Tác giả: Lâm Ngư Hành

Editor: Solitude

======

Khi Tiền Đa Đa đến nơi ở của Thời Dã trong chung cư Phỉ Thúy, Thời Dã đang chọn đồ mặc để buổi tối đi ăn.

Tiền Đa Đa ngoài tới đưa lịch trình còn có một vài công việc cần nói với cậu, thấy cậu không để ý đến mình, liền nhịn không được nói: “Bây giờ cậu muốn ra ngoài sao?”

Thời Dã cầm quần áo khoa tay múa chân trước gương, không thèm mình gã một cái: “Làm sao, không được?”

“Không được!”

Thái độ của Tiền Đa Đa rất kiên quyết.

Gã tuy là người đại diện của Thời Dã, hai người cũng quen biết được nhiều năm, nhưng gã không bao giờ can thiệp sinh hoạt của Thời Dã. Ngay cả khi Thời Dã lén thích đi nơi nơi chơi hoàn toàn không thèm để ý nhân khí của mình, thường xuyên bị paparazzi ngồi xổm săn chụp các loại hình ảnh, thường thường trước khi lên hot search, gã cũng chỉ yên lặng theo sau dọn dẹp mấy cái phiền phức đó, đó giờ chưa từng hạn chế Thời Dã.

Đây là lần đầu tiên gã dùng thái độ cương quyết như thế cự tuyệt cậu.

Thời Dã tùy tay ném quần áo lên lưng ghế sô pha, đi đến trước mặt gã, từ trên cao nhìn xuống: “Tại sao?”

Thời Dã rất cao, nhìn gầy không yếu, nhưng thường xuyên tập thể hình nên cũng rất rắn chắc.

Đối mặt với cậu như vậy, Tiền Đa Đa tức khắc cảm thấy mình giống quả bóng.

Gã có chút béo, vóc dáng không cao, khí thế cũng yếu đi rất nhiều: “Cậu đừng nhìn tôi như vậy, tôi sợ.”

“Tại sao không thể ra ngoài, cho tôi một lý do.”

“Cậu không thấy hot search sao?”

Tiền Đa Đa thở dài, cũng có chút bất đắc dĩ: “Muốn tôi nói á, tốt nhất cậu nên hủy bộ phim kia đi, tiền vi phạm hợp đồng chúng ta vẫn có thể chi trả.”

“Cậu không biết đâu, sau cái chết của Hướng Vũ Hân, lời đồn nổi lên bốn phía, hơn nữa còn dính dáng đến cậu, người có tâm lại đẩy hướng gió, người hắc cậu không cần quá nhiều. Nhưng cũng may cảnh sát bác bỏ tin đồn, không gây ra chuyện gì lớn.”

“Nhưng mà hiện tại không giống.” Gã đưa điện thoại cho Thời Dã, ngón tay trỏ vào nội dung trên giao diện, “Cũng không biết có phải bộ phim này không chọn đúng thời gian khởi máy không, nhưng này, Hướng Vũ Hân mới chết không bao lâu, lại có thêm nữ diễn viên mất tích, cũng là nữ phụ, tên… Tên Từ Giai Giai.”

Từ Giai Giai.

Tên này Thời Dã không có ấn tượng gì, còn về Hướng Vũ Hân, cũng là vì cô nàng thường thường đến trước mặt Thời Dã nên cậu mới nhớ đến.

Nhưng một người đã chết, một người mất tích, không khỏi quá bất thường.

“Chuyện khi nào?”

“Mới ba ngày trước, thực chất mấy hôm trước khi đóng phim cổ đã không thấy tăm hơi, nhưng đoàn phim cho rằng cổ xin nghỉ, cũng không để ý, sau hai ngày nghỉ liên tục, đạo diễn mới sốt ruột.” Tiền Đa Đa bĩu môi, lắc đầu nói, “Hình như cũng là sinh viên đại học Cầm Xuyên, cũng do bạn học của cổ phát hiện mất tích.”

Lại một nữ sinh viên, chẳng lẽ là vụ án chuyên môn nhằm vào các nữ sinh viên trẻ tuổi?

“Cho nên việc này có liên quan gì đến việc tôi không thể ra ngoài?”

Tiền Đa Đa trừng cậu: “Bởi vì cậu là người duy nhất tiếp xúc với Hướng Vũ Hân trước khi chết, hơn nữa Hướng Vũ Hân là fan của cậu, hiện tại Từ Giai Giai mất tích kia cũng là fan của cậu.”

“Những người hắc cậu bắt được điểm này, nói làm fan cậu cũng dũng cảm lắm, phải mạo hiểm tính mạng!”

Thời Dã vừa định phản bác, Diêm Thập Nhị đã gọi tới.

Tim Thời Dã nhảy thình thình, luôn cảm thấy có gì không ổn.

“Xin lỗi, Thời Dã, trong cục lâm thời có việc, giờ tôi phải qua, có lẽ không thể đi ăn cùng cậu.”

Giọng anh khàn khàn trầm ấm, như một dòng suối nước nóng, thập phần ấm áp.

Thời Dã nhịn không được hỏi: “Có án mạng?”

“Đúng, cậu cũng đã xem tin tức rồi đi! Nữ sinh viên mất tích của đoàn phim, biết không?”

Với câu hỏi cuối cùng, anh chậm rãi hạ giọng.

Anh nhớ tới chuyện nào đó, cũng sợ bản thân đột nhiên nhắc tới, sẽ chọc Thời Dã nhớ tới mấy chuyện tồi tệ.

Nhưng tâm tính của Thời Dã rõ ràng mạnh hơn anh tưởng nhiều: “Tôi thấy rồi, tìm thấy cổ rồi?”

“Ừ. Hiện tại tôi chuẩn bị đến hiện trường.”

Thời Dã có thể nghe ra, tạp âm bên kia điện thoại rất nhiều. Cậu thậm chí còn nghe được tiếng thở dốc khi chạy của Diêm Thập Nhị.

Từng chút từng chút, rơi bên tai cậu.

Cổ họng Thời Dã lăn lộn, vành tai trắng nõn chợt điểm mạt lệ sắc.

“Thời Dã, tôi…”

Anh muốn nói, tôi phải làm việc.

Nhưng Thời Dã ngắt ngang: “Người… chết rồi?”

Diêm Thập Nhị dừng bước: “Ừ.”

“Ra vậy, anh đi đi.”

Cúp điện thoại, Thời Dã vẫn không thể bình tĩnh tâm tình.

Tiền Đa Đa nghe xong toàn bộ quá trình rất là khó hiểu, sốt ruột hỏi cậu: “Tình huống thế nào, ai chết?”

Thời Dã nằm xuống sô pha, lười nhác trả lời: “Từ Giai Giai.”

Tiền Đa Đa trực tiếp nhảy cẫng lên: “Không thể nào!”

Sau đó gã một bên ồn ào thôi xong thôi xong, một bên nhanh chóng cầm di động xem xét thế tình hình ngôn luận trên mạng hiện giờ.

Những thứ đó, Thời Dã không muốn quản.

Cậu chỉ ngồi một hồi, rốt cuộc không đợi được.

Đứng dậy vào phòng làm việc, mở máy tính.

Cậu thích diễn kịch, cũng thích cái vòng này.

Vì thế… Cậu tuyệt đối không thể dung thứ cho kẻ khác đạp hỏng địa bàn của mình.



Thi thể của Từ Giai Giai được tìm thấy trên mái nhà một tiểu khu cũ cách đại học Cầm Xuyên hai con phố, sau khi lên năm ba cô nàng không trọ ở trường, mà thuê phòng ở chỗ này.

Tầng lầu ở đây không cao, tầng trên cùng gần như bỏ hoang, ngoài mấy thùng chứa nước khổng lồ cùng với máy nước nóng năng lượng mặt trời ra, còn lại chẳng có gì.

Trên mặt đất đầy rác và nước thải, Diêm Thập Nhị lên tầng cao nhất, lập tức nhìn cảnh vật xung quanh.

Diện tích nóc bằng tầng cao nhất nơi đây không lớn, thi thể Từ Giai Giai lại ở trong góc khuất, đích xác rất khó bị phát hiện.

“Tình huống thế nào?”

Diêm Thập Nhị mang bao tay, hỏi Thiên Phàm.

Lâm Tây Tẫn đã đi kiểm tra thi thể, Diêm Thập Nhị không quấy rầy, Thiên Phải thuyết minh ngắn gọn tình hình: “Người báo cảnh sát là hộ gia đình sống tại tầng sáu, năng lượng mặt trời nhà cô ấy bị hỏng, bởi vì đây là một khu chung cư cũ, cho nên bất động sản gần bằng không. Hai vợ chồng tự mình lên xem máy nước nóng, chuẩn bị tìm người tới sửa thì nhìn thấy người đã chết.”

“Camera giám sát đã được tra qua, lần cuối cùng Từ Giai Giai lộ diện là vào lúc chín giờ rưỡi tối ba ngày trước, cô ấy tan tiết trở về rồi, lúc sau không còn xuất hiện nữa. Nơi này chỉ có giám sát ở cổng tiểu khu, chỉ biết Từ Giai Giai sau khi tiến vào không có đi ra ngoài, những thứ khác chưa tra xong.”

Diêm Thập Nhị nghĩ nghĩ, nói: “Điều tra tất cả camera giám sát trong khoảng thời gian Từ Giai Giai trở về, bao gồm giao lộ, không bỏ qua dù một chút khả nghi.”

“Rõ, lão đại.”

Hiện tại đã cơ bản khoanh vùng khả nghi, Từ Giai Giai bị hại trong tiểu khu, cho nên phàm là người đi vào tiểu khu đều có hiềm nghi.

Chỉ là…

Phạm vi thật sự quá lớn, sẽ hơi khó điều tra.

Công việc bên kia của Lâm Tây Tẫn cũng gần xong, hắn thoát ra khỏi kiểm tra mới phát hiện Diêm Thập Nhị cũng tới.

“Cậu không về nghỉ ngơi? Sao, tinh thần tốt như vậy?”

Hắn còn tưởng rằng ít nhất đến ngày mai Diêm Thập Nhị mới có thể xuất hiện, dẫu vậy nhìn thấy anh cũng không hiếm lạ gì, rốt cuộc anh là người siêu cấp cuồng công việc.

“Ngủ không được.”

Nhưng vốn dĩ, anh là kích động ngủ không được.

Hiện tại thì là khó chịu!

“Tình huống thế nào?”

Lâm Tây Tẫn cởi bao tay, hậu sự công việc có trợ lý giải quyết, hắn sóng vai với Diêm Thập Nhị, đạm mạc nói: “Nơi này không phải hiện trường vụ án đầu tiên, người chết là do bị cắt vỡ động mạch chủ ở cổ, lượng máu chảy ra hẳn rất lớn và hầu hết đều trong tình trạng phun ra. Nhưng quanh đây không có vết máu, cũng không có số lượng lớn máu tàn lưu, cho nên nạn nhân là bị dịch đến đây sau khi chết.”

“Sau khi chết, nạn nhân bị rút đầu lưỡi, còn bị chặt đứt mấy ngón tay, loại hành vi này của hung thủ không chỉ tàn bạo mà còn như ám chỉ gì đó, cậu thấy sao?”

“Rút lưỡi? Băm tay?”

Đây là loại ám chỉ quỷ gì?!?

“Tôi về kiểm tra đo lường tỉ mỉ trước, báo cáo buổi tối sẽ cho cậu, cậu đi làm việc đi.”

“Ừ.”

Bên kia đã chụp ảnh lưu lại xong, người chết cũng bị mang đi.

Diêm Thập Nhị cùng Thiên Phàm cũng xuống lầu: “Nạn nhân sống ở tầng mấy?”

“Tầng năm, tôi đã liên hệ với chủ nhà, chủ nhà cũng sống tại tiểu khu này, đã chạy đến giúp chúng ta mở cửa.”

“Đi thôi, đi xem xem.”



Con ngỏ cũ trầm ám, phòng ốc cũ nát.

Nguyệt hoa đáp xuống sân, chiếu lên người người đàn ông đầy khói mù.

* Nguyệt hoa: ánh trăng được hình thành do sự nhiễu xạ của ánh trăng qua các tinh thể băng hoặc các giọt nước có kích thước đồng nhất trong các đám mây mỏng trong suốt, là một một hiện tượng quang học trong khí quyển.

Hắn im lặng, vẫn luôn đứng ở chỗ đó.

Mặc kệ Tư Ngang nói gì với hắn, xin lỗi thế nào, hắn cũng không nói một lời, thờ ơ.

Hắn đứng trong sân, Tư Ngang liền đứng sau ván cửa.

Hắn đứng bao lâu, Tư Ngang cũng đứng theo bấy lâu.

Trong cơ thể nó còn dư lượng thuốc, thực sự đầu có hơi giật, khi bị đám người kia lôi đi, đầu gối cũng bị va chạm, chỉ là nó vẫn cố chịu đựng, không nói ra.

Tư Ngang chịu không nổi bầu không khí này, nhịn không được gọi hắn một tiếng: “A Dã…”

Giọng điệu thấp thấp mềm mại, mang theo khẩn cầu.

Dù Cố Chuẩn có lạnh tâm đến đâu cũng không khỏi mềm xuống, nhưng tưởng tượng đến những gì Tư Ngang đã làm, hắn liền lại bực tức.

“Đừng gọi anh.”

Thấy hắn nguyện ý mở miệng, Tư Ngang phút chốc vui mừng.

“A Dã, sau này em sẽ không bao giờ làm vậy nữa.

Nói đến cái này, Cố Chuẩn càng giận hơn.

Hắn quay đầu, buồn bực nhìn Tư Ngang, giọng nói gần như không kiềm chế được: “Rốt cuộc là tại sao em lại đi trêu chọc những người đó, em có biết nguy hiểm thế nào không, em điên rồi sao?”

Tư Ngang rũ mắt, trong mắt một màu đỏ hoe: “Em chỉ không muốn anh vất vả như thế, em muốn giúp anh.”

“Trốn học, đánh nhau, tiếp cận những người đó thì là giúp anh? Tư Ngang, em không sợ chỉ làm trở ngại chứ không giúp gì được anh, cho anh thêm phiền toái sao?” Cố Chuẩn càng nói càng giận, gần như bạo tẩu, “Tư Ngang, có phải bình thường anh quá dung túng em, cho nên em cảm thấy anh sẽ không thật sự giận em, sẽ không bỏ em mặc kệ em sao?”

“Không phải.” Nghe được hắn nói bỏ lại mình, Tư Ngang thật sự nôn nóng, lập tức nước mắt ngăn không được, cứ thế tuôn không ngừng.

Nó đáng thương vô cùng nhìn Cố Chuẩn, đi đến trước mặt hắn, duỗi tay túm chặt ống tay áo hắn: “A Dã, anh đừng bỏ em lại.”

“Tại sao không thể? Em đã mười ba tuổi, lớn rồi, có thể tự chăm sóc bản thân, không cần anh.” Cố Chuẩn cường ngạnh gạt tay nó ra, xoay người đưa lưng về phía nó, lạnh giọng nói, “Tương lai anh không về cái nhà này nữa, giữa anh và em vốn không có quan hệ gì, em đừng đi tìm anh, anh sẽ không về gặp em nữa.”

“Tiền mỗi tháng anh sẽ đúng hạn gửi cho em, chờ đến khi em mười tám tuổi, em tự sống tự lập đi!”

Hắn ngoan độc nói ra những lời này, nhưng ngón tay đã bóp chặt, véo trong lòng bàn tay thâm tím một mảnh.

“A Dã, đừng mà…” Tư Ngang khóc không kiềm được, quỳ nửa người trên đất, bắt lấy góc áo của hắn.

Nhưng Cố Chuẩn như đã quyết tâm, nhấc chân đá vào ngực nó một cước: “Anh không cần một đứa em không nghe lời như em, sau này đừng tới tìm anh, anh không muốn thấy em.”

Một câu này, còn đâm vào tim có tàn nhẫn hơn cú đá kia, hoàn toàn chính là một cây lợi kiếm, chỉ một chút, đã xâm xuyên trái tim nó, nội tạng xung quanh cũng đau đến lợi hại.

Cố Chuẩn không để ý nước mắt của nó, Tư Ngang đã đã đau không còn miếng sức lực, tê liệt ngã quỵ trên đất, ngăn cả không được bước chân của hắn, chỉ nỉ non trong cổ họng: “A Dã, đừng đi, đừng bỏ em lại…”

Nhưng Cố Chuẩn cũng không nhìn lại.

Nhưng Tư Ngang không có thấy, bước chân càng thêm cứng đờ cùng cặp mắt nhiễm huyết sắc của Cố Chuẩn.



Từ Giai Giai thuê phòng một gian, không gian không lớn, nhưng nội thất đầy đủ, cái gì cũng có.

Còn chưa vào cửa hai người đã nghe mùi máu tươi, ngoài cửa phòng xốc xếch, đứng ở cửa liền dừng lại.

Mang giày bộ vào, cả hai cùng vào phòng, lúc này mới phát hiện, trong phòng chỉ là một mớ hỗn độn.

Mặt tường phòng khách, sô pha, thêm cả TV trên tủ, toàn bộ đều dính vết máu phun ra.

Sàn nhà từ phòng khách đến phòng ngủ còn có một vết máu thật dài, hẳn là do bị kéo lê.

“Đi tìm xem lưỡi và ngón tay của Từ Giai Giai ở đâu.”

Hai người phân công tìm kiếm, địa phương không lớn, chẳng mấy chốc đã tìm xong.

Nhưng tìm khắp nơi, hai người cũng chưa tìm thấy bộ phận thiếu hụt của Từ Giai Giai.

“Lão đại, tôi gọi người của Khoa Giám định đến thu thập chứng cứ!”

“Được.”

Diêm Thập Nhị đứng trước bàn đầu giường của Từ Giai Giai, một chiếc bàn làm việc vuông vức, trên đó là những cuốn sách lộn xộn, cùng với một cuối sách nhỏ có khóa.

Diêm Thập Nhị trực tiếp lấy chiếc chìa khóa tinh tế từ trên bàn, cắm vào ổ khóa.

Không quá nửa phút, sách mật mã được mở ra.

Thứ đập vào mắt, không phải là gì khác, mà là nhật ký của Từ Giai Giai.

Nhưng nhật ký của Từ Giai Giai hơi khác so với những người khác…

======

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play