Sau lập thu, cuồng phong đi qua, một trận mưa lớn hiếm thấy đổ xuống thành phố Cầm Xuyên, mấy thành phố xung quanh cũng bị nhấn chìm, chỉ có thành phố Cầm Xuyên sừng sững không ngã giữa trận mưa to này, không chút thiệt hại nào.
Thời điểm Diêm Thập Nhị dẫn đội đến công viên Thành Nam, dây cảnh sát đã giăng, đã vây đầy quần chúng trong ba tầng ngoài ba tầng.
“Mau sơ tán đám đông.” Diêm Thập Nhị lộ vẻ mặt không vui, phân phó xong liền buồn đầu bước vào, “Ghi chép thế nào?”
“Diêm đội, tôi đã đi hỏi, người báo án tên Lý Trình, cũng đến chỗ này tập thể dục buổi sáng, có quen biết với người chết, sáng sớm đi dạo quanh nhìn thấy nước có gì đó không ổn nên gọi vài người tụ tập lại đây, kéo lên mới phát hiện là người chết.”
Thiên Phàm đã hiểu được tình hình cơ bản, báo cáo đúng sự thật với Diêm Thập Nhị: “Người chết tên là Lương Bân, bảy mươi tuổi, sống trong tiểu khu Phú An cách đây không xa.”
“Thông báo cho gia đình.”
“Ông ấy sống một mình, bạn già mất nửa năm trước, một trai một gái đều không ở bên cạnh.”
“Vậy gọi người trở về.”
Diêm Thập Nhị đi đến bên hồ, nhìn người đàn ông ngồi xổm nơi đó nghiêm túc kiểm tra, thấp giọng hỏi: “Tình huống thế nào?”
“Chết đuối bất thường.”
Lâm Tây Tẫn cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục làm việc chính.
Biết rằng kiểm tra chưa xong, Diêm Thập Nhị liền ghé mắt nhìn sang thi thể.
Người chết mặt một chiếc áo khoác dày màu nâu, dưới là quần thể thao đen rộng thùng thình, không đi giày.
Rất nhiều nước bùn trên tay và chân, khe hở ngón tay cũng có vết bẩn đen.
Nước da nhợt nhạt, đôi mắt hơi sưng.
Thoạt nhìn đích xác là chết chìm, nhưng đến tột cùng là thế nào, chỉ có thể chờ kết quả giám định của pháp y.
Vấn đề người chết có Lâm Tây Tẫn, Diêm Thập Nhị không lo lắng.
Khu vực xung quanh rất trống trải, hồ nước không quá lớn vờn quanh toàn bộ công viên.
Bên phải có cầu, bên trái là sườn đồi, bên trên là một cái đình hình bát giác.
Diêm Thập Nhị bước vào trong đình, nheo mắt lại nhìn xuống dưới.
“Lão đại, ở đây có quá nhiều người tập thể dục buổi sáng, hiện trường bị phá hỏng nghiêm trọng, hoàn toàn không có biện pháp thu thập chứng cứ.”
Dấu chân lộn xộn, vân tay chồng bảy tám lớp, chưa kể thi thể bị ngâm trong nước, ngay cả khi những người này không vớt lên cũng không tìm được manh mối đáng giá nào.
Vụ án kiểu này, là rắc rối nhất.
“Đã biết, trước liên hệ với người nhà. Về phần còn lại, báo cáo khám nghiệm tử thi hẳn sẽ có kết quả.”
Lời Lâm Tây Tẫn nói vừa nãy, anh vừa nghe đã biết không đơn giản như thế.
Ngước mắt vừa vặn nhìn thấy Lâm Tây Tẫn đi về phía mình, Diêm Thập Nhị liền biết có kết quả.
Tháo xuống bao tay và khẩu trang, khuôn mặt có phần non nớt của Lâm Tây Tẫn không chút biểu cảm nào, nhấp khóe miệng, nhàn nhạt nói: “Phổi, khí quản người chết rõ ràng có chất lỏng tràn vào, chấm xuất huyết dưới mí mắt, đúng thật là chết chìm.”
Diêm Thập Nhị không mở miệng, chờ hắn nhưng.
“Nhưng…” Ánh mắt Lâm Tây Tẫn nhàn nhạt, cũng không cố làm vẻ thần bí, trực tiếp nói ra, “Là chết đuối nhân tạo, không phải tai nạn.”
“Tình huống cụ thể.”
Lâm Tây Tẫn ghé mắt xem anh, hơi hơi nhướng mày, trước sau chưa từng có quá nhiều cảm xúc, chỉ đáp: “Hung thủ rất cao minh, mọi chi tiết đề được xử lý hoàn hảo, nhưng kẻ đó bỏ sót một thứ.”
“Là cái gì?”
“Tôi phát hiện dấu ngón tay sau tai người chết, gần vị trí chân tóc, là vết bầm do sức ấn tạo ra. Rất nông, vị trí lại ẩn nên rất khó phát hiện.”
“Cho nên ông ta bị đè đầu xuống dưới chết đuối?” Diêm Thập Nhị xoa xoa ngón tay, trong lúc tự hỏi anh sẽ đặc biệt muốn hút thuốc.
Tầm mắt Lâm Tây Tẫn dừng trên ngón tay anh, trêu chọc: “Tôi có nên khen cậu thông minh không?”
“Không cần.” Diêm Thập Nhị xoay người, “Đây là sự thật.”
Lâm Tây Tẫn suýt nữa bị anh chọc cười.
Trở về trong cục, mọi người đều tập trung trong phòng họp.
Trên bảng đen, tất cả những manh mối bọn họ tra được đều đã ghi lại, hiện chỉ chỉ chờ kết quả giám định pháp y.
“Thiên Phàm, cậu liên hệ người nhà người chết, thuận tiện điều tra người liên quan đến người chết trong nửa năm.”
“Lâm Hạc đến hiện trường điều tra, tìm xem có nhân chứng nào khác trừ Lý Trình.”
“Tây Thành, cậu đến Khoa Pháp y quan sát Lão Lâm, lấy báo cáo khám nghiệm tử thi càng sớm càng tốt.”
Phân công xong nhiệm vụ, mọi người chia nhau ra hành động, Diêm Thập Nhị rời khỏi phòng họp, đi đến văn phòng cục trưởng.
Gõ cửa hai tiếng, người bên trong đáp, Diêm Thập Nhị mới đẩy cửa đi vào.
“Cục trưởng, ngài tìm tôi có việc gì?”
“Ngồi trước đi!”
Hứa Cục nhìn tập tài liệu trong tay, sắc mặt không vui, nhàn nhạt nhìn anh một cái, cái liếc mắt kia như hàm chứa thiên ngôn vạn ngữ.
Diêm Thập Nhị nhận ra, không khỏi nhăn mi, im lặng chờ ông mở miệng.
Một hồi lâu, Hứa Cục mới đưa tài liệu trong tay qua.
Diêm Thập Nhị nhận lấy, tư thái tùy ý ban đầu chốc lát lắng xuống, anh trừng lớn mắt, vẻ mặt không dám tin gắt gao nhìn chằm chằm hai chữ bên trên, ngực đập thình thịch mãnh liệt.
“Cục trưởng, đây có ý gì, này…”
Hứa Cục gật đầu, ho nhẹ một tiếng: “Chính là như cậu nghĩ.”
“Vậy em ấy…” Diêm Thập Nhị nghẹn ngào, cuối cùng lại không hỏi ra cái gì.
Hứa Cục biết anh muốn nói gì, hãy còn lắc lắc đầu: “Không biết sống chết, đây chỉ là một ít thủ đoạn người của chúng ta lợi dụng giải mã hệ thống của chúng, tra ra tư liệu. Hết thảy, chỉ có thể chờ bắt đám súc sinh này mới biết được.”
“Tôi yêu cầu được tham gia vào hành động phá án lần này.” Diêm Thập Nhị đứng dậy khỏi ghế, thái độ kiên định, ánh mắt sáng như đuốc nhìn Hứa Cục.
Hứa Cục cự tuyệt không chút nghĩ ngợi: “Không được.”
“Hứa Cục.” Diêm Thập Nhị nóng nảy.
“Thế cũng không được, cậu không thể tham gia án này.” Hứa Cục không cho anh cơ hội cầu xin, gọn gàng dứt khoát, “Lẽ ra tôi không nên nói cho cậu việc này, nhưng trong lòng tôi biết cậu không dễ dàng gì, rốt cuộc đã tìm mười lăm năm, giờ đây cuối cùng cũng có một tia hy vọng, tôi cảm thấy hẳn phải cho cậu biết.”
“Nhưng Tiểu Diêm à, tôi nói cho cậu chỉ để cậu có thể an tâm, không phải để cậu bốc đồng, hiểu không?”
“Tôi đã biết, cục trưởng.” Ngón tay Diêm Thập Nhị kẹp thật chặt phần tài liệu kia, đột nhiên đổi đề tài, “Cục trưởng có thể nói cho tôi biết, là ai tra được tài liệu này không?”
“Cái này tôi không thể nói.”
“Thế thà rằng ngài đừng nói cho tôi.” Diêm Thập Nhị hoàn toàn nổi giận, “Ngài biết rõ tôi tìm em ấy mười lăm năm, ngài để cho tôi tham dự lần hành động này đi, tôi nhất định phải tìm được em ấy, mặc kệ sống hay chết. Mười lăm năm, cục trưởng, chuyện này dù sao cũng phải chấm dứt.”
Hứa Cục im lặng, thật ra có tâm tư muốn cho anh cơ hội này, nhưng ông không thể lấy việc công làm việc tư.
“Tiểu Diêm, tôi cam đoan với cậu, một khi có tin tức chính các, tôi sẽ báo với cậu đầu tiên, nhưng tham dự án này, không thể được.”
“Được, theo ý ngài.” Diêm Thập Nhị phủi tay ném tài liệu lên bàn, tức giận rời đi.
Hứa Cục nhìn bóng lưng đĩnh bạt thẳng tắp của anh, không khỏi thở dài.
Bản án này, ông có nói thật tình cũng không tính.
Nhưng…
Nhìn tư liệu bên kia bị thiếu một tờ kia, Hứa Cục suýt bị giận cười.
Thằng quỷ này, biết ngay nó không dễ bỏ cuộc như vậy mà.
☆
Một ngày trước, đêm mưa, sấm rền vang từng đợt, đột nhiên một tia chớp đánh xuống trên không, cắt qua toàn bộ chiều hôm, lộ ra màu trắng lóa mắt.
Cửa quán net Tri Tâm tại phố nhỏ thành phố Cầm Xuyên, một chàng trai mặc đồ đen thu dù, bước vào trong quán net.
Cậu đeo khẩu trang đội mũ, che kín mít cả khuôn mặt.
Trong phòng riêng phía tây nam, hai máy tính, một cô gái trẻ ngồi vào một vị trí trong đó.
Thiếu niên bước tới cửa, chỉ lộ ra đôi mắt, đen láy sáng ngời, nhàn nhạt liếc cô, rồi nhanh chóng dời tầm mắt, hỏi: “Vội gọi tớ tới làm cái gì?”
Thanh âm lười nhác, mang theo chút lạnh nhạt không chút để ý.
Cô gái đưa thẳng USB qua: “Phía trên giao nhiệm vụ, cần phải giải quyết trước hừng đông.”
Cô nhai kẹo cao su, quai hàm phồng lên.
“Biết rồi.”
Cắm USB vào, thiếu niên nhìn số liệu hiện trên màn hình, tốc độ tay cực nhanh gõ bàn phím.
Mãi đến khi sắc trời hửng sáng, cả hai người thuận lợi xâm nhập, copy toàn bộ dữ liệu ra.
“Xong rồi, tớ còn có tiết phải đi trước, đồ thì cậu giao cho Hứa Cục, chuyện còn lại, cậu kết thúc!” Cô nàng duỗi eo, dặn một tiếng liền rời đi trước.
Đuôi lông mày chàng trai hơi nhướng, giơ tay chuẩn bị tháo USB, không ngờ màn hình bỗng nhiên nhấp nháy, màn hình chuyển đổi, tuy chỉ trong chốc lát đã trở về tối đen, nhưng nội dung thông tin nhảy ra vẫn bị cậu ghi lại đầy đủ trong đầu.
【Diêm Thập Nhị: đội trưởng một Đội Điều tra Hình sự đồn công an Tây Thành. Biệt danh, Diêm Vương.】
Cặp mắt trên khẩu trang tựa như tỏa ngời ánh sao, mang theo nghi ngờ rất nhỏ, lâm vào trầm tư.
Nhưng cũng rất nhanh, cậu khôi phục lại tư thái đạm nhiên ban nãy.
Ngón tay cậu thon dài, ném USB vào túi, xóa dấu vết trên máy tính rồi cũng rời đi.
–
Đêm mưa, sấm rền vang từng đợt, đột nhiên một tia chớp đánh xuống trên không, cắt qua toàn bộ chiều hôm, lộ ra màu trắng lóa mắt.
Từ quán Tư tế Khương Quốc, dàn tế hình tròn khổng lồ tọa lạc ngay trung tâm sân.
* Từ quán: tương tự từ đường.
Người phụ nữ mặc vu pháp bào ngồi trên dàn tế, trùng hợp gặp tiết minh âm, toàn bộ đại địa đều chìm trong bóng tối.
“Ngủ say đi! Hủy diệt đi! Người trở lại, kẻ ra đi, sinh tử đan xen, thời không xoay chuyển…” Miệng nàng không ngừng niệm những lời nhỏ vụn, sau đó, đột nhiên hét lớn một tiếng, “Không môn khai, hồn quy vị, đi đi! Đi cứu vớt thương sinh đi!”
* Không môn khai, hồn quy vị (空门开,魂归位): mở ra cánh cửa trống, linh hồn trở về nơi vốn có.
** Thương sinh: tất cả sinh mệnh.
Một người nằm trên đất trống đối diện nàng, hai mắt người nọ nhắm nghiền, không biết là ngủ hay đã chết, tóm lại sắc mặt tái nhợt như thể sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Luồng sáng đỏ quỷ dị bắn ra từ bục tròn, ngay lập tức bao vây người nọ, ánh sáng chói lọi chiếu sáng cả tòa Từ quán Tư tế.
Một lúc lâu sau, ánh hồng tiêu tán, người nọ biến mất.
Mọi thứ quy về lặng yên, phảng phất chưa từng có gì xảy ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT