Triệu Quốc Khánh không xử hai cỗ thi thể mà để chúng tại chỗ. Làm như vậy là để người khác dễ dàng phát hiện.
Nếu tuyển thủ dự thi phát hiện thì ít ra họ còn có chút cảnh giác. Nếu những người khác trong Tiểu đoàn phát hiện thì càng tốt, họ sẽ phái người đi điều tra và đảm bảo an toàn của tuyển thủ dự thi. Còn về cuộc thi có bị hủy bỏ hay không thì anh cũng không khống chế được.
Nhưng có một chuyện Triệu Quốc Khánh không đoán được, đó chính là vẫn luôn có một bộ đội đặc chủng đi theo phía sau anh.
Triệu Quốc Khánh vừa rời đi, bộ đội đặc chủng đó liền chạy đến, nhìn chằm chằm hai cỗ thi thể, lầm bẩm: “Tên nhóc này ra tay ngoan độc đấy. Nếu tương lai có cơ hội tiến vào đội đặc chủng Phi Long thì nhất định sẽ là một nhân vật không tầm thường.” Nói xong anh ta dùng thông tấn khí gọi đồng đội khác đến xử ly hai cỗ thi thể này.
Cho dù là lính đánh thuê thì bộ đội đặc chủng cũng không muốn cso nhiều người biết, tránh dẫn đến khủng hoảng không cần thiết.
Triệu Quốc Khánh cầm khẩu súng trường tự động do Mỹ sản xuất lấy được từ lính đánh thuê, giấu hai khẩu súng lục kiểu Mỹ bên hông, phòng trường hợp đụng độ với hai tên lính đánh thuê khác, anh ta cũng có vũ khí để đối phó. Khẩu súng trường ban đầu của anh và một khẩu súng trường hoàn toàn tự động khác được anh giấu trong balo.
Khoảng thời gian tiếp theo, Triệu Quốc Khánh tạm thời chú tâm vào cuộc thi. Dù sao cũng không biết hai tên lính đánh thuê khác đang trốn ở đâu, hơn nữa bên kia nhất định sẽ chủ động tới tìm anh, do vậy nên không sợ bọn chúng chạy mất.
Đến giữa trưa, Triệu Quốc Khánh cũng không gặp phải những tuyển thủ khác hay là hai tên lính đánh thuê khác muốn ngăn cản mình. Anh đến một nơi tương đối khuất để nghỉ ngơi một chút, nhân tiện uống miếng nước, ăn chút lương khô để bổ sung thể lực.
Đến bây giờ sương mù vẫn không tản đi mà còn ngày càng dày hơn.
Thái độ của Phùng Tiểu Long khiến Triệu Quốc Khánh có chút cảm động. Sau khi suy nghĩ anh nói với anh ta: “Tiểu đội trưởng Phùng, tôi có thể giúp anh chữa trị vết thương ở chân, nhưng anh phải thay tôi giữ bí mật chuyện này.
“Thật ư?” Phùng Tiểu Long đầu tiên là kinh ngạc sau đó giơ tay lên thề: “Tôi thề với cậu, nhất định sẽ thay cậu giữ kín chuyện này.”
Triệu Quốc Khánh lúc này mới lấy kim châm ra chữa trị cho Phùng Tiểu Long.
Kim châm thứ huyệt pháp này tuy rằng không thể khiến chân Phùng Tiểu Mã hoàn toàn hồi phục trong khoảng thời gian ngắn, nhưng lại có thể giảm bớt đau đớn, không chuyển biến xấu đến khi trận đấu chấm dứt.
Kim châm đâm vào huyệt vị, Phùng Tiểu Long cảm thấy đau đơn lập tức biến mất. Một phút sau phù nề trên chân cũng giảm hẳn.
“Văn Thư, cậu học kỹ năng này khi nào vậy? Thật thần kỳ!” Phùng Tiểu Long phấn khởi nói.
Triệu Quốc Khánh khẽ cười, cất kim châm: “Tiểu đội trưởng Phùng, hỏi câu này anh đừng tức giận nha.”
Đàm Tinh Thần cười hi hi, vừa nghiêng đầu đánh giá Triệu Quốc Khánh vừa nói: “Không lâu trước đó tôi đã gặp Tiểu đội trưởng Phùng của các cậu. Tên kia còn xưng là cái gì mà vua cận chiến, kết quả lại bại dưới năm mươi chiêu của tôi. Còn cậu…” Nói đến đây cậu ta cố ý dừng lại hừ nhẹ một cái, vẻ mặt khinh thường: “Hy vọng cậu đừng để cho tôi quá thất vọng. Nhưng theo tôi quan sát thì năng lực cận chiến của cậu không bằng Phùng Tiểu Long, không biết cso kiên trì đỡ được mười chiêu của tôi không.”
Mười chiêu sao?
Triệu Quốc Khánh nghĩ thầm trong lòng, anh đặt ra một mục tiêu vì bản thân, đánh bại Đàm Tinh Thần trong vòng mười chiêu.
Ngay từ ngày hôm qua, khi nhìn thấy Đàm Tinh Thần đánh bại Đổng Anh Tài chỉ bằng một cú đấm, Triệu Quốc Khánh đã nghĩ phải làm thế nào mới có thể đánh bại Đàm Tinh Thần rồi. Xét về sức lực, mình chắc chắn không bằng Đổng Anh Tài, trừ khi nhịp tim đạt đến giới hạn bạo phát ra thì dựa vào sức lực bây giờ chắc chắn không có khả năng đánh bại Đàm Tinh Thần.
Nhưng muốn đánh bại Đàmm Tinh Thần trước hết phải phá khí công của cậu ta mới được.
Mặt khác theo như lời Phùng Tiểu Long nói, kỹ thuật đánh bằng chân của Đàm Tinh Thần rất lời hại, cũng phải đề phòng điểm ấy mới được.
Triệu Quốc Khánh mới nghĩ ra một các ở trên đường nhưng không biết có hiệu quả không.
Ngoài kỹ thuật cận chiến ra Triệu Quốc Khánh còn có sở trường về y thuật, nhất là Kim châm thứ pháp.
Đàm Tinh Thần khinh thường, cậu ta đủ tự tin rằng cú đấm của Triệu Quốc Khánh sẽ không làm cậu ta bị thương chút nào.
Kim châm vô cùng mảnh, vốn không dễ bị phát hiện, hơn nữa xung quanh là xương mù giày đặc, Đàm Tinh Thần lại kiêu căng nên đương nhiên sẽ không nhận ra kim châm trong tay Triệu Quốc Khánh.
Triệu Quốc Khánh cố ý vung tay trái để che kim châm trong nắm tay phải của mình, khi đến gần Đàm Tinh Thần mới vung tay phải đám vào ngực cậu ta.
“Bụp.” Nắm đấm của Triệu Quốc Khánh đánh vào Đàm Tinh Thần gần như không có chút sức lực nào, nhưng cây kim châm ẩn trong nắm đấm đã đâm thẳng vào điểm yếu trong phổi của Đàm Tinh Thần, khi rút ra không dính một giọt máu nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT