Những loại khác còn có An Tức Hương, bốn vị hương, ngũ vị hương linh tinh.

Ngoài ra còn có hơn năm loại huân hương thường thấy, chính là hương vị ở đây lại cùng nhà khác bất đồng.

Đương nhiên trừ bỏ những thứ hương đó đều đặc biệt dễ ngửi, chỉ cần sau khi dùng qua rồi, liền biết được trong đó còn có chỗ diệu lợi khác thường.
Mỗi một loại đều là một viên nho nhỏ hương hoàn.

Hương hoàn có thể mài thành phấn, dùng để xông cho y phục thơm.

Cũng có thể làm thành túi thơm, để lưu hương bên người.

Đương nhiên những loại hương này, đều là yêu cầu đeo trong thời gian dài.

Thời gian lâu rồi, cho dù là không mang hương hoàn theo, trên người cũng sẽ có một mùi hương thơm nhàn nhạt.
Đương nhiên những loại hương đó cũng là không dễ mua được.

Một số loại hương hoàn bình thường, một viên là mười lượng bạc.

Còn có những loại cực phẩm hương, cũng là những mùi hương bọn họ chưa bao giờ ngửi qua, ngửi một lần liền thấy nghiện , đó chính là loại có giá từ trăm đến một ngàn lượng.
Hương liệu nhà Hoàng gia bên kia.

Loại quý giá nhất bất quá cũng chỉ là bán một lượng bạc.

Mà một lượng bạc này đều đã coi là giá cao.

Đối với một người bình thường mà nói, một lượng này kỳ thật cũng không coi là quá nhiều.

Nhưng đắt ở chỗ , phần hương này mua chỉ được có một chút.

Cho nên những nhà giàu có lại đây mua hương, cơ hồ đều là chọn mua loại hơn trăm ngàn lượng bạc mà mua.

Nói cách khác, người Hoàng gia cho dù là mạo hiểm có thể sẽ đắc tội với Thẩm gia cũng muốn khai trương cửa hàng hương liệu.

Bất quá cũng chỉ vì hương liệu thật sự có thể kiếm được rất nhiều bạc .
Bạc cũng được kiếm nhanh như nước chảy về.

Cho nên Hoàng gia mới dựa vào những hương liệu đó, nhanh chóng ở kinh thành đứng vững được gót chân.
Mà hương liệu của Nhất Phẩm Hương giá càng đắt hơn Hoàng gia.

Nhưng mùi hương lại cực kỳ tươi mát dễ ngửi.

Mười lượng bạc một viên, so với Hoàng gia mà nói thì quả thực là cao.

Chỉ là với những nhà huân quý đó mà nói, mười lượng bạc này tự nhiên là có thể chi ra.
Mà những người ngửi được mùi hương đó liền bắt đầu nổi lên một cuộc tranh đoạt mua hương.

Bởi vì nữ chưởng quầy của Nhất Phẩm Hương nói, hương liệu của nhà bọn họ chỉ có số lượng như vậy, tới chậm liền không có được.
Cho nên cuối cùng thật sự đã trở thành một cuộc tranh đoạt.

Còn may bọn họ có vài cái tiểu nhị cơ linh, đóng gói là đóng gói, lấy đồ vậy liền nhanh nhẹn lấy đồ vật.

Mà La thị chính là ở chỗ này thu bạc không ngừng.
Vốn dĩ nàng đều là lo lắng không bán được hương.

Nhưng chỉ là trong chốc lát, toàn bộ số hương đều đã được bán hết.

Hiện tại cũng chỉ tồn lại loại hương tốt nhất giá ngàn lượng bạc mà thôi.
Cái kia không vội, Thẩm Thanh Từ một chút cũng không lo lắng cho những cái hương mình điều chế ra đó sẽ không có người hỏi thăm.

La thị vẫn là quá mức xem thường những cái vọng tộc trong kinh đó.

Vì có thể ra được dáng người đẹp, bọn họ có thể không tiếc nện rất nhiều bạc lên trên người chính mình.

Chẳng qua chỉ là một ngàn lượng bạc, có gì mà không thể.

Đời trước nàng cũng từng vung tay lên một ngàn lượng bạc trắng, bất quá chẳng qua chỉ là để đoạt về một hộp phấn mặt.
Lúc ấy người cùng nàng tranh đoạt nhưng có không ít.

Cuối cùng cũng là nàng ra giá cao đoạt được.

Cho nên từ đây liền có thể phát hiện.

Mặc kệ độ vật có quý bao nhiêu, cho dù thật sự là trên một vạn lượng thì cũng có rất nhiều người mua.
Một ngày này bởi vì số lượng hương liệu không nhiều lắm, cho nên bọn họ kiếm được hơn ba vạn tiền lời.

Đến khi sổ sách được làm tốt, trực tiếp doạ cho La thị sợ đến nửa ngày đều không nói gì.
Ba vạn lượng a.

Thế nhưng là ba vạn lượng.

Những nữ nhân đó đều là điên rồi sao? Bất quá chỉ là mấy vị hương liệu, thế nhưng đều có thể bán được giá như vậy.

Hơn nữa Thẩm Thanh Từ còn đã từng nói qua, cứ bán được một ngàn lượng bạc sẽ cho nàng một lượng.

Vậy hiện tại có ba vạn lượng, vậy có phải hay không là nàng đã có ba mươi lượng?
Đương nhiên Là thị cũng bất quá chính là nghĩ tới như vậy thôi, nàng cũng thật sự là không dám nghĩ tới một ngàn lượng bạc.

Một tháng mười lượng bạc là nàng đã cảm thấy đủ rồi.

Kết quả không nghĩ tới, buổi tối lúc kiểm kê, Thẩm Thanh Từ chẳng những từ bí đạo đưa cho nàng những hương liệu trong ngày mai, mà đồng thời còn có ba mươi lượng bạc.

Là bà mươi lượng bạc trắng a.
Là thị cầm lấy số bạc đó, ôm nhi tử của chính mình gào khóc rống lên.

Cũng là đem Bạch Tùng bị doạ tới rồi, ôm nương cũng là oa oa khóc tới.
“Tùng nhi không khóc.”
La thị vội vàng lau khô nước mắt của chính mình, cũng là dỗ Bạch Tùng.
“Nương đây là vui vẻ a, đúng vậy, nương thật sự vui vẻ, về sau nương liền có thể kiếm bạc, có thể mua cho chúng ta toà nhà lớn.

Cũng là có thể cho ngươi cưới vợ.

Về sau ngươi phải hảo hảo đọc sách, cũng là thi cho nương lấy cái danh tú tài về ...."
Một đêm này, với nàng cơ hồ là một đêm không có ngủ.

Nàng lại đem ba mươi lượng bạc kia lại nhìn xem, lại là sờ tới sờ lui.

Nàng sợ đây chỉ là một giấc mơ, sợ đó là giả.
Mà khi ngày thứ hai vừa bắt đầu, cửa lớn của Nhất Phẩm Hương vừa mới mở, những người đó cơ hồ đều là vọt vào.

Cả một đám người cơ hồ đều là giống như điên, cầm bạc liền phải mua hương.

Đã có kinh nghiệm của ngày thứ nhất.

Lúc này đây, La thị cũng là điềm tĩnh hơn nhiều, đương nhiên lúc cùng người giới thiệu từng loại hương cũng là chậm rãi mà nói.

Không giống như hôm qua luống cuống tay chân như vậy.
Hương trong Nhất Phẩm Hương một lát liền bị người ta mua đến hết sạch.

Về sau lại có hai vị cô nương lại đây, nói là muốn mua loại hương quý nhất ở nơi này của bọn họ.
Mà những người khác còn đang suy nghĩ, này rốt cuộc là ngốc tử từ nơi nào tới.

Một viên mười lượng kia đã là cực quý.

Còn muốn mua một viên ngàn lượng kia.

Chính là khi nắp bình được mở ra là lúc, bọn họ ngửi được một mùi hương cơ hồ là làm người ta si mê.

Lúc này đây bọn họ mới là biết, nguyên lại loại hương một ngàn lượng này, chính là một loại diệu hương.

Đương nhiên hương vị này cũng đủ làm người ta mê mệt.
Hai nha hoàn vội vàng liền ném xuống ngân phiếu, trực tiếp liền đi rồi.

Cũng là đem bình hương cẩn thận bảo quản, liền sợ bị người khác thấy liền một ngụm ăn mất.
Mà nơi này chỉ có một viên hương, một viên hương, ngàn lượng bạc.
Hương liệu bán sau khi xong, cũng là vừa tới lúc chính ngọ.

Đó là lúc đóng cửa.

Thẩm Thanh Từ yêu cầu, mặc kệ hương bán như thế nào, nhất định đến chính ngọ phải đóng cửa.

Không phải nàng không nghĩ tiếp tục kinh doanh, cũng không phải màng là người không có đầu óc.

Thế nhưng nàng làm như vậy chính là bắt được tâm tư của những người này.

Bọn họ sẽ đều là sợ tới chậm, hương không bán nữa.

Cho nên sớm đã lập đội.

Cũng là như điên cùng nhau đi mua.
Thật sự chỉ là bởi vì nàng quá nhỏ, nàng làm không được nhiều hương như vậy.

Hơn nữa trong số đó có rất nhiều là nàng làm tồn từ trước.

Nếu như mở của bày bán cả ngày, như vậy có khả năng sẽ bị gián đoạn nguồn hàng.

Nàng biết hương liệu của mình có bao nhiêu hảo bán.

Đời trước hương liệu đó nàng chế ra cũng đã làm đông đảo quý nữa theo đuổi như xua vịt.

Huống chi là hiện tại, chế hương thuật của nàng, trên đời này nàng dám nói, chính là độc nhất vô nhị.
Bên trong tiểu viện, Bạch Mai ngồi ở trên bàn, giúp đỡ nàng đem hương hoàn bỏ vào trong từng bình.

Đây là việc đơn giản nhất, chỉ cần dùng bình nhỏ đựng hương hoàn vào là được.

Một lọ này có thể chứa được mười viên.

Mà mười viên này chính là một trăm lượng.
Hà ma ma cùng nãi ma ma đều là lại đây hỗ trợ, cho nên mỗi ngày hương chế ra, cũng là đủ cho Nhất Phẩm Hương bán ra.
Đương nhiên bọn họ cũng không biết, bạc đó Nhất Phẩm Hương kiếm tới mỗi ngày đều là ở thời điểm buổi tối, bí mật từ bí đạo chuyển trở về.

Mà để ở trong rương, đều là vàng thật bạc trắng.
Thẩm Thanh Từ không cần ngân phiếu, nàng muốn chính là vàng cùng bạc.

Nếu về sau lúc nàng yêu cầu bạc, liền tính là cửa hàng bạc lớn nhất trong kinh, cũng là không có khả năng trong vòng một ngày lấy ra được nhiều bạc đến như vậy.

Cho nên nàng mỗi ngày đều kiếm bạc trắng, để về sau khi cần là đều có sẵn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play