Bàng Hổ hung dữ lườm Triệu Quốc Khánh một cái, trầm giọng nói: “Còn mười ngày nữa mới có thể thi đấu đoàn, trong mười ngày này tôi sẽ nghĩ cách để bản thân mình mạnh hơn, đến lúc đó chắc chắn tôi sẽ đánh bại cậu!” Nói xong hắn quay sang nhìn Phùng Tiểu Long, nói tiếp: “Có vài thứ cậu nói rất đúng, không phải kỹ năng cận chiến mạnh thì có thể giành được slot trong trận đấu, mười ngày sau tôi sẽ cho các cậu biết tôi không chỉ giỏi về kỹ năng cận chiến đâu. Trái lại, kỹ năng cận chiến là thứ kém nhất trong tất cả kỹ năng quân sự của tôi đấy!”
Thấy đối phương nói xong bỏ đi, Phùng Tiểu Long quay sang nhìn Triệu Quốc Khánh, rõ ràng nửa câu sau là nói cho Triệu Quốc Khánh nghe.
Lý Thực Thành đứng bên cạnh nói: “Tên đó có ý gì thế? Cố tình tâng bốc bản thân như thể cậu ta ghê gớm lắm vậy, cậu ta định hù bọn mình à?”
“Không đâu, tôi cảm thấy không phải cậu ta đang nói khoác đâu.” Triệu Quốc Khánh nói rất nghiêm tục, anh tin tưởng Bàng Hổ thật sự rất đáng gờm.
“Chúng ta không nên chỉ để ý mỗi mình Bàng Hổ, có lẽ trong thi đấu đoàn sẽ xuất hiện nhiều người còn đáng gờm hơn Bàng Hổ nhiều.” Phùng Tiểu Long thấp giọng nói rồi khẽ thở dài, sau đó nói tiếp: “Đi thôi, chúng ta quay về đi.”
Ba người bị Bàng Hổ quấy rầy như vậy cũng không còn tâm trạng so tài tiếp nữa, sự xuất hiện của hắn lại như gõ một hồi chuông cảnh báo cho ba người.
Rốt cuộc đến lúc thi đấu đoàn sẽ xuất hiện bao nhiêu cao thủ đây?
Còn mười ngày nữa là thi đấu đoàn rồi, trong mười ngày này mọi người có thể tiến bộ thêm bao nhiêu nữa đây?
Tiêu Á Nam chưa từng thôi chú ý đến Triệu Quốc Khánh, vì vậy khi thi đấu đội vừa kết thúc thì cô đã biết Triệu Quốc Khánh nhận được hạng nhất trong thi đấu đội rồi, điều này khiến nội tâm của cô cực kỳ kích động.
“Tôi biết chắc chắn anh sẽ mạnh lên mà!” Tiêu Á Nam khẽ cắn môi, quân hàm Trung tá trên vai cô và gương mặt ngượng ngùng của cô trông không được hài hòa cho lắm.
Thi đấu đội không thể so được với thi đấu đoàn, giống như năm ngoái Phùng Tiểu Long còn không vào được năm hạng đầu, thế nên thi đấu đoàn mới thật sự là lúc cao thủ bắt đầu xuất hiện.
Sau khi Tiêu Á Nam do dự thì cầm điện thoại đã được mã hóa gọi vào một dãy số, điện thoại vừa thông máy đã có một giọng thân thiết truyền tới.
“Alo em gái, sao em gọi cho anh hai thế?”
Trừ ở trước mặt ông nội ra thì trước mặt bất kỳ người nào, Tiêu Á Nam dường như vẫn luôn lạnh như băng, dù có việc phải nhờ vả ai đó thì cũng thế.
“Anh hai, em muốn nhờ anh một chuyện.”
“Không ngờ cũng có ngày em gái có chuyện muốn nhờ anh đấy, em nói đi, chuyện gì vậy?”
“Có liên quan đến Quốc Khánh.”
“Tên nhóc nhà họ Triệu ấy hả? Cậu ta làm sao cơ?”
“Anh ấy tham gia mùa cận chiến, đồng thời nhận được hạng nhất trong thi đấu đội.”
“Ồ? Chuyện này đúng là khiến người ta bất ngờ mà, chẳng lẽ ông nội đã chữa hết bệnh của cậu ta rồi à?”
“Vẫn chưa nữa, em cũng không biết sao mà anh ấy nhận được hạng nhất trong thi đấu đội nhưng mà em hơi lo lắng.”
“Anh hiểu mà, em sợ cậu ta sẽ bị đào thải trong thi đấu đoàn đúng không?”
“Còn mười ngày nữa thôi, nếu như anh ấy không thể mạnh lên được thì cho dù không bị đào thải trong thi đấu đoàn thì cũng không thể nào sống nổi qua thi đấu sư đoàn.”
“Em muốn nhờ anh hai làm gì đây? Trước khi nhờ vả thì anh cảnh cáo em, nếu như em muốn lo lót cho tên nhóc kia lúc thi đấu thì cũng đừng trách anh hai không nể mặt em.”
“Em muốn nhờ anh hai dạy Hình Ý quyền cho anh ấy.”
“Chỉ thế thôi à?”
“Đúng vậy.”
“Ừm… Cũng được, đúng lúc nhân cơ hội này anh đi xem thử xem tên nhóc nhà họ Triệu kia mạnh lên kiểu gì, cũng coi như kiểm định giúp em gái của anh đi.”
“Anh hai…”
“Còn chuyện gì nữa?”
“Không được để anh ấy biết chuyện này do em sắp xếp.”
“Con bé này… Được rồi, anh biết phải làm sao rồi, anh hai của em làm việc thì em cứ yên tâm.”
“Cảm ơn anh hai.”
Sau khi cúp điện thoại Tiêu Á Nam mới yên tâm hơn một chút, cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, thấp giọng nói: “Bây giờ tôi chỉ có thể giúp anh bao nhiêu đây thôi, hi vọng anh đừng khiến tôi thất vọng.”
Sáng hôm sau, trong tiểu đội phái xe đến đại đội đón Triệu Quốc Khánh, Lý Thực Thành và Phùng Tiểu Long. Dựa theo quy định thì bọn họ và Đàm Tinh Thần, Đổng Anh Tài cùng được đưa đến trung đoàn, ở đó bọn họ sẽ nhận hướng dẫn huấn luyện chuyên nghiệp trong vòng mười ngày, sau đó mới có thể tham gia thi đấu đoàn được.
Mười ngày huấn luyện đó đều có mục đích, có thể giúp cho tất cả tuyển thủ dự thi nhận được một cơ hội lột xác, may mắn thì năng lực tác chiến của mỗi binh sĩ sẽ tăng lên gấp đôi.
Triệu Quốc Khánh và Lý Thực Thành đã nghe nói đến huấn luyện đặc biệt trong vòng mười ngày này rồi, sau khi lên xe, Lý Thực Thành là người đầu tiên đặt câu hỏi: “Tiểu đội trưởng, mười ngày huấn luyện năm ngoái anh đã huấn luyện những gì vậy?”
Nhắc đến mười ngày huấn luyện đặc biệt mà Phùng Tiểu Long vẫn còn thấy sợ, đối với anh mà nói mười ngày huấn luyện đặc biệt năm ngoái giống như ma quỷ vậy, mặc dù sức chiến đấu đơn binh của anh đã tăng lên trên diện rộng nhưng vẫn mất tư cách tham gia thi đấu sư đoàn trong trận đấu cuối cùng.
“Sau khi đến trung đoàn thì tuyển thủ mỗi tiểu đội đều sẽ có một huấn luyện viên phụ trách huấn luyện đặc biệt trong mười ngày, huấn luyện viên khác nhau sẽ dùng cách huấn luyện khác nhau. Năm ngoái năm người trong tiểu đội của chúng tôi bị đưa đến sâu trong núi để huấn luyện, e là năm nay sẽ khác nữa.” Phùng Tiểu Long giải thích đơn giản, cho dù không thể lấy được slot thi đấu sư đoàn trong thi đấu đoàn thì Phùng Tiểu Long cũng khá mong đợi vào mười ngày huấn luyện đặc biệt này.
Sau đó Triệu Quốc Khánh và Lý Thực Thành lại hỏi một vài vấn đề về mười ngày huấn luyện đặc biệt, Phùng Tiểu Long đều trả lời từng câu một.
Huấn luyện viên phụ trách huấn luyện đặc biệt không phải là sĩ quan trung đoàn, nghe nói những huấn luyện viên đó đều đến từ sư đoàn hoặc cao hơn là quân đội. Tất cả bọn họ đều là cao thủ trong cao thủ nên mới có thể huấn luyện cho mọi người tăng năng lực tác chiến đơn binh.
Nhận được chỉ bảo của cao thủ cũng là một nguyên nhân khác có thể thu hút một số lượng lớn binh sĩ tham gia đăng ký mùa cận chiến, ai nấy đều muốn thông qua mùa cách đấu để tăng năng lực chiến đấu của riêng mình.
Hai tiếng sau, xe chậm rãi lái vào trụ sở trung đoàn, sau khi lái xe tiến hành thủ tục bàn giao xong thì để năm người Triệu Quốc Khánh tự đi về doanh bộ.
Người phụ trách tiếp đón năm người Triệu Quốc Khánh là một sĩ quan cấp hai, đối phương cũng biết đám Triệu Quốc Khánh phải trải qua tuyển chọn nghiêm ngặt mới có thể đến được đây, vì vậy cũng không hề có điệu bộ xem thường khi Triệu Quốc Khánh, Lý Thực Thành và Đàm Tinh Thần chỉ là tân binh, trái lại còn cực kỳ kính trọng ba người họ.
Vừa mới đi đến bãi tập thì Triệu Quốc Khánh đã nhìn thấy người quen, một chàng trai có làn da hơi đen, gương mặt cương nghị, trên người đang quấn một sợi dây thừng kéo theo một cái lốp xe nặng trên trăm cân chạy vòng quanh bãi tập. Người nọ chính là Bàng Hổ – người hôm qua vừa mới khiêu chiến với Triệu Quốc Khánh và Phùng Tiểu Long.
Bàng Hổ nhìn thấy ba người thì chỉ lạnh lùng lườm một cái, tốc độ chạy nhanh hơn, hắn đang cố gắng huấn luyện để tăng lực chiến đấu của mình.
Sĩ quan cấp hai thấy năm người đều nhìn Bàng Hổ thì cười nói: “Cậu ấy đến sớm hơn các cậu hai tiếng, còn chưa bắt đầu huấn luyện thật sự mà cậu ấy đã tự huấn luyện ở đây hơn nửa tiếng rồi, đúng là một tên nhóc liều lĩnh mà!”
Đây là lần đầu tiên Đàm Tinh Thần và Đổng Anh Tài nhìn thấy Bàng Hổ nhưng hai người cũng chỉ nhìn hắn thêm một chút, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên cao thủ năm nay đều đáng gờm.
“Đi thôi, tôi dẫn các cậu đến chỗ ở trước.” Sĩ quan cấp hai nói xong thì dẫn đám Triệu Quốc Khánh đến khu ký túc xá, trong đó có một căn phòng bày ba bộ giường tầng chính là chỗ nghỉ ngơi của năm người trong thời gian này.
“Chào thủ trưởng!” Sĩ quan cấp hai lập tức chào kiểu quân đội.
Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi có tướng mạo cực kỳ nhã nhặn nghe thấy tiếng chào thì mới đặt quyển sách trên tay xuống, ngẩng đầu mỉm cười đứng dậy trả lễ.
“Thủ trưởng, năm người họ là tuyển thủ dự thi đến từ tiểu đội một.” Binh sĩ cấp hai nói xong thì đá mắt sang đám Triệu Quốc Khánh rồi nói tiếp: “Vị này chính là huấn luyện viên Tiêu, người sẽ huấn luyện đặc biệt cho các cậu trong mười ngày tiếp theo.”
Người đàn ông trước mặt trông hơi điếu đuối nhưng lại là huấn luyện viên huấn luyện của mọi người ư?
Năm người Triệu Quốc Khánh cùng nhìn nhau, không ai dám tin một người trông yếu đuối thế này có thể huấn luyện cho bọn họ được những gì trong vòng mười ngày này đây?
Ban đầu mọi người đều tưởng tượng cho dù huấn luyện viên không cường tráng như kiểu Stallone thì cũng là một người cơ bắp to khỏe, so sánh với vị huấn luyện viên trước mặt này hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.
“Mau chào huấn luyện viên đi.” Sĩ quan cấp hai nhỏ giọng nhắc nhở.
Đàm Tinh Thần là người đầu tiên nổi đóa, anh ta nghiêm nghị kêu lên: “Nói đùa gì thế? Tôi không muốn để một tên như vậy đảm nhiệm làm huấn luyện viên của tôi, tôi muốn kháng nghị xin đổi một huấn luyện viên khác!”
Kháng nghị? Đổi huấn luyện viên?
Sĩ quan cấp hai phụ trách tiếp đón năm người họ lập tức ngẩn ra, đã nhiều năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh ta thấy có người kháng nghị yêu cầu đổi huấn luyện viên đó.
Mặc dù đám Triệu Quốc Khánh không có nói thẳng ra như Đàm Tinh Thần nhưng sự im lặng của bọn họ đã nói lên được vấn đề của mình, không ai thích có một vị huấn luyện viên giống như mọt sách như vị trước mặt này cả.
||||| Truyện đề cử:
Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí |||||
Huấn luyện viên Tiêu nghe nói vậy cũng không hề tức giận, mỉm cười nói với sĩ quan cấp hai: “Chỗ này không còn chuyện của cậu nữa, cậu đi làm việc của cậu đi.”
“Rõ!” Sĩ quan cấp hai vội chào một cái, sau đó nhìn năm người Triệu Quốc Khánh như đang nhìn quái vật rồi quay người rời khỏi đó.
“Các cậu muốn đổi huấn luyện viên thật à?” Huấn luyện viên Tiêu mỉm cười hỏi, trông không có bất kỳ lực sát thương nào.
“Nói thừa, tôi cũng không muốn phí phạm mười ngày huấn luyện đặc biệt này đâu!” Đàm Tinh Thần nói thẳng.
Huấn luyện viên Tiêu khẽ gật đầu, cười nói: “Các cậu muốn đổi huấn luyện viên cũng được nhưng mà có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Đàm Tinh Thần hỏi.
“Đánh bại tôi.” Đột nhiên sắc mặt huấn luyện viên Tiêu rất nghiêm túc, thấp giọng nói: “Chỉ cần bất kỳ ai trong số các cậu có thể đánh bại tôi thì có thể đổi huấn luyện viên, hơn nữa cho dù các cậu muốn ai làm huấn luyện viên của các cậu đều được.”
Đánh bại anh ta ư?
Đám Triệu Quốc Khánh lại nhìn nhau, một huấn luyện viên mọt sách mà cũng dám nói mấy câu thế này, chẳng lẽ anh ta không sợ mình sẽ bị thương ư?
Mặc dù Lý Thực Thành không nói nhưng cậu cũng không muốn lãng phí mười ngày huấn luyện đặc biệt này, thấy huấn luyện viên Tiêu nói chỉ cần một người có thể đánh bại anh ta thì có thể đổi huấn luyện viên, cậu bước đến một bước nhưng bị Triệu Quốc Khánh nghiêng người cản ra sau.
Triệu Quốc Khánh khẽ lắc đầu với Lý Thực Thành, cản cậu đi lên khiêu chiến với huấn luyện viên Tiêu.
Thân là con cháu nhà họ Triệu, Triệu Quốc Khánh biết rõ đạo lý không thể nhìn mặt mà bắt hình dong hơn rất nhiều người, nếu đối phương đã nói ra câu đó thì chắc chắn là có gì đó chống lưng, tuyệt đối không hề mềm yếu như vẻ bề ngoài.