Như thể Đường Kiến Lộc…

Mất tích.

Đúng lúc này, điện thoại của Khương Vô Ẩn vừa lúc gọi đến.

Thời Dã theo bản năng siết chặt di động, vốn định không trả lời, nhưng đầu ngón tay chạm vào màn hình, kết nối cuộc gọi.

“Tiểu Dã, con ở đâu? Ta không liên lạc được với Tiểu Lộc, con có thể tìm con bé không?”

Giọng nói ông trước nay đều thong dong ôn hòa, không nhanh không chậm truyền đến, như là khiêm khiêm quân tử, lại như văn nhân nhã sĩ.

Nhưng hiện tại Thời Dã đã không bị vẻ ngoài của ông lừa gạt nữa, cậu đã gặp qua dáng vẻ khi Khương Vô Ẩn điên cuồng, giống như là ma quỷ.

“Con cũng đang tìm cổ, gọi điện vẫn luôn không kết nối, cái con này không phải là thi không tốt nên cố ý trốn tránh đâu nhỉ!”

Thời Dã nói chuyện còn cười nhạo, nhưng biểu cảm trên mặt lại không nhất trí với cảm xúc trong giọng, cả khuôn mặt lạnh đến cực hạn.

Khương Vô Ẩn cười cười, mang theo chút cưng chiều: “Phải không? Chúng ta cũng không mắng nó, con bé cũng không phải lần đầu thi không tốt. Có thời gian con đến trường xem con bé đi, đừng để nó áp lực quá lớn.”

Thời Dã thấp giọng đáp: “Biết rồi ạ.”

Cậu thậm chí còn không phát ra nỗi hai chữ chú Khương.

Khương Vô Ẩn ngắn ngủi không trả lời, dường như là đang xác nhận cái gì, có chút kỳ quái hỏi: “Tiểu Dã, con ở bên ngoài sao? Âm thanh giống như rất ồn ào, chú Khương nghe không rõ con nói chuyện.”

Thời dã nhăn mày lại, ngay sau đó nghĩ tới cái gì, cố ý đáp: “Đúng vậy, con về thành phố Phù Dung, đang chuẩn bị đi xem nhà nhân ái.”

Khương Vô Ẩn lại không tra tiếp về nhà nhân ái, chỉ hỏi: “Làm sao lại đột nhiên muốn trở về?”

Thời Dã nheo đôi mắt, câu môi tiếp tục bịa: “Gần đây luôn mơ thấy mẹ, có chút nhớ bà. Trong mơ mẹ trách con không đến thăm bà, nói là rất nhớ con, cho nên liền lâm thời quyết định quay về. Chờ đến nhà nhân ái rồi lại đi thăm mộ của mẹ.”

Bên kia điện thoại im lặng một lúc, Khương Vô Ẩn mới nói: “Tiểu Dã, thành phố Phù Dung không có nhà nhân ái con quên rồi sao? Nhà nhân ái ở Cầm Xuyên.”

“Tiểu Dã, có phải bệnh của con lại tái phát không? Có cần chú Khương đến đón con không?”

======

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play