Y Phương ngồi trong phòng của mình,sắc mặt nhợt nhạt,không cần trang điểm,khuôn mặt thất thần,nhìn ra bên ngoài,ánh nhìn vô định, không biết là nhìn hướng nào.
"Nương nương,người đã ngồi đây từ nãy tới giờ rồi,bây giờ cũng đã trễ rồi,người hãy đi nghỉ ngơi đi."Cung nữ thân cận khoác cho Y Phương một áo khoác mỏng để không bị lạnh.
"Ừm."Y Phương đáp bằng giọng mũi,nhưng lại không có tính đứng dậy.
Ngồi thêm một lát nữa,Y Phương mới chầm chậm đứng dậy đi vào bên trong,bây giờ cô ta cảm thấy rất mệt,đầu óc nhức muốn chết,chỉ muốn ngủ một giấc,dẹp bỏ mọi thứ ra sau đầu.
Y Phương nhắm hai mắt lại,không lâu sau đã có thể nghe được tiếng thở đều đều.
***
Sáng ngày hôm sau,Y Phương đi qua tìm Mai quý phi,muốn Mai quý phi nói với hoàng thượng vài câu,giảm nhẹ lại tội cho cô ta.
"Tần thiếp xin thỉnh an Mai quý phi nương nương."Y Phương lên tiếng,nửa điểm ẩn giấu sự hờn giận trong lòng.
Cô ta bị sai khiến thì bây giờ đang gặp tình cảnh khốn cùng,còn người sai khiến cô ta thì lại đang ngồi thảnh thơi uống trà,có phải là quá bất công hay không?
"Ôi,ngươi chẳng phải đang bị cấm túc sao?"Mai quý phi làm bộ,giọng nói không giấu được vẻ mỉa mai,cười nhạo,vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
"Nương nương,cầu xin người hãy giúp đỡ tần thiếp."Y Phương cắn răn lên tiếng.
Cô ta cảm thấy vô cùng phẫn uất,nhưng bây giờ người duy nhất cô ta có thể trông cậy vào chính là Mai quý phi.
"Giúp đỡ ngươi?Giúp đỡ ngươi như thế nào đây?"Mai quý phi cười,nói.
Nhìn không ra dáng vẻ là muốn giúp đỡ.
"Nương nương,người hãy nói với hoàng thượng,tần thiếp chỉ là nhất thời hồ đồ nên mới làm ra chuyện đó,xin hãy giảm nhẹ tội án của tần thiếp."Y Phương sốt sắng nói,nếu như Mai quý phi giúp đỡ,có khi hoàng thượng sẽ giảm nhẹ tội cho cô ta.
"Ha,ngươi nghĩ ta sẽ giúp ngươi sao?"Mai quý phi giọng nói hời hợt,cắn nhẹ một miếng bánh vị cam.
"Nương nương,người nói như vậy là sao,dù gì thì,người,người cũng là người tạo nên mưu kế này cơ mà?Tần thiếp làm theo lời người, bây giờ chuyện đã thành ra như thế,người nên giúp tần thiếp chứ."Y Phương không tin được vào tai của mình,nghe câu hỏi lại mà không cần đáp án của Mai quý phi,cô ta cảm thấy sụp đổ hoàn toàn,không quan tâm Mai quý phi là ai,lớn giọng nói lại.
Tại sao,cô ta làm nhiều như thế,hy sinh nhiều như thế,đổi lại cũng chỉ là sự lạnh nhạt,rũ bỏ cô ta của Mai quý phi.
"Ha,Y Phương,bổn cung nói cho ngươi nghe, ngươi là may mắn lắm rồi,chỉ bị cấm túc ba tháng đã may mắn lắm rồi,chưa bị hạ xuống bậc đáp ứng đã là phúc của ngươi.Vậy mà ngươi còn đòi hỏi."Mai quý phi mặc kệ sự điên loạn không giữ nổi cảm xúc của Y Phương,tiếp tục nói ra lời lẽ đắng cay.
Những lời nói này như hàng nghìn mũi đao xuyên vào thân thể của Y Phương,cô ta gục xuống,nước mắt rơi lã chã,trông vô cùng thảm thương.
"Ta nhắc cho ngươi nhớ,tất cả mọi việc đều là do ngươi làm,không liên quan đến bổn cung. Nếu như ngươi dám khai ra điều gì bất lợi đến ta,đừng trách ngươi thấy xác gia đình ngươi sớm."Mai quý phi đe dọa.
Y Phương không nói gì,trong lòng ngập lửa hận,chỉ ước bản thân mình có một con dao ngay tại đây,cô ta nhất định sẽ đâm chết Mai quý phi.
Y Phương thề với trời,nhất định sẽ trả được thù.
...--------END--------...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT