Tác giả: Lâm Ngư Hành

Editor: Solitude

======

Khoảnh khắc nhìn rõ đối phương, giữa mày Diêm Thập Nhị nhăn chặt, da đầu căng thẳng.

“Đường Đình Châu, anh muốn làm gì?” Anh khẽ quát một tiếng, ánh mắt lãnh lệ.

Đường Đình Châu không chút hoảng loạn nào, tản bộ về hướng anh.

“Cảnh sát Diêm, là tôi giết người, tôi tự thú.”

Nói xong, anh ta cười khẽ.

Tươi cười, dường như có loại hương vị giải thoát.

Nhưng đồng thời khi anh ta tiến đến từng bước, người bị treo ngược phía sau cũng dần dần hạ xuống.

“Đường Đình Châu, đứng lại, không được nhúc nhích.”

Diêm Thập Nhị và Lâm Hạc bước nhanh chạy đến hướng anh ta.

Cảnh sát khu vực cũng đuổi đến đây, bao vây hoàn toàn nơi này.

Còn Lâm Tây Tẫn nhíu mày thật sâu, ánh mắt ngừng trên người Lương Như.

Người đã chết, còn bỏ cô ta vào hồ axit là có ý gì?

Lâm Tây Tẫn không nghĩ ra, nhưng cũng tăng tốc bước chân.

Đường Đình Châu hoàn toàn không để ý đến lời của Diêm Thập Nhị, anh ta bước càng nhanh: “Cảnh sát Diêm, tôi ở đây, không chạy, anh yên tâm.”

Trong lời nói còn mang theo vài phần trêu tức.

Anh ta câu môi nhàn nhạt, nụ cười trên mặt như đang giễu cợt, lại biết mất rất mau.

“Đường Đình Châu, tôi nói đứng lại, không được nhúc nhích.” Ngữ Khí của Diêm Thập Nhị lãnh lệ hơn, toàn thân tràn ra sát khí âm lãnh.

Anh trời sinh cao lớn, ngày thường tuy lãnh đạm nhưng ngoại trừ đối với hung thủ, còn lại đều thập phần khách khí, hiện giờ đối mặt với Lương Như từng chút hạ xuống, anh thật sự nổi giận.

Nhưng Đường Đình Châu giống như không nghe hiểu, vẫn chậm rì rì đi lên trước.

Mỗi bước đi của anh ta, dây thừng treo ngược lại thụt xuống một tấc.

“Đường Đình Châu.” Diêm Thập Nhị quát, vẫn không ngăn được bước chân của Đường Đình Châu.

Anh trực tiếp bắn một phát vào bên chân Đường Đình Châu, một tiếng phịch vang lên, Đường Đình Châu lại không có nửa phân do dự, đi vững vàng như cũ.

Diêm Thập Nhị đột nhiên tăng tốc độ, nhào về phía Đường Đình Châu.

Anh ấn chặt Đường Đình Châu xuống đất, bên kia động tác của Lâm Tây Tẫn cũng nhanh, cùng Lâm Hạc kéo chặt thừng cột lấy Lương Như.

Cũng may cuối cùng Lương Như không lọt vào trong ao, mấy người hợp lực mới đưa thi thể Lương Như bị treo ngược xuống được.

Giao Đường Đình Châu cho cảnh sát bên cạnh, Diêm Thập Nhị đến bên bờ hồ, rũ mắt nhìn Lâm Tây Tẫn, hỏi: “Không sao chứ?”

Lòng bàn tay Lâm Tây Tẫn bị vẽ ra một đường máu, không sâu, nhưng miệng vết thương lớn.

Trợ lý mở hộp dụng cụ đưa providone cho hắn, Lâm Tây Tẫn đơn giản lau miệng vết thương, không quay đầu lại: “Không sao, thương nhẹ ấy mà.”

“Tự cẩn thận.”

Rốt cuộc có miệng vết thương, khi khám nghiệm tử thi phải hết sức chú ý mới được.

Lâm Tây Tẫn không nói nữa, mà cẩn thận kiểm tra thi thể.

Diêm Thập Nhị cũng bước đến bên cạnh Đường Đình Châu, trạng thái của anh ta đã thay đổi, trở nên rất bình thản, hoàn toàn khác với dáng vẻ cực đoan vừa rồi.

“Vì sao lại làm vậy?” Diêm Thập Nhị hỏi anh ta.

Đường Đình Châu không mở miệng, anh ta ngồi xuống bồn hoa dưới chân tường, cũng không sợ bùn đất làm bẩn tây trang, tùy ý tự tại như đang ở trong vườn nhà mình.

“Có thuốc không?” Anh ta hỏi.

Diêm Thập Nhị lấy ra hộp thuốc lá, đưa một cây qua, bản thân cũng rút một cây.

Đường Đình Châu không nhìn lên, ngậm thuốc bên môi, lại nói: “Xin miếng lửa.”

Diêm Thập Nhị sắp mất kiên nhẫn.

Châm lửa lên, Đường Đình Châu hít một hơi thật sâu rồi mới ngẩng đầu nhìn Diêm Thập Nhị, ánh mắt lạnh lùng, không hề có độ ấm: “Chỉ muốn giết chết ả, không vì lý do gì đặc biệt.”

“Anh hận Lương Như.” Diêm Thập Nhị tự suy nghĩ mở miệng, trong đầu đã định hình xong, “Hoặc là nói, anh hận toàn bộ Lương gia, đúng không?”

“Cảnh sát Diêm thật thông minh ha, vậy anh đoán xem, vì sao tôi lại hận Lương gia?”

======

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play