Phương Điềm Điềm lắc đầu: “Cái này tôi cũng không rõ, tôi cũng chỉ gặp bác Lương ở cửa hàng tiện lợi.”
Ngay khi Thiên Phàm còn chuẩn bị hỏi gì đó, từ rất xa đã thấy một người đàn ông chạy vọt lại đây, đẩy cửa cửa hàng tiện lợi, lao nhanh về phía Phương Điềm Điềm, dương tay giáng cho cô nàng một cái tát.
Thiên Phàm không kịp phản ứng, giờ muốn ngăn cũng không được.
Sau đó hắn đẩy người đàn ông ra, rống lên câu: “Anh đang làm gì vậy, sao lại tùy tiện đánh người?”
“Cậu là ai? Đây là chuyện giữa tôi và con nhỏ thúi này, không cần cậu quản.” Người đàn ông xua tay, muốn đẩy Thiên Phàm ra nhưng không sao làm được.
Thiên Phàm đứng ngăn trước mặt Phương Điềm Điềm, móc thẻ cảnh sát của mình ra, đưa đến trước mặt người đàn ông: “Cảnh sát, nếu anh lại động thủ đừng trách tôi bắt anh.”
“Bắt tôi? Đồng chí cảnh sát, cậu lầm rồi. Tôi nghĩ cậu nên bắt con ả, ả là hung thủ giết người.”
Người đàn ông chỉ vào Phương Điềm Điềm, vẻ mặt đầy phẫn nộ quát lớn.
Diêm Thập Nhị nghiêm mặt, ánh mắt lạnh đi, trầm giọng hỏi gã: “Những lời này của anh có ý gì, nói rõ ràng!”
“Con ả dụ dỗ ba tôi, muốn độc chiếm nhà ba tôi, giờ lại hại chết ba tôi để lấy nhà, chẳng lẽ này còn không phải hung thủ giết người sao?” Người đàn ông đầy vẻ phẫn nộ, chỉ vào Phương Điềm Điềm, rất bất mãn nói.
Diêm Thập Nhị cẩn thận đánh giá gã, cong môi cười khẩy, mới hỏi gã: “Anh là Lương Kiệt nhỉ!”
“Đúng vậy, có vấn đề gì?” Lương Kiệt khinh khỉnh nhìn sang chỗ khác.
Diêm Thập nhị lấy ảnh Lương Bân ra, đưa đến trước mặt gã: “Anh biết người trong ảnh không?”
“Vớ vẩn, đó là ba tôi!” Lương Kiệt nói năng có phần thô tục, dáng người lớn lên không được tốt lắm, mới gần trung niên đã hói đầu, nhìn không được thông minh cho lắm.
Giọng nói Diêm Thập Nhị lạnh dần, cả người tỏa ra một loại khí tràng lớn mạnh đáng sợ khó có thể tiếp cận, thế nhưng khiến Lương Kiệt có chút khiếp đảm.
“Ba anh chết rồi, anh không đến cục cảnh sát nhận thi thể mà lại có thời gian đến chỗ này gây rối?” Ngữ điệu Diêm Thập Nhị thản nhiên, nhìn gã, nói, “Giải thích đi!”
Lương Kiệt khinh thường nhìn Phương Điềm Điềm, bất mãn hét lên: “Khoảng thời gian này ba tôi không có việc gì lại chạy đến đây, mỗi lần ở tận vài tiếng đồng hồ, trước đó tôi còn không rõ có chuyện gì, lần trước tôi đến tìm ba, tình cờ bắt gặp ông và con nhỏ không biết xấu hổ này hi hi ha ha sôi nổi. Sau đó về nhà, ba tôi bảo muốn bán nhà kiếm tiền cho ả đi học. Ả ta chỉ thèm muốn nhà của ba tôi, thấy ba tôi tuổi lớn dễ lừa, con nhỏ này căn bản không có lòng tốt, chính là ả hại chết ba tôi.”
Hai má Phương Điềm Điềm nóng như lửa đốt, nước mắt rưng rưng nơi hốc mắt, cả người cô nàng co lại run bần bật sau lưng Thiên Phàm, trông vô cùng đáng thương.
Diêm Thập Nhị liếc nhìn cô nàng, thấy cô thở dốc, mặt nghẹn đến đỏ bừng, biện hộ: “Tôi không có, trước nay tôi chưa bao giờ muốn một đồng của bác Lương.”
“Chắc chắn mày nói vậy rồi, hiện tại ba tao đột ngột mất, mày chưa có cơ hội lấy được tiền thôi.”
Lương Kiệt rống với cô nàng, khuôn mặt tối tăm, tràn đầy thù hận.
“Bác Lương chỉ nói muốn giúp tôi đi học, nhưng tôi không cần, bác Lương đã lớn tuổi thế rồi tôi làm sao còn muốn tiền của bác ấy. Chú cảnh sát, các chú phải tin tôi!”
Lại một câu chú, động chạm đến trái tim nhỏ bé của Thiên Phàm.
Bên kia Diêm Thập Nhị đã bắt đầu gọi điện thoại, bảo đồng nghiệp trong đội điều tra rõ tài sản cá nhân Lương Bân đứng tên.
Thiên Phàm nhìn Lương Kiệt mặt đỏ tai hồng còn muốn đánh người, thấp giọng dò hỏi: “Lương Kiệt, cha anh xác thật đề nghị muốn giúp đỡ Phương Điềm Diềm sao? Có việc làm thực tế nào không?”
Lương Kiệt khịt mũi một tiếng, khinh thường nhìn Phương Điềm Điềm: “Thế thì thật không có, giấy tờ bất động sản tôi đã lấy đi, ông ấy muốn bán nhà cũng bán không được.”
Phương Điềm Điềm lại nói với Thiên Phàm: “Chú cảnh sát, bác Lương từng nói với tôi rằng con của bác ấy luôn muốn nhà của bác, nhưng bác không đồng ý, bởi vì việc này mà bác Lương còn từng bị con mình đánh.”
Lương Kiệt nghe vậy không vui, nắm chặt tay định đánh cô nàng ngay: “Con khốn này, mày nói bậy bạ gì đó!”
Diêm Thập Nhị không có kiên nhẫn, trực tiếp nói: “Đem hết về cục, để bọn họ giải thích rõ ràng.”
“Rồi kiểm tra toàn bộ camera ở cửa hàng tiện lợi trong vòng một tháng qua.”
“Rõ, lão đại.”
Sở cảnh sát Tây Thành, Khoa Điều tra Hình sự.
Trong phòng thẩm vấn cuối tầng hai, Thiên Phàm đang tỉ mỉ ghi chép chi tiết cho Phương Điềm Điềm.
Bên này, Diêm Thập Nhị đã đến phòng pháp y.
“Những con mèo khác đều bị ngược đãi đến chết, được tìm thấy trên tủ kính và bồn tắm, lúc sống bị rút máu mà chết.” Lâm Tây Tẫn ném báo cáo khám nghiệm tử thi cho Diêm Thập Nhị, sau đó tháo khẩu trang và bao tay, đi đến bồn bên cạnh rửa tay.
“Ừ, tôi biết rồi, đi trước đây!”
Diêm Thập Nhị cầm báo cáo liền đi, Lâm Tây Tẫn đột nhiên hỏi anh: “Thằng nhóc kia là ai?”
Lâm Tây Tẫn câu môi cười một cái, ý vị không rõ: “Nhìn không đơn giản.”
Diêm Thập Nhị có chút nghiêm túc: “Phải đi tra trước đã.”
Trở về văn phòng, Diêm Thập Nhị tổng hợp toàn bộ báo cáo, sau đó thông báo mở họp.
Thiên Phàm cũng đã ghi chép xong toàn bộ, trực tiếp đến phòng họp.
“Thiên Phàm, cậu nói trước đi.”
Diêm Thập Nhị ngồi đằng trước, ra hiệu Thiên Phàm nói tình hình trước.
Thiên Phàm gật đầu, đi tới tấm bảng trắng lớn trước mặt, đánh dấu một vài tình hình cơ bản, mới nói: “Nạn nhân Lương Bân, bảy mươi tuổi, mười giờ sáng sớm được tìm thấy đã chết ở công viên Thành Nam, nguyên nhân cái chết là chết đuối nhân tạo.”
Bức ảnh của nạn nhân dán ở vị trí trung tâm, bên cạnh là ảnh mèo chết chụp trước đó: “Chúng tôi đã đến tiểu khu Phú An điều tra, nạn nhân sống rất quái gở, nửa năm trước bạn già mất thì cực hiếm khi tiếp xúc với người khác. Nạn nhân thường xuyên đến công viên trong tiểu khu chơi cờ, nhưng những người tiếp xúc với nạn nhân đều bảo không quá quen thân với ông ta.”
“Nửa tháng nay, mỗi ngày nạn nhân cố định đến cửa hàng tiện lợi 24 giờ, ở lại từ ba giờ chiều đến khoảng sáu giờ tối mới về nhà, sau khi về nhà cơ bản không ra ngoài nữa.”
