Trước khi thế lửa còn chưa lan tràn hoàn toàn, tất cả mọi người trong biệt thự đã rời đi từ thông đạo bí mật.
Cố Chuẩn nhìn lửa càng lúc càng lớn, rốt cuộc lo không được nhiều như vậy, buồn đầu sấn vào trong, lại tình cờ đụng phải người đang rút lui.
Lâm Thương cản phía sau, cho nên đi phía sau cùng đội ngũ, bên cạnh y, là một bảo tiêu trong biệt thự.
Hai người cùng lúc phát hiện Cố Chuẩn, con ngươi Lâm Thương chớp mắt sắc bén, tầm mắt vừa vặn va chạm với Cố Chuẩn.
Cố Chuẩn đè thấp vành nón, rũ mi mắt, trên mặt là khẩu trang đen, hoàn toàn nhìn không được tướng mạo, bảo tiêu lập tức hỏi: “Mày là ai, xông vào bằng cách nào?”
Bọn họ canh phòng nghiêm ngặt ở mỗi một chỗ nơi này, rốt cuộc làm chuyện không thể đưa ra ánh sáng, dù sao cũng phải thời khắc chú ý.
Lâm Thương nhíu mày lại, cũng giận dữ hỏi: “Cậu là người nào, tới đây làm gì?”
Cố Chuẩn không mở miệng, chỉ nhảy về trước, trước khi bảo tiêu kịp mở miệng lần nữa, một quyền nện vào sau cổ bảo tiêu.
Vì thế, chỉ còn lại hai người Lâm Thương và Cố Chuẩn đối mặt, nhìn đối phương.
Lâm Thương cảm thấy ngực mình đập thình thình, cảm thấy có chút bất an, nhưng vẫn hạ giọng nói nhanh: “Người ở trong bụi cỏ ngoài tường viện, cậu mau rời khỏi đây!”
Cố Chuẩn áp lại gần, giơ tay vỗ nhẹ đầu vai Lâm Thương một chút: “Cảm ơn!”
Sau đó lại nhanh chóng rời đi, Lâm Thương cũng bước nhanh rời khỏi biệt thự, không ai quan tâm bảo tiêu nằm trên mặt đất.
Cố Chuẩn nóng vội không thôi, cúi đầu chạy ra ngoài, đột nhiên trước mắt tối sầm, đụng phải bóng người chạy như bay tới. Tốc độ cả hai đều mau, lần va chạm này có chút nặng nề, hai người đều lảo đảo.
Cũng may đối phương nhanh chóng ổn định thân hình, còn thuận tay bắt được cánh tay hắn.
“Anh không sao chứ?”
Giọng nói người đàn ông hơi khàn, mang theo hàn ý, tựa như băng liên vào đông.
Cố Chuẩn thậm chí không phân biệt người trước mắt là ai, hắn rũ đầu xuống càng thấp, vành nón đen che đậy hơn phân nửa khuôn mặt: “Tôi không sao, cảm ơn!”
Nói xong, hắn liền lách qua bên cạnh người đàn ông nhanh chóng rời đi.
Mà Diêm Thập Nhị đứng tại chỗ, ngây người trong chớp mắt, hình như vừa rồi giữa lúc va chạm anh thấy có vết bớt trên vai cổ người kia.
Hình dạng đó thật sự là… quá quen thuộc.
“Cảnh sát Diêm, anh không sao chứ?”
Thời Dã có chút lo lắng dò hỏi, ánh lửa đầy trời trước mặt chiếu trên mặt cậu, ánh đôi mắt sáng ngời.
Diêm Thập Nhị hoàn hồn, sắc mặt còn có chút khó coi.
Anh cúi đầu, ừ một tiếng, đáp: “Không sao.”
Lửa đốt rất lớn, không thể giải quyết chỉ với bọn họ, tùy tiện đi qua ngược lại chỉ thêm phiền.
Cũng may lực lượng cứu hỏa và cảnh sát nhanh chóng đến, tuy nói Diêm Thập Nhị muốn nhúng tay vào chuyện này, nhưng rốt cuộc cũng không phải chuyện thuộc thẩm quyền của anh, anh không được lo về cái này, liền giao công việc cho viên cảnh sát đến xử lý vụ án, mang Thời Dã rời đi.
“Đưa cậu về nhà?”
Lên xe, Diêm Thập Nhị thấp giọng hỏi Thời Dã, ngữ điệu có chút buồn.
Thời Dã cũng không có tâm trạng tốt, ậm ờ đáp một câu: “Tôi đi tìm Đường Kiến Lộc, làm phiền cảnh sát Diêm đưa tôi đến đại học Cầm Xuyên.”
“Bây giờ quá muộn, cậu nên về nghỉ ngơi, có chuyện gì ngày mai lại nói.”
Anh nhìn ra được Thời Dã còn giận, nhưng nhất thời anh không quan tâm được nhiều vậy. Đêm nay thật sự đã xảy ra quá nhiều chuyện, anh không hy vọng Thời Dã lại nhọc lòng việc khác, chỉ muốn cậu về nhà ngủ một giấc.
Ánh mắt Thời Dã nhàn nhạt, thậm chí còn không liếc Diêm Thập Nhị một cái, chỉ lạnh lùng nói: “Nếu cảnh sát Diêm không tiện đưa tôi, tôi có thể tự mình gọi xe.”
Thời Dã nói rồi, xoay người muốn đi.
Diêm Thập Nhị một tay giữ chặt người, trong cổ họng thở dài một hơi, nhưng không để cậu nghe được, chỉ nói: “Hiện tại trường học đã đóng cửa, sáng mai tôi đưa cậu qua.”
Cuối cùng Thời Dã không nói gì nữa, hai người một đường đều im lặng, thẳng đến xe ngừng dưới lầu nhà Thời Dã, cậu cũng không mở miệng.
“Chú ý an toàn…”
Lời Diêm Thập Nhị còn chưa nói xong, Thời Dã đã kéo cửa xe ra đi thật xa.
Lông mày Diêm Thập Nhị hung hăng nhảy dựng, mãi đến khi nhìn cậu đi vào tòa nhà chung cư, mới động vô lăng, lái xe rời đi.
Anh không về nhà, trực tiếp đến cục.
Trong văn phòng đèn đuốc sáng trưng, mọi người vẫn đang tăng ca.
Thấy anh trở về, Thiên Phàm lập tức qua đón, cầm tư liệu trong tay đưa qua.
“Lão đại, đã điều tra xong quan hệ cá nhân của Từ Giai Giai, năm nhất cô ấy hẹn hò cùng lúc năm người bạn trai, còn rất ổn định duy trì một khoảng thời gian, hơn nữa không có để đối phương biết có bạn trai khác tồn tại, chỉ là sau đó có một cô nữ sinh thích một trong những bạn trai của cổ, cho nên âm thầm theo Từ Giai Giai một khoảng thời gian, cuối cùng liền đem chuyện này vỡ lẽ ra, lúc ấy trường học náo loạn một trận.”
Diêm Thập Nhị càng xem mày nhăn càng sâu, quan hệ cá nhân của Từ Giai Giai cũng thật đủ phức tạp, đến nỗi có thể thành tình tay mười.
Nhét lại tư liệu vào tay Thiên Phàm, Diêm Thập Nhị nói: “Điều tra những việc xảy ra với Hướng Vũ Hân, Từ Giai Giai cùng với Lâm Lạc Đào tối tay cộng án điều tra, tìm điểm chung của cả ba người, suy đoán động cơ gây án của hung thủ.”
“Thuận tiện lại tra xem gần đây có vụ án nào tương tự không.”
“Rõ rồi, lão đại.”
Trở lại văn phòng, Diêm Thập Nhị lấy ra di động, nhấn mở khung thoại với Thời Dã, chọt chọt bấm bấm hồi lâu, cuối cùng xóa hết chữ trên màn hình.
Cuối cùng…
Thở dài buông di động.
Không biết nên giải thích như thế nào, cũng không cách nào biện giải.
–
Tin tức Lâm Lạc Đào suýt nữa gặp bất trắc đêm đó đã lan truyền trên diễn đàn vườn trường đại học Cầm Xuyên, nhưng hướng gió có chút vặn vẹo, rất nhiều không phải lo lắng cho Lâm Nhạc Đào, mà là nói móc nói mỉa.
1L: Bạch liên bông nào đó có phải làm chuyện trái lương tâm, cho nên mới bị người theo dõi không, càng nghĩ càng thấy ớn, càng nghĩ càng thấy ớn…
2L: Lầu trên nói đúng, đã sớm thấy bạch liên bông họ Lâm không vừa mắt, làm như mình là thánh mẫu giáo mẫu vậy á, mỗi ngày đều chỉ biết giảng đạo lý.
3L: Người ta học luật có khi trâu bò trời sinh, cao nhân nhất đẳng, coi thường chúng ta cũng thường thôi.
23L: Mấy người làm anh hùng bàn phím nặc danh ‘nói lời chính nghĩa’, thế có khác gì bạch liên hoa đâu?
27L: Đẩy top cho 23L, mấy người đó khó chịu với LLT làm mẹ gì? Các người đứng ở lập trường nào mà nói người khác như vậy? Không sợ bản thân cũng bị nhắm đến sao?
* LLT: Lâm Nhạc Đào.
39L: Ồn ào toàn một lũ victim blaming, thật phục luôn, uổng mấy bây còn là sinh viên, tôi thấy mấy bây còn chả bằng trẻ con ba tuổi!!!
Lâm Lạc Đào buổi tối tao ngộ loại chuyện đó, sợ tới mức căn bản không ngủ được, Tần Hi Tử và Đường Kiến Lộc vẫn luôn ở bên cô nàng, tự nhiên cũng chú ý đến tin đồn nhảm nhí trên diễn đàn.
Lâm Lạc Đào nhìn những lời nhục mạ đó, đôi mắt đỏ hoe, lại cố nén không để mình khóc ra.
“Đào Tử, cậu đừng xem nữa, lời bọn họ đều là nhảm nhí, cậu đừng để trong lòng.” Tần Hi Tử ngồi bên cạnh Lâm Nhạc Đào, thấp giọng an ủi cô nàng.
Đường Kiến Lộc sắp bị tức chết rồi: “Những người này có phải đầu óc bị rỗng hay không, hố nhiều vậy?”
* Hố (坑) còn có nghĩa khác là hãm hại.
Cô thật sự rất tức giận, trực tiếp túm máy tính lên định chửi người, nhưng rồi nghĩ lại không đúng, nếu mình làm vậy chẳng phải là giống bọn họ sao?
Cô hừ nhẹ một tiếng, trực tiếp hack diễn đàn trường học, xóa topic đang hot gần như muốn bạo này.
Hơn nửa đêm, người theo dõi diễn đàn phát hiệp topic thế mà ly kỳ mất tích, lập tức càng thêm xao động.
Nhưng cả một đêm, mặc kệ có mở bao nhiêu topic cho chuyện này, vài phút sau topic liền trực tiếp biến mất.
Cuối cùng…
Diễn đàn trực tiếp sập, tất cả mọi người đều không thể đăng nhập.
Còn Đường Kiến Lộc thành công lui thân, ngủ đến bảy giờ sáng, thản nhiên đi học.
Mặc dù nhiều chuyện đã xảy ra, nhưng nên đi học vẫn phải đi học, nên đóng phim vẫn phải tiếp tục đóng phim.
Phòng thay đồ ở tòa nhà Tây 4, Tần Lệ đã trang điểm cho Giang Thái Hồng xong, một hồi cô phải phối diễn cùng Thời Dã.
Chị Lệ là tổng phụ trách tổ hóa trang của đoàn phim, cũng là chuyên viên trang điểm độc quyền cho các nhân vật chính, bởi vì hôm nay nhân viên tham diễn tương đối nhiều, cho nên chị phân trợ lý Lư Hồng Quân của mình sang phòng thay đồ cách vách, cùng mấy chuyên viên trang điểm khác đi hóa trang cho các diễn viên khác.
Trùng hợp là, nữ ba Phạm Dĩnh cũng ở phòng thay đồ bên cạnh, thấy Lư Hồng Quân trang điểm cho ả, lập tức liền không vui.
“Tôi không cần cô trang điểm cho tôi, cô là trợ lý của Tần Lệ, còn không phải chuyên viên trang điểm chính quy, cô dựa vào cái gì dám làm loạn trên mặt tôi, lỡ như cô cố ý dùng sai đồ, hủy hoại khuôn mặt của tôi thì sao?”
Tính cách Lư Hồng Quân mềm, lá gan lại nhỏ, lập tức liền vâng vâng dạ dạ thối lui sang bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Chị Lệ… Chị Lệ hôm nay lo liệu không hết quá nhiều việc, tôi… tôi có thể.”
Phạm Dĩnh ghét nhất bộ dạng đáng thương hề hề này của cô nàng, giơ tay đem phấn đánh nện lên người cô nàng: “Có thể là có thể gì, nếu cô có thể, cô sẽ làm chuyên viên trang điểm, còn làm trợ lý chắc?”
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi chị Phạm, tôi đi gọi chị Lệ…”
Lư Hồng Quân cúi đầu, run run rẩy rẩy, thoạt nhìn sợ vô cùng.
Mà vừa rồi phấn đánh kia trực tiếp nện vào thái dương cô nàng, thực sự rất đau.
“Đến cả cô còn làm trợ ký trang điểm, thật không biết Tần Lệ nghĩ thế nào, tôi thấy, thật nên bảo đạo diễn đuổi cô đi.” Nói, ả liền phân phó với trợ lý của mình, “Đi dẫn người phụ trách đến cho tôi, người như vậy ở lại đoàn phim không có ích gì, bảo người phụ trách chạy nhanh đổi người cho tôi, nếu không hôm nay tôi không quay.”
Tuy nói ả chỉ là nữ ba trong phim, nhưng tốt xấu gì ả cũng là tiểu hoa tuyến ba, sau lưng lại có đại thụ chống, tự nhiên không sợ trời không sợ đất.
Hơn nữa tính tình ả vốn cao ngạo, ngay cả trợ lý ngày thường cũng không dám trêu chọc, lúc này càng ngoan ngoãn nghe lời: “Chị, chị đừng có gấp, đừng nóng giận, tôi đi tìm người phụ trách ngay đây, chị hạ nhiệt, tôi đi mua cà phê cho chị ha!”
Lư Hồng Quân nghe nói mình phải bị đuổi, không kìm được nước mắt, tiến lên cầu xin: “Chị Phạm, cầu xin chị đừng bảo người phụ trách đuổi em đi, em sai rồi, em thật sự biết sai rồi, về sau em sẽ không bao giờ phạm nữa, xin chị đừng đuổi em đi.”
Cô nàng đi theo Tần Lệ mới hơn một năm, vất vả lắm mới học được chút tay nghề, nghĩ có thể xuất sư sớm chút, sớm chút kiến tiền nuôi gia đình, hiện tại nếu bị đuổi khỏi đoàn phim, vậy sau này cô nàng không thể làm trong cái nghề này nữa.
Tiếng cầu xin liên tục của Lư Hồng Quân, Phạm Dĩnh như không nghe được, còn giơ tay đẩy người ra: “Đừng làm phiền tôi.”
Lư Hồng Quân không đứng vững, trực tiếp ngã quỵ ra sau.
Cũng may lúc này Mễ Đông Nhất vừa hay tiến vào, đỡ lấy Lư Hồng Quân, sau đó dùng ánh mắt thanh lãnh nhìn mọi người, chất vấn: “Ồn ào cái gì? Còn muốn đóng phim không, đạo diễn máy móc thiết bị chuẩn bị sẵn đều phải chờ mấy người sao?”
Làm đạo diễn điều hành, Mễ Đông Nhất vẫn rất có uy tín, gã mở miệng, tất cả mọi người trong phòng thay đồ không dám nói thêm gì nữa.
Chỉ có Phạm Dĩnh, không hề hoảng sợ, mặt vẫn khinh thường nói: “Mễ đạo, Tần Lệ cử một trợ lý đến trang điểm cho tôi, cũng không khỏi quá không để tôi vào mắt đi?”
======
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT