Tác giả: Lâm Ngư Hành

Editor: Solitude

======

* Tiêu đề chương do editor đặt.

Đó là một ngày ánh dương chói chang, gió không lớn, là một ngày tháng sáu rất bình thường.

Nhưng đó cũng là ngày gia đình anh xảy ra biến cố trọng đại, mất em trai, cả gia đình anh đều vô cùng thống khổ, sau cha mất trong lúc thi hành công vụ, mẹ không nguôi nỗi đau trong lòng, không bao lâu sau đó liền đi theo cha.

Từ đó về sau, chỉ còn một mình anh.

Cho nên anh vĩnh viễn không quên được một ngày đó, cũng không dám quên.

“Anh nhớ rõ!”

Diêm Thập Nhị khe khẽ cau mày, giọng nói bình bình.

Nhưng Thời Dã nhìn ra được thống khổ trong tim anh, cái loại đau khổ không cam lòng, muốn đánh vỡ hết thảy không biết đó.

Vỗ nhẹ lên vai Diêm Thập Nhị, hai người đều không nói chuyện, nhưng đều hiểu nhau.

Diêm Thập Nhị nhập mật mã, cửa lớn bên cạnh mật mã đinh một tiếng vang lên, khóa cửa mở. Tốc độ và độ khó của mật mã thấp đến tràn ngập nghi ngờ, đối phương lao lực tốn tâm tư bắt bọn họ tới, mục đích chỉ là như vậy?

Đương nhiên, chuyện không hiểu sao cuốn vào Khương Quốc không tính!

Chẳng qua, nguyên nhân cũng vì mật mã này, Diêm Thập Nhị càng xác định đối phương nhất định có liên quan đến việc A Dã bị bắt cóc, vả lại…

Chắc chắn trong đó che giấu bí mật to lớn làm người nhìn không ra, sớm muộn cũng sẽ có ngày, anh vạch trần tất cả chân tướng.

Anh rửa mắt mong chờ ngày đó.

“Đi thôi!” Kéo mở cửa ra, Diêm Thập Nhị dẫn đầu ra ngoài, sau đó đứng cạnh cửa chờ Thời Dã.

Thời Dã bước đi cực nhanh, ra khỏi nhà liền nhìn hoàn cảnh bốn phía.

Lúc này bên ngoài là ban ngày, ánh mặt trời khuất sau tầng mây, nhiệt độ không khí vừa phải, không nóng không lạnh.

“Diêm Thập Nhị, nơi này là ngoại ô Đông Thành.” Thời Dã có ấn tượng rất sâu với nơi này, lập tức nhớ lại.

Cậu lúc trước đuổi theo Phương Đức đến đây, bởi vì cải tạo đô thị, ngoại ô nơi này được xây dựng thêm, cho nên nơi nơi đều là căn phòng sắp phá bỏ và di dời.

Và tòa nhà hai tầng bọn họ ở, đúng là một tòa nhà bỏ hoang, khả năng thông qua nhà ở điều tra manh mối liền cắt đứt như thế.

“Ừ, chúng ta mau trở về thôi.”

Bốn phía một mảnh hỗn loạn, Diêm Thập Nhị nắm lấy cổ tay Thời Dã, dẫn cậu ra sân.

Chiếc xe việt dã dừng ven đường đúng là do anh lái đến, cửa xe không khóa, Diêm Thập Nhị phát hiện di động trên xe.

“Anh lái xe, em gọi điện cho Thiên Phàm.”

Hai người ngồi lên xe, trong xe cắm chìa khóa, di động còn pin, xem thời gian đã hai ngày trôi qua.

Xe nổ máy, điện thoại cũng đồng thời kết nối.

Khoảnh khắc nối máy, giọng Thiên Phàm mang theo run rẩy dày đặc: “Lão đại, anh ở đâu, bọn tôi tìm anh muốn điên rồi.”

“Tôi ở với Thời Dã, bị bắt cóc.”

Diêm Thập Nhị: “Nói ra thì rất dài, một chốc một lát nói không hết, các cậu ở đâu? Tôi bây giờ về cục.”

Giọng nói Thiên Phàm cứng lại, như bị lời nói làm nghẹn họng, không có tỉ mỉ, chỉ đáp: “Vậy được, lão đại, chúng tôi chờ anh.”

Sau cuộc gọi với Thiên Phàm, Thời Dã lại gọi điện cho Tiền Đa Đa, nghe gã than trời trách đất đầu kia điện thoại một phen, cuối cùng ngừng nghỉ mới cúp máy.

Bốn mươi phút sau, xe việt dã đi vào cục công an Tây Thành.

Ánh mắt hai người biến hóa mấy lần, cuối cùng quy về bình tĩnh.

Tuy rằng ngoài mặt thời gian chỉ trôi qua hai ngày, nhưng chỉ có bọn họ rõ ràng, bọn họ đã sống một đời khác.

Vào cục cảnh sát, Thiên Phàm lập tức đến đón, đôi mắt đỏ hồng.

“Lão đại, anh muốn gấp chết bọn tôi đúng không…”

Mấy ngày nay phát sinh quá nhiều chuyện, bị thương rồi bị thương, mất tích rồi mất tích, nổi điên rồi nổi điên, giống như không có một việc suôn sẻ.

“Bọn tôi không sao, Lư Hồng Quân thế nào?”

Hỏi xong lại lập tức tiếp một câu: “Mễ Đông Nhất đâu? Bắt được người chưa?”

Thiên Phàm cụp mắt: “Mễ Đông Nhất đã chết, trước khi chúng tôi tìm được hắn, đã tự sát.”

“Nhưng nhờ có thông tin Thời Dã cung cấp, chúng tôi kịp thời tìm thấy Lư Hồng Quân, cô ấy không sao, chỉ bị thương nhẹ.”

“Lúc đó cô ấy bị Mễ Đông Nhất treo trên mái nhà, nếu chậm vài phút, cổ liền sẽ ngã chết.”

Người không sao là được.

“Những người khác đâu? Tiết Tuấn Xuyên nhận tội sao?”

Không biết có phải do tác dụng của thuốc lúc trước, hơn nữa từ sau khi tỉnh lại trong phòng cảm xúc vẫn luôn căng thẳng hay không, lúc này hơi chút lơi lỏng vài phần, Diêm Thập Nhị cảm thấy đầu có chút choáng.

Thân hình anh hơi lung lay, Thời Dã kịp thời đỡ lấy anh, quan tâm nói: “Anh làm sao vậy?”

Diêm Thập Nhị cau mày, chịu đựng từng đợt hắc ám xâm nhập trước mắt, lòng bàn tay dùng sức nắm lấy cánh tay Thời Dã, một hồi lâu mới đáp: “Không sao.”

Anh ổn định thân hình, dùng sức lắc đầu, đảm bảo không còn choáng váng, mới hỏi: “Lâm Tây Tẫn đâu, khám nghiệm tử thi cho Mễ Đông Nhất chưa?”

Nói đến đây, Thiên Phàm nhịn không được thở dài: “Pháp y Lâm xin nghỉ, ai cũng không tìm được cậu ta.”

Bởi vì tính đặc thù của bộ phận bọn họ, một chốc một lát không điều được pháp y đến.

Diêm Thập Nhị không lên tiếng, lấy di động gọi điện cho Lâm Tây Tẫn.

Tay trái buông thõng bên hông không nhịn được vuốt ve, anh nhìn thoáng qua Thời Dã, nói: “Em có muốn về văn phòng của anh nghỉ ngơi một lát không, anh đi ra ngoài gọi điện thoại.”

Thời Dã không có tâm tìm hiểu chuyện của đội cảnh sát, gật đầu đáp ứng: “Được.”

Đi đến chân tường tây, bên tai Diêm Thập Nhị là tiếng cuộc gọi tít tít tít, cuối cùng nhịn không được châm điếu thuốc.

Cảm xúc dồn nén trong ngực như muốn rít gào đi ra, nhưng anh cực lực nhẫn nại, ở lần quay số thứ ba đối phương rốt cuộc bắt máy, Diêm Thập Nhị bùng nổ: “Lâm Tây Tẫn, nếu cậu muốn chơi trò suy sút, chơi mất tích với tôi, vậy cậu dứt khoát từ chức đừng làm pháp y.”

“Nếu cậu không muốn để Lâm Thương thất vọng, vậy thì về, chúng ta cùng tìm ra hung thủ.”

“Đội một Đội Điều tra Hình sự cần cậu.”

Bên kia thật lâu không lên tiếng, cuối cùng một tiếng thở dài trầm thấp rơi xuống, kèm theo một chữ nặng nề: “Được.”

Nghĩa trang Từ Sơn.

Mưa phùn kéo dài rơi xuống, Lâm Tây Tẫn ngắt điện thoại, nhìn bia mộ trước mặt xuất thần.

Chàng trai trong ảnh còn quá trẻ, bộ dáng tuấn lãng phi phàm.

Nếu lại cho y thêm một ít thời gian, y hoàn thành nhiệm vụ nằm vùng, nhất định sẽ là một vị pháp y còn ưu tú hơn hắn.

Nhưng không có nếu.

Ông trời luôn bất công như vậy, y rõ ràng nỗ lực, đấu tranh vì công lý như vậy.

Đáng giá sao?

“Lâm Thương, anh biết em không hối hận, cũng nhất định sẽ nói với anh rằng, đáng giá. Nhưng anh không tán đồng, anh đi đây, lần sau lại đến thăm em.”

Lần sau, anh sẽ mang theo tin vui rằng hung thủ đã bị bắt, toàn thành viên tổ chức Thiên Mệnh sa lưới đến gặp em.

Chờ khi hắn xuống núi, lái xe rời đi, bóng người vẫn luôn giấu kín ở nơi tăm tối đi ra.

Hắn một thân đồ đen, đội mũ đen, đeo khẩu trang, chỉ lộ ra một đôi mắt.

Đôi mắt ấy, đặc biệt thanh triệt, nhưng khi đứng trước bia mộ, trong mắt tràn đầy vẻ bi thương.

Loại khổ sở này gần như muốn trào ra, vành mắt đỏ, lại cố nén nước mắt.

Hắn không dám ở lâu, cuối cùng thật sâu nhìn y một cái, rồi nhanh chóng rời đi.

Cơn mưa dần dần lớn lên, cuốn trôi dấu vết người đến người đi.

Trong rừng nổi lên sương mù, trên sườn núi có một người bọc áo đen, nhìn hết thảy vào trong mắt.

Chỉ chốc lát sau, gã lấy ra di động, kết nối với dãy số, nói với người bên kia: “Bọn họ đã trở về từ Khương Quốc, trò chơi săn thú chính thức bắt đầu, nhử mồi đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play