"Được rồi, ma ma mang ngươi đi phơi nắng a.”
Hà ma ma cẩn thận bế Thẩm Thanh Từ lên, còn hảo, Thẩm Thanh Từ bị thương chỉ ở cổ tay.

Nếu là nàng bị thương ở địa phương khác, chỉ sợ là cửa cũng không thể ra.

Mà cánh cửa giữa hai nhà hiện tại đã bị Thẩm Văn Hạo hủy đi, sau đó dùng đá xanh xây kín.
Hiện tại Thẩm Định Sơn không ở trong phủ, hắn chính là nam nhi trụ cột ở trong nhà, mà hắn hiện tại cũng là chủ nhân chân chính trong cái phủ này.

Trước kia thời điểm khi hắn còn mang thân phận con vợ lẽ, khả năng hắn cũng chỉ là một người con vợ lẽ bình thường trong phủ, địa vị chỉ cao hơn hạ nhân một chút.

Nhưng hiện tại là bất đồng, hắn thân phận đã là con vợ cả, là nhi tử con vợ cả duy nhất của Thẩm tướng quân.

Về sau cả tướng quân phủ cũng sẽ do hắn tiếp quản toàn bộ, cho nên tự nhiên là hắn có thể làm chủ.

Lại nói hắn hiện tại đã mười một tuổi, đã có thể đưa ra quyết định trong phủ rồi.
Hà ma ma đem Thẩm Thanh Từ cẩn thận đặt xuống.

Nàng ngồi ở trên ghế nhỏ có lót đệm mềm mại, lại cho nàng mặc quần áo thật dày, đương nhiên bà cũng không quên ngàn dặn dò, vạn dặn dò, không cho nàng chạm vào cổ tay của chính mình.

Trừ bỏ đại phu mỗi ngày đều đến đổi dược cho nàng, chính nàng cũng chưa gặp qua vết thương của chính mình là cái dạng gì? Cũng may là chưa có thấy, ngay cả Hà ma ma đã trải sự đời mỗi lần nhìn thấy miệng vết thương của Thẩm Thanh Từ đều cảm giác áy náy, thực xin lỗi tiểu thư đã mất của mình.
Một cái nho nhỏ hài tử, trên cổ tay mang một miệng vết thương dữ tợn và đáng sợ.

May mà Mặc đại phu kia đã từng nói qua, không cần quá để ý đến nó.

Chờ tới thời gian nhất định, tự nhiên sẽ lành lặn như trước kia, không để lại sẹo sâu.
Ánh mặt trời ấm áp hạ xuống, trong sương sớm có hương thơm của cỏ xanh trong viện, nơi xa có hương phấn trên người ai đó, còn có trong phòng bếp thỉnh thoảng truyền đến các loại mùi hương của đồ ăn.
Từng loại hương vị ra sao, nàng thế nhưng đều có thể phân biệt rõ ràng.
Thẩm Thanh Từ phát hiện, từ sau khi nàng tỉnh lại, khứu giác của bản thân tựa hồ ngày càng tốt lên.

Không biết có phải hay không là do nàng mất máu quá nhiều, nên bây giờ sinh ảo giác.
Tóm lại hiện tại nàng thật sự cảm giác ngũ cảm của chính mình so với trước kia quả thật tốt hơn không ít.

Hơn nữa tựa hồ có thể từ hơi thở của người thân mà phân biệt ra là ai.

Bất quá hơi thở trên người mỗi người cũng không phải là cố định, cũng không phải chỉ là có một.

Rốt cuộc còn có các loại huân hương, son phấn bên người.

Mỗi loại có một hương vị khác nhau, và giữa mỗi ngày cũng đều có sự bất đồng.
Nàng hiện tại có thể phân biệt ra tới, chính là những người bên cạnh mình.

Bởi vì hương vị trên người của các nàng, đại khái cũng đều là cố định.
Nàng không thích mùi son phấn.

Nàng thích chính là mùi hương hoa tự nhiên.

Bởi vì nàng khứu giác nhạy bén hơn người thường rất nhiều, cho nên người bên cạnh nàng đều không dùng son phấn, ngay cả đại tỷ cũng không .
Vậy cho nên hương vị đơn giản như vậy, nàng thực dễ dàng liền nhớ kỹ.

Về phía những người khác, nàng ít nhiều cũng có chút có thể phân rõ.
Nàng kéo tay áo của chính mình ra khẽ ngửi một chút, quả thật, đã không còn mùi hương ngày trước.

Như vậy có thể là nàng đã thành công ẩn hương theo bí kíp của Lâu gia.

Không thể không nói, mệnh của nàng thực sự không tồi.

Mọi người đều nói đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời, nàng không có nghĩ tới muốn cái gì hạnh phúc cuối đời, nàng chỉ là biết, chính mình về sau rốt cuộc có thể kiếm rất nhiều rất nhiều bạc.
“Tỷ nhi suy nghĩ cái gì?”
Hà ma ma đã đi tới, lại là ngồi xổm xuống trước mặt Thẩm Thanh Từ.
Thẩm Thanh Từ lắc lắc đầu nhỏ, nàng chỉ là cười, lại là không nói lời nào.

Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt nhỏ tái nhợt của nàng cơ hồ là có thêm một tia trong suốt, ngay cả mạch máu thật nhỏ dưới da mặt đều có thể xem ra tới.
Bất quá, so với lúc ban đầu vẫn là tốt hơn nhiều..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play