“Chẳng lẽ mỡ tới miệng rồi mà không ăn à?” Tên buôn ma túy khẽ thở dài, nói tiếp, “Như thế này đi, chúng ta không giết bọn họ cũng được nhưng tao muốn tất cả trang bị vũ khí của bọn chúng!”
Đội trưởng đội lính đánh thuê lắc đầu nói: "Nhiệm vụ của chúng tôi là đưa hai người an toàn rời khỏi nước Z, không cần thiết phải đi trêu chọc binh lính của nước Z."
Tên buôn bán ma tuý có chút tức giận hét lên: "Nếu ngay cả chuyện này mà mày cũng không đồng ý, vậy chúng ta chấm dứt hợp đồng!"
Đội trưởng đội lính đánh thuê cũng rất bực bội, vừa định nói chuyện thì một người phía sau hắn lại nói: "Tôi rất hứng thú với binh lính nước Z, chơi đùa một chút cũng được."
Người nói chuyện trên mặt có một vết sẹo ở gần khóe mắt, ngoài ba mươi tuổi, mặc quần áo không khác gì những người lính đánh thuê khác, nhưng từ đầu đến chân lại lộ ra khí thế cho thấy gã ta không thuộc về tiểu đội lính đánh thuê này.
Tiểu đội trưởng rất kiêng kỵ người đàn ông mặt sẹo này, ngay khi đối phương vừa mở miệng, hắn lập tức thay đổi thái độ, nói với tên buôn ma túy: "Chúng tôi sẽ chỉ cướp trang bị vũ khí của bọn họ, cố gắng không làm ai bị thương."
“Không thành vấn đề.” Tên buôn ma túy mỉm cười.
Sáng sớm ngày thứ năm, đoàn người Triệu Quốc Khánh tiến về phía trước dựa theo lộ trình dự định trước đó, vẫn giữ nguyên đội hình ban đầu.
Phùng Tiểu Long đi tuốt ở đằng trước, phía sau là một cựu binh, ở giữa là Triệu Quốc Khánh và bốn tân binh tiểu đội một, phía sau cùng là tiểu đội phó và Ngô Mãn Mãn.
Đội hình này là đội hình bảo vệ cho các tân binh tốt nhất, đồng thời Phùng Tiểu Long đi tuốt ở đằng trước đảm nhận vai trò là người dẫn đường và người tiên phong.
Một giờ sau khi đi ra ngoài, Phùng Tiểu Long ở phía trước đột nhiên dừng lại, dùng tay ra hiệu mọi người ẩn nấp.
Các binh sĩ nhanh chóng tìm nơi ẩn nấp, vừa đề phòng bốn phía vừa chú ý nhất cử nhất động của Phùng Tiểu Long.
Có dấu vết đốt lửa cách đó năm mét, mặc dù đã được dọn dẹp rồi nhưng trong không khí vẫn còn lưu lại mùi khói nhàn nhạt.
Sau khi xác định xung quanh không có ai, Phùng Tiểu Long đi đến chỗ đốt lửa, dùng gậy gỗ gạt bỏ mấy lần, cào ra hai mẩu tàn thuốc, ký hiệu trên đó cho thấy nó được sản xuất ở nước ngoài.
Buôn lậu ma túy!
Dựa trên kinh nghiệm của mình, Phùng Tiểu Long nhanh chóng xác định được chuyện này, hơn nữa cũng chắc chắn rằng kẻ buôn ma túy vừa rời khỏi đây không lâu và ở bọn họ rất gần.
Phùng Tiểu Long lần nữa tập hợp mọi người lại một chỗ, nói ra suy đoán và những phát hiện của bản thân, sau đó nói: "Hiện tại chưa rõ số lượng và vị trí của kẻ địch, nhiệm vụ bây giờ của chúng ta là phải tìm ra bọn họ trong thời gian ngắn nhất, nếu có thể, nhất định phải bắt được bọn họ mới được!"
“Vâng.” Mọi người cố gắng hạ thấp giọng nói, mọi người vừa phấn khích vừa căng thẳng về cuộc chạm trán với đám người buôn ma túy này.
Dưới sự chỉ đạo của tiểu đội trưởng Phùng Tiểu Long, mọi người bắt đầu truy tìm tung tích của những kẻ buôn bán ma túy, bọn họ tiến về phía trước theo đội hình cựu binh đứng trước tân binh đứng sau, Triệu Quốc Khánh không có bất kỳ vũ khí nào trong tay được chăm sóc đặc biệt sắp xếp ở cuối đội ngũ.
Đầu lọc, hộp giấy, dấu chân, cành cây gãy,… những manh mối này chứng minh phương hướng mà mọi người đang tìm hoàn toàn chính xác.
Lúc đầu, Triệu Quốc Khánh cũng hưng phấn như những người khác, muốn thể hiện mình trong nhiệm vụ lần này, nhưng một lúc lâu sau anh ấy cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Tàn thuốc lá, hộp giấy, dấu chân và cành cây gãy, những dấu vết này giống như là do đối phương vô ý để lại, nhưng Triệu Quốc Khánh lại cảm thấy trong đó có cái gì đó mờ ám, bọn chúng giống như mồi nhử bị cố ý để lại.
Triệu Quốc Khánh sinh ra trong một gia đình quân nhân, mặc dù cơ thể yếu ớt hơn người thường nhưng mà mưa dầm thấm lâu, cũng học được rất nhiều thường thức về quân sự. Ngoài ra, Triệu Quốc Khánh còn có một người anh trai vô cùng trâu bò, mỗi khi anh trai về nhà thăm gia đình, anh ấy thích nhất là chơi trò đánh nhau với anh trai. Triệu Quốc Khánh dĩ nhiên cũng không thể thắng được anh trai Triệu Ái Quốc, nhưng anh ấy llại học được rất nhiều thứ từ Triệu Ái Quốc, ví dụ như trinh sát và phản công.
Đội ngũ dừng lại, tiểu đội trưởng Phùng Tiểu Long cảm thấy mình đã ở rất gần đối phương, vì mục đích an toàn, hắn cử tiểu đội phó và Ngô Mãn Mãn đi dò xét ở phía trước.
Triệu Quốc Khánh nhân cơ hội này đến bên Phùng Tiểu Long, thấp giọng nói: "Tiểu đội trưởng Phùng, tôi cảm thấy có gì đó không đúng lắm."
“Không đúng ở chỗ nào?” Phùng Tiểu Long hỏi.
Triệu Quốc Khánh nói ra cách nhìn của mình, cuối cùng nói một cách chắc chắn: "Tôi rất chắc chắn đây là một cái bẫy mà kẻ thù đã bày ra cho chúng ta, vì lý do an toàn, chúng ta vẫn nên gọi thêm viện binh đi!"
Sau khi Phùng Tiểu Long nghe Triệu Quốc Khánh nói xong cũng không lập tức tỏ thái độ gì, hắn cũng đã cân nhắc đến việc gọi viện binh, nhưng bọn họ mất hơn bốn ngày mới tới được đây, viện binh nhanh nhất cũng cần một ngày một đêm mới đuổi đến kịp, đến lúc đó đừng nói là buôn ma túy, sợ là bóng dáng của kẻ địch cũng không thấy đâu nữa.
Các cựu binh tốt hơn được một chút, khi các tân binh nghe Triệu Quốc Khánh nói rằng đây có thể là một cái bẫy, vẻ mặt của tất cả đều trở nên căng thẳng, dù sao bọn họ mới làm binh được mấy tháng, tư chất tâm lý của bọn họ hoàn toàn không thể so sánh với cựu binh được.
Tiểu đội phó và Ngô Mãn Mãn đi dò xét và quay trở về rất nhanh, vẻ mặt hai người đều vui mừng, không hề biết cái bẫy mà Triệu Quốc Khánh vừa nói.
“Có phát hiện gì sao?” Phùng Tiểu Long hỏi.
Ngô Mãn Mãn lên tiếng trước: “Tiểu đội trưởng, anh đúng là thần cơ diệu toán, quả thực kẻ địch cách chúng ta rất gần, bọn chúng ở trong khe núi phía trước.” Hắn vừa nói vừa cười hì hì, “Bọn chúng không hề biết là chúng ta đã phát hiện ra bọn chúng, còn đang nướng thỏ ăn ở đó nữa!"
Phùng Tiểu Long là vì ngửi thấy mùi khói thoang thoảng trong không khí mới bảo mọi người dừng lại, sau khi xác định được mục tiêu ở phía trước liền hỏi: "Có mấy tên?"
“Hai tên.” Tiểu đội phó khẳng định trả lời.
“Vũ khí thì sao?” Phùng Tiểu Long hỏi tiếp.
Tiểu đội phó nói: "Thấy có hai con dao rựa và hai khẩu đại bác".
Đại bác là chỉ súng săn cổ và súng đất được chế tạo phi pháp, cho dù là lực bắn hay là uy lực cũng không thể so sánh với trang bị vũ khí chính quy trong tay binh sĩ được.
Sau khi Phùng Tiểu Long biết được vị trí, số lượng và trang bị vũ khí của kẻ địch, trong lòng cũng đã có quyết định, lập tức chia đội ngũ thành hai tiểu đội, trong đó một tiểu đội do tiểu đội phó dẫn đầu, hắn ra lệnh: "Tiểu đội phó, cậu dẫn người người tìm cách đi vòng ra phía sau kẻ địch, tôi dẫn người đánh bọc phía trước, nhất định không được để hai tên khốn này chạy trốn!"
“Vâng.” Tiểu đội phó đáp.
“Nhớ kỹ, trong tay kẻ địch có vũ khí, nếu đối phương chống cự thì có thể trực tiếp bắn chết đối phương!” Phùng Tiểu Long nói thêm.
“Vâng.” Tiểu đội phó đáp lại.
Triệu Quốc Khánh thấy Phùng Tiểu Long khăng khăng muốn đi, vội vàng ngăn cản nói: “Tiểu đội trưởng Phùng, anh suy xét thêm đi, đây có thể là một cái bẫy đó.”
Phùng Tiểu Long không nói chuyện, nhưng Ngô Mãn Mãn lại bật lại Triệu Quốc Khánh. "Tao nói này văn thư, nếu mày sợ thì cứ ở lại chỗ này, không ai bắt mày phải đi theo bọn tao. Có phải là bẫy hay không? Đừng có quên rằng chúng ta là quân nhân, bảo vệ tổ quốc là trách nhiệm của chúng ta, chẳng lẽ kẻ thù ở trước mặt mà mày lại bảo bọn tao trơ mắt nhìn bọn chúng trốn thoát sao?”
"Tôi không có ý đó, tôi..." Triệu Quốc Khánh vừa mở miệng liền bị Phùng Tiểu Long cắt ngang.
“Văn thư, cậu không mang theo vũ khí bên người, lần hành động này cậu đừng tham gia, cậu cứ ở lại đây đi.” Phùng Tiểu Long nói, trong lòng cũng cho rằng Triệu Quốc Khánh vì sợ hãi mới nói là có bẫy, nói xong hắn liền nói với những người khác, "Tất cả hành động."
Thấy không có ai nghe mình nói, Triệu Quốc Khánh tiến lên phía trước kéo Lý Thực Thành, thấp giọng dặn dò: "Nhớ những gì mà trước đây tôi đã nói với cậu không? Sống sót mới là điều quan trọng nhất, chết rồi thì không còn cái gì cả.”
Lý Thực Thành gật đầu, trên thực tế, hắn cũng không hiểu hết những câu nói đó của Triệu Quốc Khánh có hàm ý gì.
“Nếu gặp phải chuyện gì đó thì trước tiên phải nghĩ cách để bản thân mình được sống sót.” Triệu Quốc Khánh nói.
Lần này thì Lý Thực Thành hiểu rồi, gật đầu mạnh một cái, vô cùng nghe lời Triệu Quốc Khánh, điều này xuất phát từ sự tin tưởng của hắn đối với Triệu Quốc Khánh.
“Văn thư, ở lại chỗ này đừng đi đâu cả, chờ chúng tôi quay trở về.” Phùng Tiểu Long nói xong liền dẫn người rời đi.
Sau khi mọi người đều rời đi hết rồi, Triệu Quốc Khánh không nghe theo mệnh lệnh ở lại tại chỗ mà lặng lẽ lấy ra ba con dao găm giấu trên người bám theo phía sau, trong lòng anh ấy chỉ có một suy nghĩ: Nếu đây là một cái bẫy thì đến lúc đó cũng chỉ có mình anh là có thể cứu được mọi người mà thôi.
Hai kẻ buôn bán ma túy là người Việt Nam điển hình, dường như bọn họ không biết mình đã bị phát hiện và bị chặn trong khe núi, bọn họ đang say sưa gặm thịt thỏ, dao phay và đại bác đều bị bọn họ tùy tiện vứt bên cạnh, không hề có chút cảnh giác nào.
Tiểu đội phó đã vào vị trí, dùng tay ra hiệu với tiểu đội trưởng Phùng Tiểu Long.
Phùng Tiểu Long khẽ gật đầu, khẽ phất tay một cái, sau đó dẫn theo đội ngũ xông ra ngoài.
“Không được nhúc nhích!” Phùng Tiểu Long quát lên.
Tên buôn ma túy đang gặm thịt thỏ đột nhiên biến sắc, ném thịt thỏ trong tay xuống cũng không thèm đi lấy vũ khí mà xoay người chạy về hướng khác.
“Giơ tay lên, nếu không tôi bắn!” Tiểu đội phó xuất hiện kịp thời chặn đường đi của tên buôn ma túy lại.
Hai tên buôn ma túy dừng lại, lập tức giơ tay lên đầu hàng.
Thành công rồi?
Đơn giản như vậy sao?
Trong lòng mọi người đều vô cùng hưng phấn, không ai ngờ sự việc lại đơn giản như vậy, ngay cả cơ hội để nổ súng cũng không có mà tên buôn ma túy đã giơ tay đầu hàng rồi!
Chuyện này cũng quá dễ rồi nhỉ?
Dễ dàng sao?
Có một người không nghĩ như vậy, đó chính là Triệu Quốc Khánh đang ẩn nấp ngoài khe núi, vẻ mặt của anh ấy từ đầu đến cuối đều lạnh như băng, hơn nữa anh ấy vô cùng chắc chắn đây là một cái bẫy, mà tất cả thành viên của đội một đã rơi vào bẫy của kẻ thù.
Dường như không có ai phát hiện ra tuy hai tên buôn ma túy giơ tay lên đầu hàng, nhưng trên mặt lại không hề có chút hoảng sợ, ngược lại còn mỉm cười nhìn những binh lính đang chĩa súng về bọn họ.
Cũng trong thời điểm đám người Phùng Tiểu Long bao vây hai tên buôn ma túy, Triệu Quốc Khánh phát hiện có một số bóng người lặng lẽ nhảy xuống từ trên cây, trong bụi cỏ, trong kẽ đá xung quanh khe núi, dùng tốc độ kinh người bao vây đám người Phùng Tiểu Long, chớp mắt đã chặn lại lối vào, lối ra của khe núi, hơn nữa dường như còn chiếm cứ tất cả địa hình có lợi.
Lính đánh thuê!
Triệu Quốc Khánh suy đoán ra thân phận của đám người này thông qua trang bị của bọn họ, trong lòng âm thầm cảm thấy giật mình, những kẻ buôn bán ma túy và lính đánh thuê lại có thể đồng thời xuất hiện ở chỗ này, chứng tỏ hai tên này tuyệt đối không phải là những tên buôn bán ma túy bình thường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT