Mạnh Phất đứng tại chỗ, trên mặt vẫn giữ nụ cười, tận lực không cho mình không lộ ra biểu cảm quá mức kinh ngạc, nàng nhẹ giọng hỏi: "Bệ hạ, vừa rồi ngài nói ngài muốn viết cái gì?"
"《 Nam Đức 》."
Khi nói chuyện, Lý Việt đã dùng ngòi bút chấm mực nước, trên giấy rơi xuống hai cái chữ "Nam Đức" thật to.
Mạnh Phất: "......"
Bệ hạ hôm nay đi Mạnh phủ bị cái gì kích thích vậy?
Lý Việt viết xong hai chữ này, dừng bút lại, ngẩng đầu hỏi Mạnh Phất: "Đúng rồi, ngươi kêu Trần cô cô tìm ta tiến cung có chuyện gì?"
"Cũng không có việc gì, ta chỉ là lo lắng ngài ở Mạnh phủ bị ủy khuất, liền nhờ Trần cô cô đi xem." Mạnh Phất nói.
Mạnh Nhạn Hành cùng Mạnh phu nhân rốt cuộc cũng là phụ mẫu nàng, tuy nói bệ hạ hành sự từ trước đến nay không có gì cố kỵ, nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn nể tình nàng, cho nên tới Mạnh phủ khẳng định sẽ không làm gì quá phận, nhưng tính tình bệ hạ một khi thu liễm lại, thân là một nữ tử, liền dễ bị bất lợi.
Sự thật cũng không kém nàng lường trước bao nhiêu, bằng không thì bệ hạ cũng sẽ không ngồi ở chỗ này muốn biên soạn một quyển 《 Nam Đức 》.
Vốn dĩ Mạnh Phất định bảo Cao Hỉ đi, nhưng mọi người đều biết Cao Hỉ là người bên cạnh Hoàng Thượng, bảo hắn đi Mạnh phủ đón Mạnh Phất tiến cung, khẳng định sẽ khiến cho rất nhiều phỏng đoán không cần thiết, cho nên Mạnh Phất tìm Trần cô cô, Thái Hậu cười cười, cũng không hỏi nhiều, trực tiếp gật đầu đồng ý, Mạnh Phất biết Thái Hậu khẳng định là hiểu lầm gì đó, nhưng lại không giải thích.
Loại sự tình này không thể nào giải thích được, càng giải thích càng làm người hoài nghi, ngày sau khi nàng và bệ hạ đổi về, hẳn sẽ không còn có gì liên hệ, đến lúc đó mấy cái hiểu lầm này tự nhiên sẽ tiêu trừ.
Nghĩ đến đây, trong lòng Mạnh Phất nhất thời vậy mà không khỏi có chút mất mát.
Nhận thấy được cảm xúc mình thay đổi, Mạnh Phất thất thần trong chốc lát.
Lý Việt ở đối diện không hề biết suy nghĩ trong lòng Mạnh Phất lúc này, hắn chỉ giơ ngón tay cái lên với Mạnh Phất, cảm tạ ân cứu mạng.
Mạnh Phất cười một chút, ngồi xuống đối diện hắn, hỏi hắn: "Nương ta bệnh thế nào?"
Lý Việt nói: "Nhìn rất tinh thần, còn có thể bênh vực người mình lắm."
Bọn họ hàn huyên thời gian lâu như vậy, Mạnh phu nhân chỉ nói Mạnh Du bị ủy khuất, phúc phận nông cạn, nhưng mà không muốn thừa nhận mình làm sai, là mình nuông chiều tiểu nữ nhi đến vô pháp vô thiên như vậy. Thật không biết Mạnh Du đứng trước mặt Mạnh phu nhân đã nói như thế nào, cho dù Mạnh phu nhân thật cảm thấy tiểu nữ nhi của bà ta ngây thơ vô tội thì thôi đi, vậy mà bà ta còn không lo tiểu nữ nhi bị Tạ Văn Chiêu lừa.
Lý Việt nghĩ nghĩ, à, đúng là không cần lo lắng, rốt cuộc cái tên ngốc Tạ Văn Chiêu kia chỉ có bị người ta lừa mà thôi.
Mạnh Phất hiện tại cúi đầu liền nhìn thấy được hai chữ to tướng trên trang giấy trắng trước mặt bệ hạ, liền có hơi muốn bật cười, nàng lại không dám cười quá rõ ràng, liền che miệng thấp giọng ho khan một tiếng, hỏi Lý Việt: "Vậy sao ngài lại thế này?"
Lý Việt hừ một tiếng, nói: "Cái lão thái thái ở Hầu phủ kia cáo trạng cùng Mạnh Nhạn Hành nói ta mặc kệ không thèm quản gia, Mạnh Nhạn Hành liền muốn dạy ta phải làm phu nhân cho người ta như thế nào. Thật cười chết người, hắn từng làm phu nhân cho ai rồi sao? Có thể dạy ta cái gì? Kết quả đương nhiên là hắn nói không lại ta, thẹn quá thành giận liền khoá ta ở trong Đỡ Phong Quán, còn tìm mấy tên hạ nhân đứng bên ngoài đọc 《 nữ giới 》."
Lý Việt há mồm liền muốn hung hăng mắng một phen, nhưng nhìn là đối diện Mạnh Phất, lại cảm thấy không thể nói khó nghe như vậy trước mặt một cô nương.
Đây là tiến bộ cỡ nào nha! Bệ hạ vậy mà còn biết chú ý hình tượng trước mặt tiểu cô nương nga!
Lý Việt nhẫn nhịn, chỉ đầy mặt ghét bỏ nói: "Ai viết ra cái thứ ghê tởm như vậy chứ, làm người ta muốn ói còn chưa tính, thế mà còn có đồ ngốc tôn sùng thứ này như là khuôn mẫu dùng để giáo dục thế nhân, hắn không phải do nương hắn sinh ra sao? Nếu như cái sách đó thực sự tốt đến như vậy, thì mấy tên văn nhân kia sao lại không đọc đi? Khi thi khoa cử sao không thấy hỏi mấy câu liên quan tới 《 nữ giới 》 luôn?"
Mạnh Phất cúi đầu, nàng là đọc mấy thứ đó mà lớn lên, phụ thân nàng cứ nói đó mới là sách mà một tiểu thư khuê các nên đọc, sau khi nàng xuất giá không chỉ phải thuận theo nhà chồng, mỗi tiếng nói mỗi cử động của nàng cũng đại biểu cho thể diện của Mạnh gia.
Hiện tại bệ hạ lại nói cho nàng, mấy quyển sách thực ghê tởm.
Hình như thật sự cũng có một chút.
Xác thật...... Là thực ghê tởm.
Mạnh Phất cong khóe miệng, trên mặt lại không có ý cười gì.
Bệ hạ oán giận xong rồi, hắn dừng lại, trong Ngự Hoa Viên chợt yên tĩnh lại, chỉ ngẫu nhiên truyền đến tiếng lá cây bị gió thổi rào rạt, hắn mạc danh có chút hoảng loạn, nhẹ giọng hỏi Mạnh Phất: "Sao ngươi lại không nói lời nào? Tức giận hả?"
"Ta tức giận cái gì chứ?" Mạnh Phất ngẩng đầu, gương mặt có chút tối tăm lập tức tràn ra tươi cười, nàng nhìn Lý Việt nói, "Ta chỉ nghĩ, nếu ngài thật sự tức giận, có thể cấm luôn quyển sách này."
Lý Việt nghiêm túc suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Chỉ cấm thôi cũng vô dụng, mấy tên quan viên phía khẳng định lại muốn ồn ào một phen, hơn nữa cũng không thể vì không để ai tư tàng một quyển 《 nữ giới 》nào, chúng ta liền đi xét nhà được. Hiện tại trẫm liền phải viết một quyển 《 Nam Đức 》, bắt bọn họ trở về học thật kỹ."
Lý Việt vốn dĩ muốn viết 《 Nam Đức 》 cho Mạnh Nhạn Hành đi chép chỉ là vì nhất thời tức giận, hiện tại càng nghĩ càng cảm thấy biện pháp này thật không tồi. Hắn chống cằm, trong giọng nói mang theo khoe khoang, nhìn Mạnh Phất hỏi: "Ngươi nói ta thế này có tính cũng là thương lượng điều hòa hay không?"
Bắt những người này từ bỏ 《 nữ giới 》 bọn họ không chịu, nhưng nếu làm cho bọn họ cũng theo học 《 Nam Đức 》, bọn họ liền biết loại sách này có cái gì cần thiết để bảo tồn cho hậu thế hay không.
Mạnh Phất mím môi cười khẽ, trong giọng nói mang theo sùng bái nói: "Có chứ, bệ hạ, cái ý tưởng này của ngài thực tốt."
"Cũng thường thôi, thường thôi," Lý Việt vậy mà cũng biết khiêm tốn, hắn cân nhắc nên làm thế nào để có một mở đầu thật kinh diễm cho quyển sách này của mình, bỗng nhiên nhớ tới còn có một chuyện chưa hỏi Mạnh Phất, hắn há mồm nói, "Đúng rồi, Mạnh phu nhân có nói với ta chút chuyện quá khứ, bà ta nói lúc trước có hạ nhân nhìn thấy ngươi cùng Tạ Văn Chiêu gặp lén, cho nên mới định cho ngươi mối hôn sự cùng Tạ Văn Chiêu, vốn dĩ bọn họ muốn ngươi gả cho tiền Thái Tử kia."
Mạnh Phất đối diện nhất thời kinh ngạc, nàng hơi hơi mở to mắt, môi khẽ há ra nhìn về phía Lý Việt đối diện.
Vị bệ hạ này quá thẳng tính đi, nếu đổi lại là người khác nói loại sự tình này, tất nhiên sẽ vòng đi vòng lại bảy tám ngõ mới nói rõ ra được, còn hắn thì cứ trực tiếp mà nói ra một câu như vậy.
Trước khi gả cho Tạ Văn Chiêu, nàng và Tạ Văn Chiêu chỉ từng gặp nhau có một lần ở hội thơ, khi đó Tạ Văn Chiêu ở trong mắt nàng, không có gì khác biệt với các con em quý tộc khác.
Lý Việt mạc danh cảm thấy cao hứng, hắn có chút kiêu ngạo nói: "Ta biết ngay là không có mà."
Chỉ là sau khi nói xong, hắn đột nhiên có chút đau lòng, mấy người ở Mạnh gia chọn lựa hôn phu cho Mạnh Du thì hận không thể đào ra lịch sử tổ tiên tám đời nhà người ta điều tra cho rành mạch, hơi có một chút không như ý, liền lập tức thay đổi người, đến phiên Mạnh Phất liền qua loa như thế, hỏi cũng không hỏi một câu, liền định ra việc hôn nhân này.
Lý Việt rất muốn biết một tiểu cô nương như Mạnh Phất đã lớn lên ở Mạnh phủ như thế nào, nhưng hình như hiện tại không phải thời điểm nói cái này, hắn nói: "...... Còn nói tìm được trong phòng của một cái vòng tay Tạ Văn Chiêu tặng."
Trang sức Mạnh Phất không nhiều lắm, mấy thứ như vòng tay nàng chưa từng mang lần nào, nàng lắc đầu, nói: "Ta chưa từng thấy."
Lý Việt gật đầu, hắn đưa ra kết luận: "Ta cảm thấy chuyện này khẳng định có quan hệ với Mạnh Du."
Lý Việt vừa nói vừa cẩn thận quan sát biểu cảm trên mặt Mạnh Phất, thấy nàng không có vẻ bi thương, cũng nhìn không thấy phẫn nộ, giống như chuyện này căn bản không có quan hệ gì với nàng.
Lý Việt không quá thích cái bộ dạng hiện tại này của nàng.
Mạnh Phất vẫn bình tĩnh nói: "Có lẽ vậy, đều là chuyện quá khứ, hiện tại cũng không có gì phải so đo, kỳ thật gả cho ai, với ta mà nói, cũng không có gì khác nhau."
Tiền Thái Tử cũng được, Tạ Văn Chiêu cũng thế, có cái gì bất đồng đâu?
"Sao lại có thể không so đo được? Không thể vì ăn trộm quần quật cả một đêm không trộm được đồ, liền cảm thấy đó là lương dân được. Huống hồ, ngươi chưa từng được đưa ra lựa chọn, làm sao biết không có gì khác nhau? Không gả cho Tạ Văn Chiêu, cũng không nhất định liền sẽ gả cho tiền Thái Tử, còn có thể......" Lý Việt hơi giọng lại, hắn mím môi, tiếp tục nói, "Dù sao còn có rất nhiều khả năng sẽ xảy ra, việc này chờ ta trở về lại hỏi kỹ một chút."
Mí mắt Mạnh Phất hơi rũ xuống, nàng nói với Lý Việt: "Bệ hạ, không cần đâu, ngài không cần đi Mạnh gia nữa đâu."
Nếu bệ hạ lại bị Mạnh Nhạn Hành khóa vào trong Đỡ Phong Quán, nàng còn phải nghĩ cách cứu hắn ra, cũng không tiện mỗi một lần đều đi phiền Trần cô cô.
Lý Việt không biết ý nghĩ trong lòng Mạnh Phất, chỉ cho rằng nàng vẫn không thèm để ý mấy chuyện đó, hắn hơi nhíu mày, biểu tình thoạt nhìn có chút nghiêm túc, trong lòng ngoại trừ một tia buồn bực tương đối quỷ dị, còn có rất nhiều cảm xúc đan xen mà chính hắn cũng nói không rõ.
Trong lúc nhất thời hắn có chút không rõ mình rốt cuộc muốn như thế nào, nhưng hắn không thích câu trả lời này của Mạnh Phất.
Mạnh Phất cúi đầu nâng cái ly lên trước mắt, hơi nhấp một ngụm, lông mi nàng hơi hơi rung động, như là một con bướm vừa mới thoát ra khỏi kén nhộng, sau đó, nàng buông ly, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lý Việt đối diện, ánh mắt hai người giao triền với nhau, Mạnh Phất tựa hồ càng hiểu hơn hẳn Lý Việt là vì sao hắn lại buồn bực, nàng trầm ngâm nói: "Bệ hạ, ta lo lắng ngài trở về Mạnh phủ, lại sẽ bị gia phụ trách phạt, cho nên vẫn nên chờ ngày sau chúng ta đổi về đi, ta tự mình xử lý chuyện này đi, ta biết nên làm như thế nào."
"Hả?" Lý Việt không nghĩ tới Mạnh Phất sẽ nói như vậy, có lẽ ngay cả hắn còn chưa chú ý tới, câu nói của Mạnh Phất chưa dứt lời thì vẻ mặt hắn đã nhu hòa lại rất nhiều, hắn hãy còn chưa yên tâm, hỏi Mạnh Phất: "Ngươi có thể chứ?"
Mạnh Phất cũng tự hỏi trong lòng, mình có thể chứ?
Nhưng mà chuyện này có cái gì không thể sao?
Chỉ là đem rất nhiều chuyện trong quá khứ hỏi cho rõ ràng thôi.
Nàng trịnh trọng gật gật đầu, nhìn vị bệ hạ này bảo đảm: "Ta có thể."
Lý Việt nở nụ cười, ngữ khí của hắn nhẹ nhàng hơn so với vừa rồi không ít, hắn nói: "Vậy được, nếu ngươi cũng bị Mạnh Nhạn Hành khóa vào Đỡ Phong Quán, trẫm tự mình đi cứu ngươi."
Mạnh Phất cũng cười theo, bệ hạ tự mình đi cứu nàng, vậy còn ra thể thống gì chứ.
"Hẳn là sẽ không có đâu," thấy Lý Việt có chút thất vọng, Mạnh Phất nói tiếp, "Lúc ấy gia phụ chắc đã học thuộc 《 Nam Đức 》 rồi."
Lý Việt lần đầu tiên nghe được từ trong lời Mạnh Phất câu bỡn cợt như vậy, trực tiếp cười ra tiếng, một chút thất vọng trong chớp mắt hoàn toàn không thấy.
Hắn phát hiện mình thực thích nghe Mạnh Phất nói mấy câu trêu ghẹo người như vậy, sau khi nói xong thì mi mắt nàng mình cũng cong cong, rất đẹp.
Đó chính là khuôn mặt Lý Việt, nhưng sau khi đổi thành linh hồn của Mạnh Phất, trên gương mặt này liền có thêm rất nhiều thần thái không giống nhau, phá lệ hấp dẫn thu hút ánh mắt hắn.
Hiện tại Mạnh Phất đã hoạt bát hơn lần đầu tiên hắn trông thấy nàng rất nhiều.
Như vậy thực tốt, hy vọng nàng có thể tiếp tục nỗ lực.
Mạnh Phất cười đến thực vui vẻ, làn gió nhẹ từ từ thổi qua, bóng cây lay động, ánh nắng như những hạt bột phấn màu vàng kim đổ rào rào xuống, chiếu vào ngọc quan trên đỉnh đầu nàng, chiếu vào giữa mày anh tuấn, còn có khóe miệng đang cong lên của nàng.
Lúc này Lý Việt mới chú ý tới hoá ra bên má trái mình có một cái lúm đồng tiền nhàn nhạt, hắn không khỏi muốn giơ tay đi chọc chọc một cái, chỉ là ngón tay vừa động, Lý Việt lại lấy lại tinh thần, mặt đó là mặt mình, vừa thô ráp lại dày, có cái gì mà sờ.
Chậc.
Vậy hay là......
Không đúng, mình đang suy nghĩ cái gì vậy?
Lý Việt càng cảm thấy không được tự nhiên, hắn rằng hắng mất cái rồi điều chỉnh tư thế ngồi, quay đầu nhìn về phía nơi khác, chỉ là khoé mắt vẫn liếc nhìn trên mặt Mạnh Phất.
Lúc trước Lý Việt cũng không cảm thấy khuôn mặt này của mình có cái gì đẹp, hiện tại lại hình như có nhìn mãi cũng thấy không đủ vậy.
Thế này không đúng đâu, hắn nghĩ.
Chẳng lẽ mình đã trở nên anh tuấn hơn trước sao?
Hình như cũng không có mà.
Mạnh Phất thấy hắn cứ dáo dác nhìn khắp nơi, săn sóc nói: "Ta lúc nãy đã bảo Cao Hỉ đuổi hết mấy cung nhân nơi này đi chỗ khác rồi, ngài muốn tìm ai sao? Ta liền bảo Cao Hỉ lại đây."
"Không cần," Sau khi nói xong, Lý Việt lại sửa lời, "Gọi hắn tới cũng được, bảo hắn đi Tử Thần Điện dọn chút tấu chương lại đây, trước mắt ta không có việc gì làm, giúp ngươi nhìn một chút."
Hắn tìm cho mình chút chuyện để làm, đỡ phải nghĩ Đông tưởng Tây như hiện tại.
Mạnh Phất nghiêng nghiêng người về phía trước, Lý Việt thấy nàng đột nhiên tới gần, không biết vì sao thân thể có chút căng chặt, sau đó nghe được nàng cười khẽ hỏi: "Bệ hạ, ngài không viết sách nữa hở?"
"Ờ...... Ờ nha, ta còn phải viết sách nữa." Lý Việt mới nhớ tới mình còn chưa bắt đầu viết được mờ đầu của《 Nam Đức 》 nữa, vừa rồi nói chuyện với Mạnh Phất quá hứng khởi, hắn thiếu chút nữa cho rằng quyển sách này đã viết xong rồi.
Lý Việt hoãn thần lại, cúi đầu nhìn hai chữ to trên giấy kia, lại cầm bút lông lên lần nữa, đổi qua một trang giấy khác, Mạnh Phất thấy bệ hạ bắt đầu sáng tác, suy tư một phen, vẫn gọi Cao Hỉ tới, bảo hắn dọn chút tấu chương lại đây.
Nàng cùng bệ hạ làm việc ở chỗ này, có vấn đề gì giải quyết không được, cũng có thể trực tiếp hỏi.
Nhưng mà lại là bệ hạ gặp vấn đề trước, hắn cầm bút khoa tay múa chân thật lâu, trước sau vẫn không rơi ra được một chữ.
Bệ hạ thật hữu tâm vô lực, bảo hắn mắng chửi người hắn sẽ có thể nhanh chóng biên ra một bộ vè thuận miệng, nhưng mà bảo hắn viết sách, thật có chút làm khó hắn, hắn cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, bảy ngày cũng nghẹn không ra được sáu chữ.
Tấu chương đã được Cao Hỉ đưa tới, Mạnh Phất phê duyệt được hai quyển dày, vừa ngẩng đầu lên liền phát hiện bệ hạ còn kẹt ở trang mở đầu, hắn cau mày, biểu tình nghiêm trọng, xem ra cái cọc quốc sách này tương đương gian nan nga.
Mạnh Phất buông ngự bút, quan sát bệ hạ hồi lâu, nhẹ giọng mở miệng hỏi: "Bệ hạ, ngài thật sự muốn viết một quyển 《 Nam Đức 》 sao?"
"Muốn thì thật sự là muốn," Lý Việt cúi đầu nhìn giấy trắng trước mắt, thở dài, ngẩng đầu lại bi ai nhìn về hướng Mạnh Phất, "Hiện tại nghẹn không ra cũng là thật sự."
Mạnh Phất vậy mà cảm thấy mình nhìn ra được vài phần uỷ khuất trên mặt bệ hạ l, nàng nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nhắc nhở nói: "Kỳ thật không cần tự bản thân ngài viết đâu."
Mắt Lý Việt sáng rực lên, hắn buông bút, hỏi Mạnh Phất: "Ngươi muốn viết sao?"
Mạnh Phất lắc đầu: "Đương nhiên không phải ta viết."
Bệ hạ là vì đả kích 《 nữ giới 》 mới muốn ra một quyển 《 Nam Đức 》, Mạnh Phất đại khái có thể đoán ra 《 Nam Đức 》 sẽ có nội dung gì. Bảo vua của một nước viết loại sách như thế này kỳ thật không quá thích hợp, bản thân Mạnh Phất càng không thể viết, loại sách thế này cần phải được một nam nhân có địa vị, có danh vọng viết mới được.
Trong đầu Mạnh Phất lướt nhanh qua một số cái tên thích hợp, biểu tình nàng dần dần trở nên ngưng trọng, trong ngưng trọng lại có chứa một chút do dự, lại giương mắt liền nhìn thấy bệ hạ đầy mặt chờ mong nhìn mình, trái tim Mạnh Phất như bị thứ gì nhẹ nhàng chọt một chút, nàng nói với Lý Việt: "Bệ hạ, ta nghĩ đến một người, không biết có thích hợp hay không."
"Nói thử xem." Lý Việt nói.
Mạnh Phất vẫn có chút chần chờ, trong lòng nàng rối rắm, không biết mình làm như vậy có đúng hay không đúng, nàng nhìn Lý Việt nói: "Ta không biết có nên nói hay không."
Lý Việt thúc giục nói: "Nhanh lên, nhanh lên, hai ta có cái gì mà nên hay không, muốn nói thì nói."
Mạnh Phất cũng không phải vì bệ hạ mà rối rắm, mà nội tâm nàng đang lắc lư giữa những cái gọi là tam tòng tứ đức cùng vi phạm những quy chuẩn làm việc của chính mình trước đây.
Nhìn ánh mắt cổ vũ của bệ hạ, Mạnh Phất cuối cùng lựa chọn thuận theo tâm ý mình, nàng đề nghị nói: "Hay là, ngài để phụ thân ta viết?"
"Mạnh Nhạn Hành? Hắn?" Mới đầu Lý Việt còn có chút nghi hoặc, sau đó lập tức hiểu được, ánh mắt hắn sáng lên, vỗ tay cười nói: "Hay a! Hay lắm a!"
Mạnh Nhạn Hành là đại nho nổi danh đương thời, lại từng làm thái phó cho tiền Thái Tử, văn chương hắn viết ra sẽ có thể khiến cho một phen oanh động, nếu 《 Nam Đức 》 kinh điển thật sự xuất phát từ tay hắn, thì chuyện phổ biến cũng không thành vấn đề.
Lý Việt cảm thấy cái biện pháp này thật sự là quá tốt!
Mạnh Nhạn Hành bảo người đọc 《 nữ giới 》bắt hắn nghe, hắn lệnh cho Mạnh Nhạn Hành đi viết 《 Nam Đức 》, đây không phải là làm cho Mạnh Nhạn Hành khó chịu hơn cả so với ép hắn chép 《 Nam Đức 》 một trăm lần sao?
Đúng nga, Mạnh Nhạn Hành sẽ khó chịu.
Lý Việt hỏi: "Nhưng mà Mạnh Nhạn Hành có thể đồng ý sao?"
Nếu Mạnh Phất đã đưa ra cái kiến nghị này, tất nhiên cũng không có gì phải đẩy cho bệ hạ, nàng nói với Lý Việt: "Việc này cứ để ta đi nói đi."
Khi Mạnh Phất chưa xuất giá, nàng sống ở Mạnh phủ nhiều năm như vậy, lại thường hay học tập bên cạnh Mạnh Nhạn Hành, Mạnh Nhạn Hành là tính tình gì có lẽ nàng còn biết rõ ràng hơn bất luận kẻ nào trên đời, hắn nhìn như có vẻ không cầu danh không cầu lợi, không có yêu thích gì, nhưng kỳ thật hắn rất trọng mặt mũi cùng thanh danh.
Lý Việt sờ sờ cằm, hỏi: "Vậy nếu hắn viết ra thứ không phải ta muốn thì làm sao bây giờ?"
Mạnh Phất nhàn nhạt nói: "Vậy để gia phụ chậm rãi sửa đi."
Lý Việt nhìn nàng đến có chút sững sờ, một hồi lâu sau, hắn đột nhiên mang theo hai phần thân mật kêu nàng: "A Phất......"
Trong nháy mắt Mạnh Phất căn bản chưa kịp phản ứng lại, nàng ngẩng đầu ngơ ngẩn nhìn Lý Việt đối diện, nàng hoàn toàn không nghĩ tới bệ hạ sẽ xưng hô với mình như vậy.
A Phất.
Hình như đã thật lâu không ai kêu nàng như vậy.
Lý Việt cũng giống như những lần trước khen nàng, vô cùng trực tiếp, hắn cảm thán nói: "Ngươi thật là lợi hại a."
Khi giọng Lý Việt rơi xuống hồi lâu, Mạnh Phất mới lấy lại tinh thần, nàng chớp chớp mắt, hơi hơi cúi đầu, dái tai có chút phiếm hồng, hỏi Lý Việt: "...... Ngài sao lại gọi ta như vậy?"
Lý Việt cười nói: "Ta nghe Mạnh phu nhân kêu ngươi như vậy."
Nhưng mà Mạnh phu nhân chỉ kêu lên một lần như vậy, bà ta hầu như đều trực tiếp kêu tên Mạnh Phất, lại luôn xưng hô Mạnh Du là A Du, trước nay bà không hề che giấu chuyện mình bất công trước mặt bất luận kẻ nào, mà vì Mạnh Nhạn Hành đối với Mạnh Phất phá lệ nghiêm khắc, liền cho rằng mình bất công là theo lẽ thường mà thôi.
Lý Việt cảm thấy bọn họ đã quen biết nhau lâu như vậy, hơn nữa vì trao đổi thân thể, bọn họ còn thân mật hơn so với bất cứ người nào trên thế gian này, kêu Mạnh cô nương gì đó thật quá mức xa cách.
"Ngươi không thích ta kêu ngươi như vậy sao?" Lý Việt hỏi.
"Không phải." Khoé miệng Mạnh Phất cong cong, nàng cười trong chốc lát, có chút tia nắng loang lổ rơi vào trong ánh mắt nàng, nàng ngẩng đầu nhìn Lý Việt, nghiêm túc nói.
"Ta rất thích, bệ hạ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT