Tiểu đội trưởng Lưu cũng vung ta ra quyền. Hai nắm đấm chạm nhau.
“Bịch!” Đây là một trận đánh bằng thực lực.
Triệu Quốc Khánh chỉ cảm thấy trái tim run lên, nhưng vẫn nằm trong giới hạn tim có thể chịu được, anh cũng vì thế mà lùi về sau hai bước.
Qủa nhiên vẫn không được.
Triệu Quốc Khánh âm thầm cười, anh đã sớm đoán trước được kết quả như vậy rồi.
Đúng vậy, sau khi trải qua một tháng huấn luyện đặc biết, sức lực và thể chất của anh đã tăng lên rõ rệt, vượt xa các tân binh cùng khóa trong Đại đội, nhưng bây giờ đối mặt với cựu binh đã có ít nhất mười năm huấn luyện, ở phương diện thể lực đối phương chiếm ưu thế tuyệt đối.
Sau khi đẩy lùi một quyền của Triệu Quốc Khánh, Tiểu đội trưởng Lưu cũng nhận ra thể lực của mình chiếm ưu thế tuyệt đối, anh ta cười đắc ý: “Cậu nhóc à, cậu cho rằng Lưu Đức Thành tôi là một cái bao cỏ à? Hừ, hôm nay tôi sẽ cho cậu thấy sức mạnh thực sự của tôi.” Anh ta nói xong thì đá chân về phía trước.
Nếu đã không thể thẳng ở thể lực, vậy thì chỉ có thể thắng ở kỹ xảo. Hơn nữa một khi nhượng bộ để đối phương hoàn toàn chiếm thế thượng phong, thì không thể đánh bại đối phương trong vòng mười chiêu được.
Triệu Quốc Khánh khom người trước thế trận của đối phương, giơ hai tay lên đánh mạnh vào đùi đối phương, sau đó đá xoáy vào chân còn lại của đối phương.
“Rầm”, Tiểu đội trưởng Lưu chưa kịp đề phòng đã bị đá ngã xuống đất, sau khi lăn một vòng, anh ta lập tức đứng dậy, vung quyền đánh về phía Triệu Quốc Khánh lần nữa.
“Đúng là khởi đầu không thuận, xem ra cậu ấy phải thất bại ngay từ trận đầu rồi.”
“Đúng đấy.”
Có người thì thầm bàn tán.
Cũng khó trách những người khác lại bàn tán như vậy. Dương Béo là sĩ quan cấp một, năm nay đã là năm thứ tư nhập ngũ, thực lực cận chiến của cậu trong Đại đội gần như chỉ đứng sau Phùng Tiểu Long, năm ngoái từng đại diện Đại đội tham gia vòng thi đấu Tiểu đoàn, thành tích tốt, xếp thứ sáu.
Ngược lại, biểu hiện trong hai tháng này của Triệu Quốc Thanh quả thực đã khiến anh tăng thêm mấy điểm trong lòng mọi người, nhưng không ai nghĩ rằng anh ta có thể đánh bại được Dương Béo.
Sân thi đấu cận chiến là một vòng tròn có đường kính khoảng năm mét, bị đánh ra khỏi vòng tròn, ngã xuống đất không dậy nổi, chủ động đầu hàng, đều coi như thua.
Triệu Quốc Khánh nghiêm túc gật đầu: “Anh cứ việc ra tay, đây là thi đấu tranh giành vị trí tiến vào vòng trong, trừ khi anh không muốn tham gia vòng thi Tiểu đoàn.”
Dương Béo cũng không yên tâm lắm, quay đầu nói với Vương Thư Vinh: “Huấn luyện viên, đây chính là Văn Thư tự nói nhé. Dù tôi có đánh cậu ấy thế nào thì chú và Đại đội trưởng không được trách tôi.”
“Hi vọng Văn Thư không bị đánh cho tàn phế là tốt rồi.”
“Nếu Văn Thư thông minh lập tức nhận thua là ổn.”
…
Triệu Quốc Khánh không quan tâm mọi người nói gì, nghiêm túc quan sát nhất cử nhất động của Dương Béo. Hôm nay anh phải cho tất cả mọi người biết, Triệu Quốc Khánh anh không phải là người bệnh trong mắt mọi người.
Triệu Quốc Khánh đứng im ở đó. Điều này càng khiến những người khác lo lắng cho anh hơn, lo lắng một đấm này sẽ khiến anh hộc máu.
Đại đội trưởng đứng bên cạnh. Huấn luyện viên cũng cau mày, âm thầm lo lắng cho Triệu Quốc Khánh.
Triệu Quốc Khánh đợi nắm đấm của Dương Béo sắp đấm vào mặt mình thì mới di chuyển nhanh như chớp. Anh nắm lấy nắm đấm của Dương Béo bằng hai tay rồi xoay người, quật Dương Béo bay qua đầu mình. “Bùm” anh quật Dương Béo bay ra khỏi sân.