Nắm đấm của Đàm Thiếu Ngữ tuy nhanh nhưng vẫn chưa nhanh bằng nắm đấm của Triệu Quốc Khánh.
Sau khi dùng kim quang chọc thủng ngạnh khí công của đối phương, nắm đấm còn lại của Triệu Quốc Khánh cũng đã nhắm thẳng đến phần cằm của Đàm Thiểu Ngữ.
Thân hình cường tráng bay thẳng ra sau, nặng nề ngã xuống đất.
Thua rồi.
Không ngờ Đàm Thiếu Ngữ lại bị đánh bại rồi!
Đã vậy còn bị đánh bại chỉ bằng một chiêu!
Trong suốt mười giây, những người vây xem trận đấu vẫn chưa tỉnh táo lại, không ai có thể tin được một tân binh lại có thể quật ngã một tuyển thủ hạt giống từng tham gia cuộc thi quân sự vào năm ngoái như Đàm Thiếu Ngữ chỉ bằng một cú đấm, ngay cả Lãnh Vô Sương bình thường kiêu căng giờ cũng đứng đần ra đó.
Triệu Quốc Khánh nhìn Đàm Thiếu Ngữ một cái rồi nói với Lãnh Vô Sương và tất cả mọi người trong ba tiểu đội: “Hiện tại mọi người nên biết chúng tôi có thể đứng ở đây thì đều không phải phế vật rồi nhỉ?”
Giờ này còn ai dám gọi đám Triệu Quốc Khánh là phế vật nữa chứ?
Đàm Thiếu Ngữ vẫn còn nằm cứng đơ trên mặt đất, đến bây giờ anh ta vẫn chưa thể nào định thần lại được.
Một bóng người đứng trước mặt Đàm Thiếu Ngữ, Đàm Thiếu Ngữ ngẩng đầu nhìn lên thì thấy người nọ là Đàm Tinh Thần. Anh ta nhớ lại lúc nãy mình còn mắng Đàm Tinh Thần là phế vật mà bây giờ lại bị đánh bại bằng một cú đấm, vì vậy anh ta xấu hổ cúi mặt xuống.
“Anh, em sẽ đứng trên sàn đấu này để chứng minh cho anh thấy em không phải phế vật!” Đàm Tinh Thần trầm giọng, đồng thời vươn tay về phía Đàm Thiếu Ngữ: “Anh, anh cũng không phải là phế vật gì hết, từ nhỏ anh đã là một anh hùng trong mắt em rồi!”
Đàm Thiếu Ngữ kinh ngạc nhìn Đàm Tinh Thần, hai người bọn họ đúng là anh em nhưng là anh em cùng cha khác mẹ, đây cũng là lý do vì sao từ nhỏ Đàm Thiếu Ngữ đã không thích cậu em trai này, anh ta cảm thấy sự xuất hiện của cậu và mẹ cậu đã phá hủy gia đình hạnh phúc ban đầu của mình.
Đàm Tinh Thần nở nụ cười chân thành: “Anh, đứng dậy nào, hãy chứng minh cho mọi người thấy rằng chúng ta đều không phải là phế vật!”
Đột nhiên Đàm Thiếu Ngữ thấy hơi cảm động, mấy năm qua Đàm Tinh Thần luôn bị mình xa lánh nhưng không ngờ cậu luôn nối gót theo mình đến đây, còn xem mình là anh hùng trong lòng cậu nữa.
Cuối cùng Đàm Thiếu Ngữ cũng nắm lấy tay Đàm Tinh Thần, vì không thích nói chuyện nên anh ta chỉ gật đầu một cái.
Đàm Tinh Thần vui mừng khôn xiết, cậu biết từ nay mối quan hệ của cậu và anh trai sẽ hoàn toàn bước sang một trang mới.
“Cảm ơn cậu.” Đàm Tinh Thần nói với Triệu Quốc Khánh.
“Tôi có làm gì ư? Hình như tôi chưa hề làm gì hết đó.” Triệu Quốc Khánh xua tay, anh đã đạt được mục đích của mình rồi, việc đánh bại Đàm Thiếu Ngữ làm các tuyển thủ dự thi ở đây chấn động cũng chẳng kém việc đánh bại Lãnh Vô Sương là bao.
Thấy Triệu Quốc Khánh định đi, đột nhiên Lãnh Vô Sương kêu: “Đứng lại!”
Trước đây hắn luôn coi thường tên tân binh Triệu Quốc Khánh này nhưng khi nhìn thấy Triệu Quốc Khánh hạ gục được Đàm Thiếu Ngữ chỉ bằng một cú đấm thì hắn cảm thấy rất sốc.
“Có chuyện gì không?” Triệu Quốc Khánh điềm tĩnh hỏi.
Mặt Lãnh Vô Sương lạnh như băng, hắn nhìn chằm chằm vào Triệu Quốc Khánh: “Tôi muốn đấu với cậu một trận.”
“Lãnh Vô Sương thách đấu với Triệu Quốc Khánh ư?”
“Năm ngoái tiểu đội trưởng Lãnh từng được tham gia thi đấu quân đoàn còn đối phương chỉ là một tân binh mà thôi, chủ động thách đấu với một tân binh thế này có phải là quá…”
“Cậu không thấy vừa nãy tên đó đã đánh bại tiểu đội trưởng Đàm chỉ bằng một cú đấm à? Thực lực của tiểu đội trưởng Đàm và tiểu đội trưởng Lãnh cũng không chênh lệch nhau bao nhiêu, thế nên tiểu đội trưởng Lãnh có thách thức cậu ta thì cũng không bị coi là bắt nạt tân binh.”
“Tiểu đội trưởng Lãnh cũng không mạnh hơn tiểu đội trưởng Đàm là bao, có khi nào anh ấy cũng bị tên nhóc kia đánh bại bằng một chiêu luôn không?”
“Suỵt... Đừng nói nữa.”
Mọi người xung quanh xì xào bàn tán, họ đều đang đoán xem mục đích Lãnh Vô Sương thách đấu với Triệu Quốc Khánh là gì, nếu hai người họ mà đánh nhau thật thì ai thua ai thắng đây?
“Anh nói đấu với tôi là tôi phải đấu với anh à?” Triệu Quốc Khánh khịt mũi khinh thường, quay người rời đi.
“Cậu...” Lãnh Vô Sương không nói lên lời. Khi nãy Triệu Quốc Khánh muốn thách đấu hắn nhưng hắn đã cố tình phớt lờ, bây giờ Triệu Quốc Khánh cũng dùng chính cách hắn đã dùng khi nãy để đáp trả lại hắn.
Không có một cuộc đấu diễn ra như mong đợi nên mọi người ở đây đều có chút mất hứng. Bên cạnh đó cũng có nhiều cuộc tranh luận sôi nổi nổ ra xung quanh hai người Lãnh Vô Sương và Triệu Quốc Khánh về việc ai mạnh hơn và ai yếu hơn.
Triệu Quốc Khánh không chấp nhận lời thách đấu vì anh có kế hoạch riêng của mình. Hơn nữa để đánh bại Đàm Thiếu Ngữ cũng đã khó rồi. Nếu bây giờ đối mặt với Lãnh Vô Sương, dù có chiến thắng đi nữa cũng không thể dùng mấy chiêu như khi đánh với Đàm Thiếu Ngữ được. Và anh cũng không muốn mình xảy ra chấn thương trước khi trận đấu chính bắt đầu vì vậy anh đã từ chối Lãnh Vô Sương.
Ngoài ra, việc từ chối lời thách đấu của Lãnh Vô Sương còn có một ưu điểm khác, đó là khiến mọi người khó đoán được anh mạnh đến mức nào. Điều này sẽ tạo ra một áp lực vô hình cho những người khác trong quá trình thi đấu. Như vậy quá trình thi đấu của anh sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Đây được gọi là chiến thuật.
Câu chuyện về việc Triệu Quốc Khánh đánh bại Đàm Thiếu Ngữ chỉ bằng một cú đấm đã nhanh chóng lan truyền khắp sư đoàn. Trong một thời gian ngắn, Triệu Quốc Khánh đã trở thành người có tầm ảnh hưởng trong cuộc thi. Đồng thời, anh cũng trở thành ứng cử viên tiềm năng của sư đoàn. Thậm chí anh còn làm lu mờ cả Lãnh Vô Sương.
Một đêm nghỉ ngơi qua đi, ngày tiếp theo mọi người cùng nhau dùng bữa sáng. Sau khi xong xuôi, Triệu Quốc Khánh cùng những binh lính chuẩn bị tham gia thi đấu này đều tập trung trên sân đấu của sư đoàn.
Các binh sĩ tham gia đến từ ba trung đoàn chính quy và một trung đoàn pháo binh, cộng với sở chỉ huy sư đoàn, mỗi nơi có năm người. Và thêm ba người Triệu Quốc Khánh được phê duyệt đặc biệt nữa thì tổng cộng có hai mươi ba người tất cả.
Thể lệ của cuộc thi có phần giống với cuộc thi đồng đội. Trong ba ngày, Triệu Quốc Khánh và hai mươi ba người phải trụ lại được khu thi đấu trong dãy các ngọn núi. Thời gian này, họ sẽ bị truy bắt bởi ba ngàn binh lính. Những ai bị bắt sẽ lập tức bị loại khỏi trận đấu.
Ở một môi trường hoàn toàn xa lạ, họ phải đối mặt với ba ngàn người truy đuổi mình trong khi không được phép sử dụng bản đồ, la bàn và cả vũ khí cùng thức ăn khác. Điều này gây nên áp lực rất lớn với Triệu Quốc Khánh cũng như hai mươi ba người còn lại.
Triệu Quốc Khánh, Phùng Tiểu Long và Lý Thực Hành đã từng bị ném vào vùng núi không có người để huấn luyện đặc biệt. Vì vậy với ba người việc ở lại trong ngọn núi này ba ngày mà không có vũ khí và thiết bị nào là quá đơn giản. Điều duy nhất họ phải lo lắng là ba ngàn người và những thí sinh khác sẽ bất ngờ xuất hiện để tấn công họ.
Sau khi vào khu vực thi đấu, những người ở cùng một nơi sẽ chọn lập đội cùng nhau. Bằng cách này họ sẽ dễ sinh tồn hơn trong môi trường xấu và cũng dễ tránh thoát được sự tấn công từ các đối thủ khác.
Triệu Quốc Khánh, Phùng Tiểu Long và Lý Thực Hành thì không. Ba người họ không chọn lập thành một đội. Thứ nhất, bây giờ cả ba muốn kiểm tra xem thực lực của bản thân đã đạt đến trình độ nào. Thứ hai, ba người không thể ở bên nhau mãi mãi, đặc biệt là trong cuộc cạnh tranh tàn khốc ở tương lai, họ phải tự học cách chiến đấu một mình.
Ba ngàn binh sĩ phụ trách tìm kiếm tiến vào khu thi đấu muộn hơn Triệu Quốc Khánh và những người khác khoảng một giờ.
Vào ban ngày, những người thi đấu khác và các binh sĩ sẽ rất dễ để truy lùng họ. Thế nên việc đầu tiên Triệu Quốc Khánh làm là tìm một nơi để ẩn nấp, giống như trong cuộc thi tổ đội. Anh dự định chờ đến khi trời tối mới di chuyển để thám thính tình hình xung quanh. Khi đó anh có thể lấy được vũ khí, thiết bị và một số thức ăn từ những binh sĩ phụ trách tìm kiếm.
Đến gần trưa, ngoại trừ các binh sĩ phụ trách tìm kiếm thì những người thi đấu khác hầu như đều đã ngừng di chuyển.
Vào lúc này, trong văn phòng sư đoàn đang diễn ra một cuộc họp vô cùng căng thẳng.
Ngoài sư đoàn trưởng và trung đoàn trưởng của mỗi sư đoàn thì cuộc họp còn có huấn luyện viên Tiêu cùng tham dự và một người ngồi đối diện với anh, người làm cho cuộc họp này trở nên căng thẳng.
Tống Phi Dương, đội trưởng đội đặc chủng Phi Long.
Tuy nói rằng trấn đấu này là để tuyển chọn binh lính hạt giống cho đội đặc chủng Phi Long nhưng Tống Phi Dương chưa từng xuất hiện ở cuộc thi nào bên dưới cuộc thi quân sự. Sự xuất hiện của ông ở đây có hơi bất thường. Hơn nữa, tin tức ông mang đến cũng chẳng tốt lành gì.
Ở gần đây có một đội lính đánh thuê hơn hai mươi người xuất hiện.
“Đội trưởng Tống, ngài nói thật chứ. Trong khu vực thi đấu thực sự có xuất hiện lính đánh thuê?” Tư lênh sư đoàn lo lắng hỏi. Là một người lính, ông biết nơi nào có lính đánh thuê nơi đó sẽ xuất hiện những trận chiến. Và thương vong là điều không thể tránh khỏi.
Tống Phi Dương gật đầu, đồng thời ánh mắt rơi vào người huấn luyện viên Tiêu. Ông vốn định trực tiếp tiến vào khu vực thi đấu để quét sạch đám lính đánh thuê kia nhưng chưa đi được nửa đường đã bị anh ta ngăn lại và kéo về nơi này.
“Vậy đội trưởng Tống đến đây là để xử lý đám lính đánh thuê đó?” Tư lệnh sư đoàn hỏi.
Tống Phi Dương trả lời: “Ban đầu quả thực nhiệm vụ của tôi là vậy nhưng...”
Tư lệnh sư đoàn lo lắng: “Nhưng sao? Chẳng lẽ ngài định từ bỏ nhiệm vụ này?”
Tống Phi Dương không nói, ánh mắt ông lại rơi vào người huấn luyện viên Tiêu.
Lập tức ánh mắt của tư lệnh sư đoàn và các binh sĩ lớn nhỏ đều chuyển hướng sang anh.
Huấn luyện viên Tiêu cười nhẹ, thẳng lưng một chút rồi nói: “Ừ, là tôi bảo đội trưởng Tống dừng lại.”
Mọi người vô cùng bất ngờ, họ không hiểu tại sao anh lại hành xử như vậy.
Đúng là ta có sức mạnh của một sư đoàn ở đây, họ cũng có đủ sức dẹp tan một đội lính đánh thuê hai mươi người. Chỉ là khả năng chiến đấu của những người lính bình thường này không thể so sánh với lực lượng đặc biệt chuyên nghiệp như đội đặc chủng Phi Long, một đội đã có kinh nghiệm dày dặn trong các cuộc chiến đấu bí mật. Nếu như để lực lượng đặc biệt này vào cuộc thì chắc chắn thương vong sẽ không xảy ra và đám lính đánh thuê cũng sẽ được xử lý gọn gàng.
“Huấn luyện viên Tiêu, tại sao anh lại làm thế?” Tư lệnh sư đoàn mang theo chút tức giận cất tiếng hỏi.
Anh bình tĩnh đáp: “Thứ nhất, ở trong thời bình, những người lính này đã tập luyện rất chăm chỉ nhưng họ lại không được trải qua trận chiến thực sự nào. Điều đó sẽ khiến tinh thần chiến đấu của họ ngày một giảm sút. Nếu một ngày nào đó phải ra chiến trường, bọn họ có thể chiến đấu được không?”
Chỉ bằng một câu, anh đã khiến những người đứng đầu sư đoàn không nói nên lời.
Các binh sĩ quả thực luyện tập rất chăm chỉ, nhưng việc không có trận chiến nào quá lâu khiến cho ý thức chiến đấu của họ cũng dần dần mai một đi. Mà những người lính chưa từng chiến đấu thì chỉ có thể gọi là chiến sĩ chứ không thể gọi là chiến binh.
“Đây cũng là một cơ hội tốt để huy động lại tinh thần chiến đấu đang bị thụt lùi của các binh sĩ kia. Và cũng là để tương lai khi thực sự bước vào chiến trường, họ sẽ không thấy choáng ngợp như những đứa trẻ.” Anh nói thêm.
Tư lệnh sư đoàn nhắm mắt suy tư giây lát. Khi mở mắt ra ông đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Ông đồng tình với quan điểm của anh nhưng vẫn có điều cần phải hỏi cho rõ: “Vậy nguyên nhân thứ hai là gì?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT