Tác giả: Lâm Ngư Hành

Editor: Solitude

======

* Tiêu đề chương do editor đặt.

Và đường phố bên ngoài phòng, tiếng còi cảnh sát vang lên.

Phương Đức lập tức bị kinh hoảng, gã trừng lớn mắt, không dám tin nhìn Thời Dã, cả giận nói: “Mày báo cảnh sát, mày là cảnh sát?”

Mắt thấy Thời Dã đánh lại đây, gã không chút suy nghĩ, con dao nhỏ liền đâm về phía Thời Dã.

Thời Dã nghiêng người tránh đi, nhưng cánh tay vẫn bị dao gọt hoa quả rạch qua.

Nhân lúc cơn đau chưa lan rộng, Thời Dã duỗi chân đá gã, đưa tay đoạt lấy con dao.

Mắt thấy con dao trên tay gã đàn ông liền phải cứa vào lòng bàn tay cậu, bằng một tiếng, tiếng súng vang lên, mu bàn tay Phương Đức trúng đạn, con dao leng keng rơi xuống đất.

Thời Dã quay đầu lại nhìn xem, vừa lúc bắt gặp Diêm Thập Nhị cầm súng bắn một phát với ánh mắt âm u.

“Trói lại, mang về trong cục.” Giọng nói Diêm Thập Nhị lạnh cực, cất súng phân phó mọi người phía sau.

Rồi sau đó, bước đến trước mặt Thời Dã, trầm giọng hỏi cậu: “Tại sao cậu lại ở đây?”

Đứa bé được Thiên Phàm bế lên, dây trói được cởi bỏ, đồ vật nhét trong miệng cũng lấy ra.

Mặc dù đứa bé chịu kinh hách cực đại, nhưng thấy nhiều người đến cứu mình như vậy, nó liền lập tức gạt nước mắt.

Nó nhìn Thời Dã, nhẹ nhàng nói: “Anh lớn, cảm ơn anh đã cứu em.”

Cánh tay cậu bị thương, máu trượt theo cánh tay, nhỏ giọt rơi bên chân.

Thời Dã ngượng ngùng cười, nói với Diêm Thập Nhị: “Cảnh sát Diêm, anh có nên gọi xe cứu thương cho tôi trước không?”

Cậu cười có chút suy yếu, còn mang theo vài phần chột dạ, ánh mắt nhìn còn trốn tránh Diêm Thập Nhị.

Nhưng Diêm Thập Nhị cảm thấy, cậu không hoảng loạn, thậm chí còn rất đúng lý hợp tình.

Cũng không biết tự tin ở đâu ra.

Diêm Thập Nhị bất mãn trừng cậu, bắt lấy cổ tay cậu, nhìn miệng vết thương máu chảy không ngừng, cả giận nói: “Lần sau còn dám thể hiện không?”

Tuy rằng miệng nói ghét bỏ, động tác lại rất nhẹ nhàng.

“Lên xe với tôi, tôi giúp cậu xử lý miệng vết thương.”

Thời Dã tự biết đuối lý, ngoan ngoãn đi theo, hiếm khi nghe lời.

Hai người đang một trước một sau đi, Diêm Thập Nhị đột nhiên dừng bước, Thời Dã không để ý, đầu va vào lưng anh.

“Au!”

Lưng anh quá cứng, Thời Dã nhịn không được giơ tay xoa nhẹ cái trán.

“Đừng lộn xộn.” Diêm Thập Nhị xoay người, thấy cánh tay cậu chảy máu càng nhiều, lập tức quát bảo ngưng lại.

Thời Dã ngượng ngùng, không nói chuyện nữa. Rũ mắt, cũng không dám nhìn anh.

Đuôi mắt liếc thấy một bóng người lao về phía này, Thời Dã theo bản năng giơ tay kéo Diêm Thập Nhị ra, thấp giọng nói: “Cẩn thận.”

Tốc độ người tới rất mau, đụng phải bọn họ liền lao về phía viên cảnh sát đang dẫn Phương Đức: “Các người đừng bắt anh tôi, bắt cóc đứa bé là chủ ý của tôi, không liên quan gì đến anh tôi, các người muốn bắt thì bắt tôi đi!”

Là bảo mẫu Tần gia, Tiểu Phương, cũng chính là vợ Lý Hoa, Phương Mai.

Diêm Thập Nhị chỉ liếc mắt một cái, liền thu tầm mắt về.

Mắt thấy miệng vết thương trên tay Thời Dã lại vỡ ra, máu chảy không ngừng, mày nhăn ác hơn.

“Cậu bị ngốc à?” Ngữ khí của anh không tốt, lôi kéo Thời Dã trực tiếp lên xe.

Trên xe có hộp y tế đơn giản, Diêm Thập Nhị lấy povidone, lại có chút không biết xuống tay thế nào.

Thời Dã muốn kéo ống tay áo ra, lại bị Diêm Thập Nhị giữ chặt: “Đừng lộn xộn.”

Nghe giọng điệu ẩn hiện khó chịu của anh, Thời Dã càng chột dạ, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Cảnh sát Diêm, anh là đang… tức giận sao?”

Diêm Thập Nhị bỗng chốc ngước mắt lên, ánh mắt nhìn chằm chằm cậu.

Chỉ một cái chớp mắt, như có thứ gì đó bỗng va chạm trái tim Thời Dã, lập tức, tất cả suy nghĩ của cậu rối loạn, đầu óc trống trơn, chỉ cảm thấy ngực mình tắc nghẽn, cái loại cảm giác này quá kỳ quái, quái đến cậu gần mất đi khả năng tự hỏi.

Thời Dã còn không hiểu cái gì xảy ra với mình, nhưng Diêm Thập Nhị đã hiểu.

Từ lần đầu gặp gỡ nhóc con này, đến dần dần quen biết về sau, đối với Thời Dã, anh vẫn luôn kiên nhẫn nhiều hơn, dường như không khỏi dung túng cậu.

Vốn dĩ anh cho rằng, bản thân lớn tuổi hơn, nên quan tâm cậu như em trai, hậu bối.

Nhưng ở trên sân thượng, nhìn thấy cậu thất thần, nhìn thấy cậu sợ hãi, nội tâm anh lo lắng rõ ràng vượt quá bình thường.

Sau lại nhìn thấy cậu phát cuồng, nhìn thấy cậu chật vật, cái loại cảm xúc ấy như tràn lan, xâm chiếm toàn bộ suy nghĩ của anh.

Chỉ là trong lúc nhất thời anh không hiểu, mà anh cũng không nghĩ nhiều.

Vụ án còn chưa được phá, hung thủ còn chưa bắt được, anh không thể ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân như vậy.

Vốn định chờ kết thúc, lại nghĩ kỹ về vấn đề với cậu hơn.

Ai ngờ đến, dưới tình huống như vậy, anh đột nhiên hiểu ra.

Anh không thể không thừa nhận, anh có tình cảm với Thời Dã.

Nhưng hiện tại anh không thể nói, sợ làm nhóc con sợ, càng sợ Thời Dã ghét anh vì điều đó!

Diêm Thập Nhị áp xuống tất cả cảm xúc trong lòng, nhưng giọng anh càng thêm trầm lạnh: “Không có.”

Hiển nhiên là có, Thời Dã không truy hỏi thêm.

Không khí nhất thời có chút khó xử, Thời Dã chịu không nổi hàn khí lạnh lẽo này, chủ động mở miệng: “Cảnh sát Diêm, anh không hỏi vì sao tôi lại ở đây sao?”

Diêm Thập Nhị ngước mắt, nhàn nhạt nhìn cậu: “Hiện tại cậu là kẻ tình nghi, đợi lát nữa về cục sẽ thẩm vấn cậu!”

Cổ họng Thời Dã lăn lộn.

Dáng vẻ nghiêm túc của cảnh sát Diêm, thật sự rất đáng sợ!

Đồn công an Tây Thành, phòng thẩm vấn.

Người tra hỏi Thời Dã không phải Diêm Thập Nhị mà là Thiên Phàm.

Đầu tiên hắn nhìn miệng vết thương đã được xử lý tốt của Thời Dã, ánh mắt không khỏi quơ quơ.

Bên cạnh là nữ cảnh sát chuyên ghi phép, Thiên Phàm cũng không nói chuyện phiếm với cậu, trực tiếp hỏi: “Tên họ.”

Nữ cảnh sát tuổi không lớn, ánh mắt khi nhìn Thời Dã lóe tinh quang, thậm chí cầm bút còn không xong.

“Thời Dã.”

“Tuổi.”

“Hai mươi ba tuổi.”

“Vì sao cậu lại ở ngoại ô Đông Thành, quen biết Phương Đức không?”

Thời Dã không lập tức trả lời.

Thiên Phàm không biết cậu có ẩn tình gì, chỉ biết tình cảnh hiện tại của cậu thật không tốt, nếu không nói sự thật, không loại bỏ hiềm nghi của mình, cậu sẽ rước lấy rắc rối càng lớn hơn.

Thiên Phàm nghiêm mặt: “Ăn ngay nói thật, giả tạo khẩu cung phải chịu trách nhiệm hình sự.”

Thời Dã im lặng một lúc, sau đó đáp: “Không quen biết Phương Đức, nhưng tôi kiểm tra tin tức giao thông công cộng rồi tìm thấy nhà của Phương Đức.

Thiên Phàm lại hỏi: “Tìm nhà Phương Đức làm gì?”

“Tôi tra được vợ tài xế xe buýt Phương Mai làm bảo mẫu ở Tần gia, nên tôi đoán đứa bé là bà ta tìm người mang đi, người duy nhất có thể giúp bà ta là Phương Đức.”

Nghe Thời Dã nói vậy, Thiên Phàm im lặng.

“Tra được ở đâu?”

Cậu có thể tra được những thứ này, tốc độ còn nhanh hơn bọn họ, trái tim Thiên Phàm nhảy thình thịch, luôn cảm thấy có chút không thích hợp.

Cái này, Thời Dã không nói gì cả.

======

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play