A Tiêu và A Diệp giúp anh tập trung tất cả người dân trong thành lại, cậu bắt đầu xem xét các vết thương cũng như khám bệnh cho từng người.

Vì nguồn nước đang thiếu nên cậu và Tiểu Tinh đã bắt tay làm ngay, trước khi tình hình phức tạp hơn.

- Tiểu Tinh, muội nấu thứ này cho mọi người uống, nó rất tốt cho cơ thể và có thể cầm nước rất tốt.

- Vâng.

- A Tiêu ngươi giúp ta dựng thêm mấy trại nữa, chia người bệnh sang một bên, người không nhiễm bệnh sang một bên, đừng để họ sinh hoạt chung như vậy.

- Được.

- À…mà Vũ Thường đâu rồi…ta không thấy huynh ấy.

- Điện hạ đang đi tuần quanh thành, một lát nữa mới trở về, Nại Nại cũng đi cùng người luôn rồi.

- Được. Đa tạ.

Nhất Thiên bắt đầu khám bệnh cho họ, đa phần họ đều bị nhiễm dịch tả, chắc chắn là do ăn uống không hợp vệ sinh hay ăn nhầm thứ gì đó. Chưa kể cơ thể họ đã bắt đầu lở loét trông rất ghê tởm.

- Biết vậy ta đã đưa Nghi tỷ đến đây cùng luôn rồi.

- Bây giờ huynh nói cũng chưa muộn mà.

- Không được…ta phải tự mình ra tay.

Nhất Thiên bốc một lượng lớn thuốc, chính tay cậu đi sắt thuốc, rồi lại đi rửa và băng bó lại vết thương cho tất cả mọi người.

Đến khi cậu băng bó xong cũng đã gần tối, thời gian trôi nhanh thật, thoáng một chút đã không thấy gì rồi.

A Diệp cho người thắp sáng đuốt quanh các trại, để tiện việc cho cậu xem xét vết chương cho mọi người.

- Nhất Thiên thuốc xong rồi.

- Được. Muội đi chuẩn bị đi, rồi đem đến cho tất cả mọi người bảo họ uống.

- Vâng.

Nhất Thiên nhìn quanh thấy mọi thứ tạm ổn rồi mới hài lòng, bây giờ cậu mới để ý, bụng cậu đã bắt đầu biểu tình rồi.

- Đói rồi sao?

- Vũ Thường?

- Là ta, nếu đói thì có thể ăn đỡ cái này.

- Đây là…

- Quả dại trong rừng.

Vũ Thường đưa cho cậu ít trái cây, Nhất Thiên nhận lấy và ăn một cách ngon lành. Vũ Thường đưa tay lau mồi đang chảy ra trên trán cậu.

- Mệt lắm sao.

- Huynh nghĩ thế nào?

- Mọi chuyện vẫn tốt chứ?

- Vẫn ổn, có lẽ ta đã tìm ra được nguyên nhân.

- Là nguồn nước.

- Huynh biết.

Vũ Thường gật đầu, dẫn cậu đi đến một con suối trong thành, lấy một gáo nước đưa cho cậu xem.

- Ngươi nhìn xem, nước có mùi rất hôi, và màu nước có vẻ không còn trong nữa.

- Đúng, nhưng mà cái này ngươi không thấy rất lạ sao?

- Ta cũng nghĩ vậy, đã ba tháng ta ở đây tìm đường lên thượng nguồn nhưng chưa bao giờ tìm được cả.

- Không tìm được?

- Đúng. Nó như một mê cung, chúng ta có đi đường nào cũng quay về vị trí ban đầu.

Nhất Thiên có chút khó hiểu, chuyện này sao có thể xảy ra, trừ phi…

- Huynh có bản đồ ở đây không, ta muốn xem.

- Muốn xem cũng được, nhưng đã đến giờ cơm rồi, chúng ta mau đi, mọi người đang chờ.

Vũ Thường lại nắm tay cậu đi về, họ đi đến chỗ mọi người, phụ họ chút việc rồi cũng bắt đầu ăn uống. Nhìn những thứ có trên bàn, cậu có chút bất ngờ, trên bàn chỉ toàn rau dại và nấm dại. Chỉ có hai ba miếng thịt, canh chỉ toàn là nước, còn có ít măng rừng.

- Ở đây…

- Lương thực nơi này thiếu thốn rất nhiều, đã hơn một tháng nay mọi người đều ăn uống như vậy.

- Vậy số lương thực Bình tỷ gửi đến đâu?

- Đều cất trong kho, chỉ nấu cho người bệnh, còn chúng ta chỉ ăn tạm vậy thôi.

- Vậy sao. Không sao, nó còn ngon hơn lúc trước ta đã ăn, mọi người mau ăn đi.

Đợi cậu đụng đũa, mọi người mới dám cầm đũa ăn, cậu không ngờ, thời gian qua anh đã sống khổ sở đến thế nào. Quả thực cậu không thể nào ngờ nổi, anh như vậy lại có thể ăn cái này xuất một tháng qua.

Nại Nại là một đứa bé hiếu động và hiểu chuyện, nó ăn rất ngon miệng, không hề đụng đến một lát thịt, chỉ ăn toàn măng và nấm.

- Nại Nại con ăn cái này đi.

- Con không thích, cái đó con ăn đến phát ngán rồi, nên nhường lại cho mọi người đi ạ, con thích ăn nấm và măng hơn.

- Nại Nại của ta giỏi quá.

- Vâng.

Vũ Thường xoa đầu nó rồi cũng tiếp tục dùng bữa, vì còn nhiều việc phải lo nên Nại Nại anh đã giao lại cho Tiểu Tinh chú ý đến nó giúp anh.

Ăn uống xong anh và hai người A Tiêu, A Diệp lại tiếp tục lên ngựa tuần tra quanh thành. Vì dạo gần đây anh có cảm giác như mình đang bị giám sát vậy.

Nhất Thiên sau khi dùng xong bữa cũng nhanh chân đi xem thuốc của mọi người rồi lại kiểm tra họ thêm một lần nữa.

Cậu đang chăm chú đọc một số sách y thuật mà trước khi đi Nghi tỷ đã đưa cho cậu. Đang mãi mê đọc sách, cậu không biết rằng Nại Nại đã đi vào từ lúc nào trên tay nó còn bê một tách trà.

- Mẫu thân, người nghỉ tay một chút đi ạ.

- Nại Nại con chưa đi ngủ sao?

- Con không buồn ngủ, người đang làm gì vậy.

- Ta đang xem lại ít sách…suỵt.

Nhất Thiên đang định nói gì đó thì phát hiện trên mái ngói có tiếng động. Cậu ra hiệu cho Nại Nại đi lại chỗ mình, bế gọn nó vào trong người, im lặng lắng nghe.

Đợi được một lúc, xác định được vị trí của người phía trên, cậu ra hiệu cho Nại Nại tiếp tục nói. Còn mình âm thầm rút roi gai trong người ra xoay người vụt mạnh lên trên. Một đòn của cậu có thể bắt người một cách nhanh ngọn.

- A…’‘rầm’’…

- Hừ. Dám lắng lút theo dõi ta. Nói. Ai phái ngươi đến đây.

- Hự.

Nhất Thiên chưa kịp ra tay thì tên đó đã tự uống thuốc độc tụe vẫn. Nhất Thiên kiểm tra một lượt trên người tên đó, phát hiện trên cổ tay và cổ hắn có một hình xăm rất lạ.

Bên ngoài, Vũ Thường cũng đúng lúc vừa trở về, anh và hai người A Tiêu, A Diệp đã nhanh chóng bị cậu gọi đến.

Vũ Thường bước vào nhìn thấy trên nền có một cái xác thì khá bất ngờ. Anh tiến lại định kiểm tra thì cậu đã lên tiếng ngăn lại.

- Không cần kiểm tra, hắn đã uống thuốc tự tử rồi, huynh nên xem trên cổ và cổ tay tên đó, xem xem nó có quen không.

Vũ Thường và hai người kia lm theo lời cậu nói, kiểm tra phần cổ và cổ tay của tên kia. Hình xăm này đây là lần đầu họ thấy, nhưng rốt cuộc tên này sao lại xuất hiệ ở đây.

- Bản đồ thành Tuệ Châu, ta muốn xem qua.

- Được. A Tiêu đem tên này ra ngoài xử lý, hỏi xem người dân trong thành có ai đã từng thấy qua hình đó chưa. A Diệp đưa Nại Nại cho Tiểu Tinh giúp ta và lấy luôn bản đồ đến đây.

- Rõ.

Anh và cậu đi đến bàn lớn trong phòng chờ đợi, một lúc sau A Diệp và A Tiêu bước vào trên tay hai người có cầm theo vật gì đó. Họ trải hai tấm bản đồ lên bàn, A Tiêu chỉ tay vào bản đồ nhìn cậu nói.

- Đây là nơi ta đang đứng, thượng nguồn nằm phía trên này, có thể nói đi hướng nào cũng lên được đó, nhưng đó chỉ là lúc trước.

- Lúc trước?

- A Tiêu nói đúng. Hơn hai tháng nay ta và điện hạ đã đi theo lối thường đi của người dân nơi đây và cả việc dựa trên bản đồ. Nhưng tất cả chỉ đều vô dụng, nó như có cái gì đó đã làm mất dấu hoàn toàn đường lên thượng nguồn.

Nhất Thiên gật đầu rồi chăm chú nhìn vào bản đồ trước mặt, đúng như họ nói, con đường nào cũng có thể dẫn lên thượng nguồn một cách dễ dàng. Nhưng có lẽ đó chỉ là chuyện trước kia, bây giờ thì hoàn toàn ngược lại.

Nhất Thiên dù nhìn thế nào cũng không hề nhìn ra được gì, cậu trong người cảm thấy rất khó chịu. Vũ Thường biết cậu đang không vui liền bảo hai người kia về nghỉ ngơi trước chỉ để mình ở lại với cậu.

- Đừng suy nghĩ nhiều quá, chúng ta sẽ nghĩ ra cách thôi.

- Đành vậy. Ngày mai ta muốn đi thử một chuyến.

- Ngươi đi đâu?

- Lên thượng nguồn, ta không tin ta không làm gì được.

- Được. Mai ta sẽ đi cùng ngươi.

Nhất Thiên cuộ hai bản đồ kia lại, rồi đưa anh đi cất, cậu định đi tìm Nại Nại xem thử thằng bé ngủ chưa thì bất ngờ bị Vũ Thường nắm tay giữ lại.

- Tối nay ngươi ngủ ở đây đi.

- Vì sao?

- Chỉ một đêm thôi cũng được. Coi như ta cầu xin ngươi

Nhìn vẻ mặt cầu khẩn kia của anh, cậu không nở, Nhất Thiên gật đầu đồng ý rồi đi lại giường của anh trèo lên đó nằm ngủ rất tự nhiên.

Vũ Thường thì rất vui, anh cũng nhanh cởi bớt y phục trên người xuống rồi thổi tắt đèn. Nằm xuống giường, anh quay sang nhìn cậu một lúc, tay không tự chủ vòng qua hông cậu ôm sát cậu lại phía mình.

- Huynh mau ngủ đi, ta buồn ngủ lắm rồi.

- Ngủ ngon.

- Ngủ ngon.

Nhất Thiên cứ để mặc anh ôm lấy mình, cậu lại thuận theo anh rúc sâu vào lồng ngực anh ngủ một cách ngon lành. Vũ Thường hôn lên trán cậu một cái như chuồn chuồn lướt qua rồi cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play