Nàng lẩm bẩm tự nói, cũng không biết là đang nói cái gì, cuối cùng ngay cả thanh âm của bản thân, nàng cũng đều không nghe được nữa.
Phía bên ngoài, những cái bà tử được phái đến để trông coi nàng đang ngồi cùng nhau cắn hạt dưa trò chuyện.

Cho nên tự nhiên các bà cũng không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì? Cho dù có nằm mơ các bà cũng không nghĩ tới, cái hài tử xinh đẹp dị thường kia thế nhưng sẽ tự hại chính mình.

Lúc này, người bên tướng quân phủ đều đã gấp gáp đến muốn điên rồi.

Bọn họ thực sự đã đào ba tấc đất, nhưng mà vẫn không hề tìm thấy người.

Thẩm Thanh Dung rốt cuộc vẫn chỉ là cái hài tử mười tuổi, nàng gấp gáp đến độ không biết phải làm thế nào cho phải.

Mà cuối cùng nàng cả người đều là gấp đến cấp hoả công tâm, không chịu nổi nữa trực tiếp liền ngất đi.
“Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Văn Hạo mang theo Vũ Văn Húc còn có Tống Minh Giang mới vừa đến hỏi.

Là Vũ Văn Húc đề nghị tới đây tìm A Ngưng chơi, vừa vặn hôm nay bọn họ rảnh.

Nhưng khi bọn họ vừa về tới phủ thì phát hiện trong phủ thập phần loạn, làm bọn họ cũng đều bị doạ tới rồi.
“Đại công tử, người đã trở lại,” một cái hạ nhân vừa nhìn thấy Thẩm Văn Hạo cơ hồ đều là té ngã lộn nhào vội vàng chạy lại đây, "Người mau nghĩ cái biện pháp đi, tam cô nương nhà ta không thấy đâu cả……”
“Cái gì?” Thẩm Văn Hạo bị dọa hung hăng đánh một chút rùng mình, toàn bộ phía sau lưng cũng đều toát mồ hôi lạnh.
“A Ngưng không thấy? Đây là có chuyện gì, A Ngưng như thế nào sẽ không thấy?”
Hắn vươn tay liền bóp lấy cổ người nọ một phen, kém chút nữa là đem người kia làm ngạt chết.

.
“Ngươi mau buông hắn ra, sẽ bóp chết người,” Vũ Văn Húc vội vàng kéo tay của Thẩm Văn Hạo ra.

Tránh cho một hồi hắn ta thật sự gấp gáp, đem người bóp chết.

Hiện tại không phải thời điểm nên bóp chết người, mà hỏi rõ ràng sự tình quan trọng hơn.
Thẩm Văn Hạo nghe vậy liền buông lỏng tay ra.

Hắn vội vàng chạy về Lạc mai tiểu viện nơi đó.

Hà ma ma vẫn đang không ngừng lau nước mắt.

Vừa thấy Thẩm Văn Hạo trở về, bà cũng liền không biết phải mở miệng như thế nào? Bà vung tay tự tát lên mặt chính mình, trong miệng không ngừng nói chính mình thực xin lỗi Lâu Tuyết Phi, thực xin lỗi tướng quân.

Là bà không trông chừng tỷ nhi cho tốt, đem nàng đánh mất.
"Bây giờ là giữa ban ngày ban mặt, người qua lại nhiều, như thế nào một người đang sống sờ sờ có thể tự nhiên mất tích chứ?" Vũ Văn Húc cảm giác sự tình có chút nghiêm trọng, vội vàng hỏi.

"Các ngươi đã tìm cẩn thận hết chưa, có để sót nơi nào hay không? Tất cả các nơi trong phủ đều đã tìm rồi chứ?"
“Đi tìm a,” quản gia là người xem như còn giữ được chút bình tĩnh.

Bất quá cũng là bị doạ tới không nhẹ.

Còn có thể không bị doạ sao? Nếu như thật sự không tìm ra Tam tiểu thư, chờ tới lúc Thẩm Định Sơn trở về, thật sự sẽ đem bọn họ ra vặn gãy cổ từng người một.
"Chúng ta đã tìm kỹ tất cả mọi nơi ở trong phủ, nhưng là vẫn không tìm ra được tam cô nương." Hắn vừa nói vừa không ngừng lau mồ hôi lạnh trên trán mình.

Thật ra hắn vẫn không có dám nói, tam tiểu thư là cái hài tử thực ngoan, ngày thường nàng rất ít khi muốn ra khỏi tiểu viện của mình.

Nàng luôn thích chơi ở trong viện, sao có thể tự nhiên lại chạy ra bên ngoài chơi đến không thấy bóng dáng, khả năng tám phần là đã bị người khác ôm đi rồi.
Nhưng là hắn không dám nói, thật sự không dám nói a.
"Vậy người hiện tại ở nơi nào? Ta nuôi các ngươi có ích lợi gì a." Thẩm Văn Hạo hiện tại cùng con báo giống nhau, đều muốn ăn thịt người lúc này.

Thời điểm sáng sớm nay hắn đi ra ngoài, muội muội còn cùng hắn cáo biệt.

Nàng còn lôi kéo tay hắn, bảo hắn phải hảo hảo ăn cơm.

Vì cái gì bây giờ hắn trở về thì lại không biết muội muội đã đi nơi nào?
“Văn Hạo, ngươi đầu tiên là không cần nóng vội.”
Tống Minh Giang vốn vẫn luôn không nói gì vội vàng ấn xuống Thẩm Văn Hạo đang nổi trân lôi đình, hắn nghĩ nghĩ một lát rồi hỏi quản gia: "Hôm nay có hay không có sự tình gì phát sinh, ngươi đúng sự thật nói đến.”
“Không có a,” hiện tại đầu của quản gia thực rối loạn.

Hôm nay đã xảy ra chuyện gì, hắn không nhớ nổi.

Không đúng, hôm nay căn bản là không có phát sinh việc gì, hôm nay mọi thứ đều như bình thường, cùng mọi ngày không có gì khác nhau.
“Không đúng!” Hắn bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện.

“Đại công tử, hôm nay Thẩm gia bên kia cho người tới, nói là Thẩm lão phu nhân nhớ Tam cô nương nhà ta, muốn lại đây đón tam cô nương qua bên đó.

Nhưng Hà ma ma không cho, hai nhà tử còn ở bên ngoài cãi cọ đến kém một ít liền đánh lên, chờ tới thời điểm chúng ta trở về, tam cô nương liền đã không thấy tăm hơi.”
Thẩm Văn Hạo rốt cuộc cũng bình tĩnh xuống, hắn quay đầu lại cùng Vũ Văn Húc và Tống Minh Giang nhìn nhau liếc mắt một cái, ba người cơ hồ là đồng thời lên tiếng.
“Điệu hổ ly sơn.”
Đúng vậy, chính là điệu hổ ly sơn.

Sự tình rõ ràng như thế, nếu bọn họ còn không nghĩ ra được, vậy thì thật uổng công đã đi đọc sách lâu như vậy.
Lúc này bên phía Thẩm lão phu nhân, đại a hoàn bên cạnh đang dâng trà lên cho bà.

Tâm tình bà đang tốt liền nhấp môi uống một ngụm.

Rất lâu rồi Thẩm lão phu nhân không có được thư thái như vậy.

Từ lúc Thẩm Định Sơn trở về, một phòng bọn họ luôn bị hắn đè nặng.

Thật vất vả hắn mới lại ra đi đánh giặc, tốt nhất là hắn cả đời này đều không cần trở lại.
Bà chỉ cần đem Thẩm Thanh Từ nắm ở trong tay, về sau còn sợ cái gì? Cho dù hiện tại đã không còn có của hồi môn của Lâu Tuyết Phi, nhưng không phải là vẫn còn tướng quân phủ đó sao? Nếu về sau Thẩm Định Sơn chết trận, phía trên còn không phải sẽ ban cho bà một cái cáo mệnh phu nhân sao? Dù nói như thế nào, người mất mạng cũng là người Thẩm gia a.
Bà nghĩ thầm ở trong lòng, trên mặt cũng là vui sướng.

Tựa hồ bà đã thấy được một thân quần áo của cáo mệnh phu nhân bay đến, mà bà chỉ cần duỗi tay ra là sẽ bắt được.
Bà lại thư thả nhấp miệng uống một ngụm trà, kết quả liền nghe một nha đầu bên ngoài vọt tiến vào.
“Lão phu nhân không tốt, không tốt rồi, người tướng quân phủ bên kia đang qua đây……”
Phụt một tiếng, Thẩm lão phu nhân trực tiếp đã bị doạ cho giật mình, liền đem nước trà vừa mới uống đến trong miệng phun ra, phun thẳng lên mặt bà tử bên cạnh.

Mà bà tử kia cũng chỉ có thể cười gượng, ngay cả nước trên mặt cũng không dám lau.

“Gấp cái gì, có cái gì mà sợ?” Thẩm lão phu nhân trên mặt không có nhiều biểu tình, bà chỉnh lại một chút quần áo trên người chính mình, tới thì thế nào, như thế nào, bọn họ có dám đánh người bà bác là bà sao?
Thẩm Văn Hạo từ trước bước đến, phía sau là Vũ Văn Húc và Tống Minh Giang đi theo.

Ngoài ra còn có Hà ma ma, nãi ma ma của Thẩm Thanh Từ, cơ hồ toàn bộ người của tướng quân phủ đều đi qua đây.
“Bà bác,” Thẩm Văn Hạo tuy rằng hận không thể đem cái lão chủ chứa trước mắt này dẫm chết, nhưng mà hắn vẫn phải đứng trước bà ta hành lễ, đây là trưởng bối, dù thế nào hắn cũng không thể làm quá phận.
“Nga, ngươi đã đến rồi?”
Thẩm lão phu nhân nâng nâng mí mắt lên, liếc mắt đánh giá Thẩm Văn Hạo một cái.

Sau đó ánh mắt bà ta dừng lại ở trên người Vũ Văn Húc cùng Tống Minh Giang đứng phía sau hắn.

Ánh mắt dừng ở trên người bọn họ nhìn tới nhìn lui, khả năng là đang vì cháu gái của chính mình chọn rể.

Đương nhiên dù bà ta có bao nhiêu ánh mắt soi tới soi lùi cũng không phát hiện ra hai người kia có bất luận cái khuyết điểm gì.
“Không biết hai vị này là?”
Thẩm lão phu nhân tuy rằng tự xưng là Thẩm gia lão phu nhân, chính là thân phận của bà cũng chỉ được bày ra trong phủ như này, Thẩm Định Sơn không có khả năng thật sự coi bà như mẫu thân, tuy nhiên trước kia vẫn còn có đôi chút đi lại.
Về sau bọn họ đem Lâu Tuyết Phi đuổi ra khỏi phủ, còn muốn bá chiếm của hồi môn của nhân gia.

Quan hệ hai nhà từ đó càng ngày càng lạnh nhạt.

Tướng quân phủ trước có người nào tới, bà còn nhận thức được.

Nhưng hiện tại, người tới tướng quân phủ cũng chỉ tới bái kiến Thẩn Định Sơn, còn về phía bà cũng không ai hỏi quá lấy một tiếng.

Đã rất lâu rồi, bà không có gặp thanh niên tuổi trẻ tài tuấn như vậy..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play