"Đội ơn nương nương."Ngỗ Vân vui mừng không thể tả xiết.

"Ừm."Yên Vi cũng không có gì để nói với người này,lời đã nói cũng đều đã nói,thì nên rời đi thôi.

Bước ra khỏi thận hình ti,Yên Vi nói với Hàn Thu:

"Hàn Thu,ngươi cho người đi giám sát Lưu thái y,dù sao ông ta là người thường khám cho Mai quý phi,biết đâu sẽ có thêm manh mối hay chuyện gì đó chúng ta nên biết.À,tên gì ở phủ nội vụ cùng cung nữ của Hòa thượng tại, anh ta bị dùng hình cũng nặng,cho một thái y túc trực,ưu ái cho anh ta chỗ ngủ tốt,đồ ăn dinh dưỡng để mau hồi phục."

Dặn dò xong,thấy đã đủ,cô không nói nữa.

Hàn Thu phía sau ghi nhớ rồi đáp lại Yên Vi.

***

Yên Vi đi cả ngày cũng mệt mỏi không ít,cô quay trở về Thanh Cát cung,trong đầu chỉ hiện lên một suy nghĩ duy nhất:ăn,ăn,ăn và ăn thôi.

Yên Vi than vãn với hai người đằng sau:

"Hai ngươi,bổn cung đói quá đi."

"Nương nương,về cung sẽ có món ăn ngon cho người."Lệ Chi cười đáp,nương nương đi cả một ngày như vậy,không mệt mới lạ.

Yên Vi đi về trong cung,vừa bước vào bên trong sân,liền thấp thoáng thấy có người ngồi ở phía trước,chỗ bàn cô hay ngồi đọc sách.

Cô nheo mắt nhìn thêm một lần nữa,bóng dáng cao lớn anh dũng hiện lên trước mặt, không cần nói cũng biết là hoàng thượng.

Yên Vi nhìn thấy hoàng thượng,ngay lập tức liền nhớ đến những lần người đã nghi ngờ cô, thậm chí còn la cô nữa.Càng nghĩ,cô càng nhớ rõ mùng một.

À,cô còn nói là sẽ giận hoàng thượng thật lâu thật lâu mà đúng không?

Vậy thì cứng rắn lên,Yên Vi,mày phải cứng rắn lên.

Yên Vi bước đến gần,hành lễ với hoàng thượng:

"Tần thiếp xin thỉnh an hoàng thượng."

Hoàng thượng ngồi quay lưng lại,tay thi thoảng gõ lên mặt bàn gỗ,khuôn mặt anh tuấn với hàng lông mi hơi nheo lại,càng làm tôn lên vẻ nghiêm nghị của bậc đế vương.

Nghe thấy giọng nói của Yên Vi,hoàng thượng hơi giật mình,nhanh chóng đáp:

"Mau miễn lễ."

Yên Vi đứng dậy,mặc kệ bản thân bây giờ trong cô có chút hơi tàn tạ,trên bộ y phục thậm chí còn có dính một chút bột mì,dư lại của việc làm bánh hồi sáng.

"Vi Vi."Hoàng thượng gọi cái tên thân mật của cô.

Yên Vi không đáp,lặng lẽ ngồi xuống,như chờ hoàng thượng nói tiếp.

"Trẫm,trẫm là muốn tới đây,thăm nàng."

Hoàng thượng viện đại một lí do.

"Hoàng thượng yên tâm,tần thiếp rất khỏe, thời gian bị cấm túc,tần thiếp rất rảnh rỗi, cũng làm được nhiều việc mà mình thích,nên hoàng thượng không cần lo cho sức khỏe của tần thiếp."Yên Vi giọng nói lạnh nhạt,thể hiện bản thân mình vẫn còn tức giận.

"Vi Vi,trẫm biết,chuyện vừa rồi trẫm đã để nàng chịu uất ức,đừng giận dỗi nữa."Hoàng thượng nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô,lên tiếng.

"Người lúc đó,tin tưởng tần thiếp một chút người cũng không có,tần thiếp làm sao không thể không giận?"Yên Vi hỏi ngược lại hoàng thượng,cảm thấy có chút buồn cười,nếu như người khác cũng gặp trường hợp giống cô,có lẽ người ta cũng sẽ như vậy thôi.

"Là trẫm sai rồi,nàng đừng giận nữa."Hoàng thượng lúc này cảm thấy hối hận,bàn tay lớn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cô hơn vài phần lực.

"Tần thiếp đã nói rồi,tần thiếp sẽ giận người rất lâu."Yên Vi dõng dạc nói lại lời lúc đó.

"Vậy trẫm chờ nàng."Hoàng thượng dường như đã thỏa hiệp,cũng không làm phiền Yên Vi quá nhiều,liền rời đi.

Nhìn bóng lưng hoàng thượng,Yên Vi cảm thấy có chút có lỗi,nhưng nahnh chóng,cô nghĩ, hoàng thượng lúc đó chưa chắc đã nghĩ vậy cho cô,vì thế cô làm như vậy với hoàng thượng là không sai.

...--------END--------...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play