Xử Nữ vẫy vẫy tay với cô, cười nói: "Đi thôi."

Song Ngư hân hoan bước theo anh.

Đường đồi này không quá khó đi, hơn nữa là leo núi thưởng ngoạn phong cảnh nên hai người cũng không gấp gáp, vừa đi vừa nán lại ngắm nhìn quang cảnh xung quanh.

Xử Nữ vừa ngắm nhìn cảnh sắc, Lại cảm nhận không khí trong lành. Anh cười khẽ, nhìn về cô nàng đang hào hứng bên kia. Những ngón tay thon dài, mảnh dẻ liên tục chỉ trỏ, cái miệng nhỏ nhắn nói liên hồi. Trông cô vui vẻ như một đứa trẻ được kẹo vậy.

Nhưng, Xử Nữ cũng không khỏi chua xót. Một cô gái vô tư đến vậy, liệu khi biết được sự thật sẽ sốc tới mức nào đây. Anh biết chuyện này không thể giấu diếm lâu được, nhưng cũng không còn cách nào khác.

Dường như cảm nhận được sắc mặt anh thay đổi có chút lạ, Song Ngư ái ngại hỏi: "Cậu bị sao thế? Khó chịu ở đâu sao? Hay là ... hay là tớ nói nhiều quá, khiến cậu cảm thấy phiền?"


"Không, không, không phải đâu." - Xử Nữ dừng lại một chút, ánh mắt anh chuyển hướng sang nơi khác: "Chỉ là tớ cảm thấy, thì ra tạm rời xa phố thị ồn ào, náo nhiệt để tìm đến những giây phút bình yên hiếm hoi như thế này thật đáng trân quý."

Song Ngư nghe vậy thì vui vẻ, không ngừng gật đầu đồng tình. Hai người lại tiếp tục vừa đi vừa trò chuyện đôi câu, trông vô cùng hòa hợp.

Vừa đi vừa nán lại nên mãi đến chiều muộn hai người mới leo xong đồi Linh Chu, đến viếng thăm được ngôi chùa U Tịnh.

Sư thầy vô cùng khách khí, cúi chào hai người. Song Ngư muốn rủ Xử Nữ vào chung nhưng dường như anh đang cố gắng nhận một cuộc điện thoại nào đó nên đã từ chối, bảo cô vào trước đi.

"Vậy được, thế tớ thắp hương xong thì tới lượt cậu nhé."

"Không cần đâu." - Xử Nữ ngăn lại. "Trời cũng sắp tối rồi, chúng ta phải mau xuống núi thôi. Cậu vào thắp hương đi, xem như thành tâm cầu nguyện giùm tớ luôn nhé."


Nói rồi, anh lại dịu dàng mỉm cười quay đầu đi.

Song Ngư ngẫm lại lời anh nói thì cảm thấy có lý. Mùa này ngày ngắn đêm dài, trời tối rất nhanh, hai người vẫn nên nhanh chóng leo xuống đồi thì tốt hơn.

Nghĩ rồi, cô xoay lưng vào trong, thầm nghĩ mình không được để anh đợi lâu.

Mãi một lúc sau Xử Nữ mới liên lạc được với bên kia: "Alo ba à, tình hình sao rồi?"

[Vẫn vậy con ạ. Nhưng bên bác Tâm thì ngày một xấu hơn rồi.]

"Tại sao lại vậy? Nếu mãi không tìm được tuỷ thích hợp thì bác Tâm phải làm sao đây? Bệnh máu trắng không phải là chuyện nhỏ."- Anh sốt ruột nói.

[Bên Song Ngư vẫn ổn chứ?]

"Vẫn ổn ạ, cậu ấy vẫn chưa biết gì về bệnh tình của mẹ cậu ấy cả nên là vẫn vui vẻ, thoải mái sống như đúng mong muốn của bác Tâm." - Xử Nữ khẽ thở dài. Nguyện vọng của cha mẹ thường đều như vậy, mong cho con cái mình bình an, hạnh phúc trưởng thành, không cần lo nghĩ gì cả.


"Cậu đang nói gì vậy?" - Một âm thanh trong trẻo vang lên. Trong không gian tĩnh lặng, những âm thanh đó như tản mát vào trong không khí, được làn gió cuốn đi.

Nhưng mà, Xử Nữ lại nghe rất rõ ràng. Anh chần chừ quay đầu lại, hốt hoảng khi nhìn thấy đó thật sự là Song Ngư. Gương mặt trắng trẻo trong sắc trời nhá nhem tối trông lại càng nhợt nhạt hơn, môi cô không kìm được mà run lên. Song Ngư cắn lấy đôi môi nhằm ngăn cho nó không run rẩy, 2 mắt rưng rưng nhưng vẫn ép mình phải bình tĩnh.

[Alo, alo? Xử Nữ, bên con sao rồi h...]

"Con nói chuyện sau ạ." - Anh vội nói vào điện thoại rồi cúp máy, hít một hơi thật sâu rồi bước lại gần cô.

"Cậu nói lại cho tớ nghe, rốt cuộc cậu đang nói cái gì hả? Bác Tâm, bác Tâm trong lời cậu nói ... không phải là mẹ tớ đúng không?" - Song Ngư cố gắng bình tĩnh, cô nở một nụ cười nhưng khoé môi thì lại cứng đờ, gượng gạo, nước mắt cũng chực trào.

"Cả bệnh máu trắng gì đó, cũng là nhầm lẫn thôi đúng không?"

"Song Ngư ..." - Xử Nữ bất đắc dĩ tiến về phía trước một bước, định tới an ủi cô.

"Đứng lại! Cậu đứng yên đó!" - Song Ngư đột nhiên thét lên, khiến anh hoảng hốt dừng bước. Trong trí nhớ của anh, cô luôn dịu dàng đằm thắm, chưa bao giờ có vẻ mất kiểm soát như vậy.

"Không, không đúng. Rõ ràng là có nên cậu đến tớ, rõ ràng là có nhắc đến mẹ tớ. Vậy ... vậy tại sao mọi chuyện lại như vậy? Tại sao lại giấu tớ hả? Tại sao?" - Song Ngư đau lòng cực độ, ôm lấy đầu, nước mắt như trân châu thi nhau rơi xuống.

"Song Ngư, cậu bình tĩnh lại đi. Nghe tớ nói đã."

"Tớ không nghe! Cũng không muốn nghe! Rốt cuộc tại sao mẹ lại giấu tớ, tại sao cậu lại giấu tớ, tại sao tất cả mọi người đều muốn lừa dối tớ? Chẳng lẽ mọi người đều coi tớ là con ngốc cả sao?" - Cô suy sụp gào lên, rồi ngồi thụp xuống đất khóc nấc lên.

Song Ngư không ngừng tự trách mình nhu nhược, tự trách mình ngu ngốc, bất hiếu. Mẹ cô thì còn đang bệnh nặng, vậy mà cô lại hồn nhiên chơi đùa, hồn nhiên nói chuyện yêu đương. Mà đối phương, cũng chưa chắc đã thích cô. Cuối cùng thì cô cũng thông suốt rồi, cô đã hiểu tại sao mẹ cô lại muốn sắp xếp hôn sự cho mình rồi.

Mẹ cô một lòng một dạ lo nghĩ cho cô, sợ của bơ vơ, lạc lõng một mình giữa cuộc đời này, muốn tìm một nơi đáng tin cậy có thể gửi gắm cô. Mà Xử Nữ, sợ rằng anh tốt với cô như vậy, cũng chỉ vì tâm nguyện của mẹ mà thôi. Một mình cô, từ đầu đến cuối đều là được mẹ che chở, vậy mà còn ngây thơ nghĩ rằng mối quan hệ của hai người có tiến triển tốt đẹp, hồn nhiên đến mức vô tâm quên đi mất sức khỏe của mẹ mình.

Lá bùa bình an đỏ thắm cô nắm trên tay, chẳng khác nào một trò hề, chẳng khác nào một sự quan tâm muộn màng không còn nghĩa lý gì cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play