Mãi Mãi Không Quên

Chương 6: Tiểu Tam Vô Liêm Sỉ(kết)


1 năm


" A Viễn, cảm ơn anh thời gian qua đã ở bên em, chăm sóc em. Phải! Em hoàn toàn không mất trí nhớ. Là em giả bộ. Hai năm qua, em đã rất vui. Từ khi A Minh mất em chưa thấy bản thân mình vui vẻ như vậy bao giờ...Xin lỗi vì đã lừa dối anh. Đã lợi dụng anh.

 Em thừa nhận em không phải kẻ tốt lành gì. Khi trước vì sự ích kỷ của em đã khiến anh gặp nhiều phiền phức. Em rõ ràng biết anh đã có bạn gái vậy mà vẫn tiếp cận anh. Dù em biết cô ta vốn không phải kẻ tốt lành gì. Nhưng em lại ích kỷ mà không nói cho anh, không đưa bằng chứng cho anh ngay từ đầu. Để rồi khiến anh đau lòng và nổi lên sát ý như vậy. Lúc đó em đã nghĩ em sống không được tử tế vậy cớ gì mà để người cướp đi trái tim của A Minh được sống vui vẻ.

 Nhưng khi thấy anh suy sụp vì cô ta như vậy em lại mềm lòng. Em cũng rất ghét em của khi đó. Ích kỷ tới mức ác độc...lệch lạc tam quan.

Hai năm nay cũng vậy, vì sự ích kỷ của bản thân em lại buộc anh ở bên cạnh mình. Trăm nghĩ nghìn nghĩ em cũng không thể ngờ, trái tim vốn tưởng đã chết của em lại một lần nữa rung động...vì anh.

Em biết, anh ở bên em vì trách nhiệm. Anh muốn chăm sóc cho người nhà của ân nhân cứu mạng mình. Em biết em rung động với anh như vậy là không công bằng với A Minh. Thế nên, em lựa chọn rời đi. Em cần thời gian suy nghĩ. Em có nên cùng anh bắt đầu cuộc sống mới không đây? Em...rất đắn đo...rất khó lựa chọn. Anh...có thể đợi em không?"

- Anh đợi em. Còn nữa, anh ở bên em không chỉ vì ân nhân mà còn vì...anh yêu em. Thực sự yêu em. Anh nghĩ A Minh ở trên trời cũng mong muốn em có cuộc sống hạnh phúc. Anh đợi em, Tiểu Ái của anh.

Trình Viễn đọc xong dòng tin nhắn Tiểu Ái gửi trong lòng vừa chua xót vừa vui mừng. Chỉ cần cô cho anh cơ hội. Chỉ cần như vậy bảo anh đợi bao lâu anh cũng đợi.

*****

Một năm sau, sân bay.

Tiểu Ái vừa xuống máy bay đôi mắt to tròn nhìn xung quanh. Ánh mắt cô dừng lại chỗ một người đàn ông. Bốn mắt nhìn nhau, hai người nở nụ cười mãn nguyện.

Trình Viễn chạy nhanh về phía Tiểu Ái. Cô giang rộng hai tay. Hai người ôm chầm lấy nhau trong hạnh phúc.

***
Trong căn nhà của bọn họ. Trình Viễn ôm lấy vai của Tiểu Ái cùng nhau xem tivi. Tự dưng nghĩ ra chuyện nào đó hài hước Trình Viễn đột nhiên bật cười. Tiểu Ái ở bên huýt anh một cái giọng trách cứ:

"Anh cười cái gì? Chúng ta đang xem bi kịch đó!"
Trình Viễn vẫn mỉm cười rồi cúi đầu hôn bạn gái mình. Hồi lâu sau anh mới nói.

"Anh nhớ lúc trước khi anh nói em là bạn gái của ân nhân cứu mạng anh. Tiểu Châu nói nói..."

"Nó nói gì ?" Anh nói một nửa rồi đột nhiên không nói nữa. Kích thích tính tò mò của Tiểu Ái.

"Nó nói 'Hay là để em chịu trách nhiệm đi. Ân nhân của anh cũng là ân nhân của em. Người nhà của ân nhân cũng là người nhà của em. Hơn nữa chịu trách nhiệm với người xinh đẹp như vậy. Em chấp nhận'."

"Ha..ha...ha..ha" Tiểu Ái ôm bụng cười. Tiếng cười vang vọng khắp phòng. Song, cô đột nhiên im bặp bởi cô phát hiện có bàn tay đang mò vào trong áo mình. Mặt Tiểu Ái đỏ bừng vội đẩy ta anh ra, cuống quýt nói:

"Anh...anh...anh làm gì vậy?"

"À...anh làm chuyện quan trọng ý mà. Vợ à, chúng ta sắp kết hôn rồi đó. Tính ra chúng ta quen nhau 4 năm, ở bên nhau cũng đã 4 năm, tính đến bây giờ đã tròn 8 năm. Anh muốn..."

"Anh...anh...em...em.." Tiểu Ái mặt đỏ bừng nói không thành tiếng.

Trình Viễn cười cười. Tay tiếp tục thò vào trong áo của Tiểu Ái. Miệng của không rảnh bắt đầu hôn cô.

Tua~ tua~tua~~

Khi Tiểu Ái tỉnh dậy khắp người đau nhức. Tay cô xuất hiện thêm một vật thể lạ. Ngón áp út có một chiếc nhẫn kim cương. Cô không biết anh đã đeo nó từ khi nào. Nở nụ cười hạnh phúc rồi ôm lấy người đàn ông đang nằm bên cạnh mình. Nhẹ giọng nói:

"A Viễn, em yêu anh."

"Tiểu Ái, anh cũng yêu em."

- Anh không ngại trong lòng em có một người đàn ông khác. Anh ấy rất xứng đáng. Cảm ơn em đã yêu anh. Cảm ơn em.
Hoàn chính văn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play