“Theo những gì Phương Điềm Điềm, nhân viên thu ngân của cửa hàng tiện lợi nói, nạn nhân đến cửa hàng tiện lợi mỗi ngày là vì quá mức cô độc, không ai bầu bạn trong nhà. Nhưng con trai nạn nhân lại bảo là vì trước đây Phương Điềm Điềm dụ dỗ, hơn nữa nạn nhân đã từng ra quyết định bán nhà để cho Phương Điềm Điềm đi học.”
“Chúng tôi còn phát hiện số lượng lớn xác mèo trong nhà nạn nhân, hơn nữa một số từng bị ngược đãi, bước đầu nhận định nạn nhân có khuynh hướng ngược đãi, mặc dù kết quả điều tra cho thấy nạn nhân là một người mềm yếu hay bị bắt nạt nhưng không loại trừ khả nạn nhân lúc sinh thời bị vợ tùy ý đánh chửi sinh ra khuynh hướng bạo lực tiềm tàng.”
“Điều tra sơ bộ là như vậy, từ quan điểm hiện tại, nạn nhân không có kẻ thù, khả năng báo thù được loại trừ. Nếu nói chuyện này có liên quan đến Phương Điềm Điềm, vậy rất có thể là giết người vì tiền.”
Thiên Phàm phân tích xong, Lâm Hạc lập tức nói tiếp: “Không đúng, nếu Phương Điềm Điềm giết người vì tiền, vậy cũng phải đợi đến khi lấy được tiền, nhưng hiện tại nhà của Lương Bân còn chưa bán, Phương Điềm Điềm cũng không lấy được xu nào. Tôi cảm thấy khả năng con trai Lương Bân giết người còn nhiều hơn, để không cho nạn nhân giúp đỡ Phương Điềm Điềm, vì nhà ở mà giết chính cha ruột mình.”
“Thế không phải quá mất nhân tính sao?” Lý Miêu Kỷ một bên ghi chép, một bên cảm thán.
Năm nay cô mới vừa tốt nghiệp, mới đến đội cảnh sát, là cô gái nhỏ kiến thức được một ít chuyện đáng ghê tởm nhưng còn chưa bị hiện thực làm cho khuất phục.
“Miêu Nhi, em cảm thấy lão ta giết chết nhiều mèo như vậy, còn dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy thì không mất nhân tính?” Thiên Phàm dùng sự thật đả kích Lý Miêu Kỷ.
Lý Miêu Kỷ ớn lạnh một trận, tên cô có miêu, thường xuyên bị người ta thay bằng Miêu Nhi, trước đó nhìn thấy ảnh chụp cô đã nôn hai lần, giờ lại bị Thiên Phàm nhắc nhở, sắc mặt cô liền thay đổi: “Anh đừng nhắc đến mấy con mèo chết đó trước mặt tôi, rợn cả người.”
* Miêu trong tên là tiếng mèo kêu.
Ngón tay Diêm Thập Nhị khẽ cong, các đốt ngón tay gõ theo tiết tấu lên mặt bàn, nghe hai người đấu võ mồm, đột nhiên hỏi: “Vợ Lương Bân chết như thế nào?”
Thiên Phàm ra hiệu cho Lý Miêu Kỷ, Lý Miêu Kỷ lập tức click mở nội dung trên máy tính, chiếu trên màn hình lớn phía trước, sau đó thuyết minh cặn kẽ.
“Vụ án rơi tan xe buýt 212 đặc biệt nghiêm trọng, ngày mười hai tháng hai năm nay, chiếc xe buýt số 715 mà vợ Lương Bân, Tưởng Lệ Hoa lên khi đi đến cầu lớn thì đột nhiên mất khống chế không rõ lý do, rồi đâm xuống sông Nile. Trên xe lúc ấy tính cả tài xế Giang, tất cả mười tám hành khách toàn bộ bỏ mạng, không ai sống sót.”
“Hơn nữa chiếc xe đồng thời phát nổ khi rơi xuống sông, cho đến tận hôm nay, phương tiện giám sát xe còn đang sửa chữa, không ai biết được lúc ấy đã xảy ra cái gì.”
“Đưa một phần danh sách người chết đến.” Diêm Thập Nhị nói.
“Rõ.” Thiên Phàm lại hỏi, “Vậy… Lương Kiệt và Phương Điềm Điềm có thả không?”
“Thả đi!” Chỉ là phối hợp tra án, không có lý do gì để giữ lại.
“Điều tra những người tiếp xúc gần với Lương Bân trong ba tháng nay, rồi lại tra con cái của Lương Bân một lần.” Diêm Thập Nhị phân phó, mọi người lập tức chia nhau đi hành động.
Phương Điềm Điềm được thả ra, nhưng vừa ra khỏi đồn cảnh sát cô nàng đã bị chặn lại.
Lương Kiệt và Lương Như vây người lại, sống chết không cho cô nàng đi: “Mày giao giấy tờ bất động sản ra đây, nếu không tao sẽ báo án, để cảnh sát lại bắt mày vào.”
“Tôi không biết hai người đang nói gì, tôi không có lấy bất cứ thứ gì của bác Lương.” Hốc mắt Phương Điềm Điềm đỏ bừng, ủy khuất lẩm bẩm.
Lương Như hừ lạnh, trên mặt lộ rõ vẻ khinh thường: “Không lấy, hả! Mày đừng lừa người, ngoại trừ mày còn ai vào đây, tao cảnh cáo con nhỏ thối mày, mau mau lấy đồ ra, nếu không tao liền kiện mày tội trộm cắp.”
Lương Kiệt cũng gầm gừ: “Nói nhảm gì với nó, con khốn này nó thiếu đánh.”
Nói rồi, gã giơ tay định đánh người.
Lương Như giữ chặt gã: “Đừng làm bậy, anh đâu thể đánh người ngay trước đồn cảnh sát! Đi, chúng ta đem nó đi trước.”
Nói rồi chị ta nắm lấy Phương Điềm Điềm, kéo cô nàng đi.
Phương Điềm Điềm giãy giụa, không muốn rời đi: “Hai người đừng như vậy, tôi thật sự không biết giấy tờ bất động sản của bác Lương để chỗ nào, bác ấy không đưa cho tôi, tôi cũng không muốn một đồng từ bác Lương. Hai người mau bỏ tôi ra, bằng không tôi sẽ gọi cảnh sát.”
“Mày gọi đi, là mày làm chuyện trái lương tâm, bọn tao đây không sợ.” Lương Như tàn nhẫn bấu cô nàng một cái, dường như chưa bõ tức, trực tiếp lấy di động ra quay cô nàng, “Tao sẽ đăng ảnh của mày lên mạng, xem mọi người đứng về phía tao hay con khốn mày.”
“Tôi không sợ, đừng có chụp, tôi không có lấy bất cứ thứ gì của bác Lương, tại sao hai người cứ mãi không buông tha cho tôi, tại sao chứ đổ oan cho tôi?”
“Ba tao chết oan, hiện tại còn chưa bắt được hung thủ, trước đó rõ ràng ông ấy nói muốn bán phòng giúp mày đi học. Mày nói coi một cô gái trẻ như mày với ba tao không thân không thích, dựa vào cái gì ông lại giúp mày. Nhất định là mày không biết xấu hổ dụ dỗ ba tao, tuổi còn nhỏ không chịu học hành, mày không cảm thấy thẹn à?”
Lương Như một bên quay, một bên mắng, ngôn từ hung tợn, tùy tiện lại độc ác.
Phương Điềm Điềm vẫn còn nhỏ, giơ tay che lỗ tai lại: “Tôi không có, tôi không có làm cái gì cả, tôi thật sự không có làm.”
Cô nàng nỉ non thủ thỉ, không ngừng lặp lại hai chữ này, cuối cùng ngồi xổm cả người trên mặt đất, chật vật bất kham.
Bên kia có cảnh sát phát hiện tình huống ở đây liền tiến đến kiểm tra, anh em Lương gia bị khiển trách mới cho rời đi.
Còn Phương Điềm Điềm, chỉ biết khóc.
Chờ đến buổi tối, video Lương Như quay được đăng tải trên mạng, nhanh chóng xôn xao, có cư dân mạng còn truy tra ra thông tin cá nhân của Phương Điềm Điềm, sau đó nhanh chóng bị phanh phui trên mạng.
Ở cửa hàng tiện lợi, Phương Điềm Điềm bị một vòng người vây quanh, nhục mạ.
Cuối cùng, khó khăn lắm cô nàng mới lao ra khỏi đám người, chạy về nhà.
Chờ đến khi Diêm Thập Nhị nghe đến tin tức của Phương Điềm Điềm, đã là ngày hôm sau.
Thiên Phàm tiếp cảnh sát, sắc mặt đại biến: “Lão đại, không xong, Phương Điềm Điềm tự sát.”
======
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT