À cái gì mà à!

Mạnh phu nhân giơ tay ấn ấn huyệt Thái Dương mình, hỏi Lý Việt: "Rốt cược vừa rồi ngươi có nghe ta nói cái gì hay không?"

"Có chứ." Lý Việt gật đầu, "Ngài nói tiên hoàng chuẩn bị hạ không ít lễ hỏi."

Mạnh phu nhân trước nay chưa từng cảm thấy mình nói chuyện với đại nữ nhi này lại mệt đến như vậy, tiên hoàng hạ lễ hỏi thì liên quan gì đến "nàng ta"? Khi đó tiên hoàng chỉ là cố ý muốn kết thân với Mạnh gia thôi, còn rốt cuộc muốn chọn ai làm Thái Tử Phi, cũng còn chưa xác định hẳn, bằng không việc thành thân của Mạnh Phất cùng Tuyên Bình Hầu cũng sẽ không thuận lợi vậy.

Mạnh phu nhân lại rót cho mình một ly trà, nhìn Lý Việt nói: "...... Ngươi nghe cái chuyện đó có ích lợi gì? Chuyện đó đâu có quan hệ gì với ngươi."

Lý Việt không để ý Mạnh phu nhân, Mạnh phu nhân chỉ có thể tiếp tục nói: "Họa biết đâu sau này lại là phúc, phúc biết đâu sau này chính là mầm tai họa, năm đó nếu ngươi gả cho tiền Thái Tử, chỉ sợ sẽ không được phúc khí như hôm nay."

Lý Việt đặc biệt muốn trả lại một câu, phúc khí này cho ngươi, ngươi muốn không, nhưng nghĩ nghĩ, Mạnh phu nhân nói không chừng thật sự sẽ muốn ấy chứ.

Mạnh phu nhân cúi đầu, có chút thương cảm nói: "Chỉ là đáng thương cho A Du, đến bây giờ còn chưa gả chồng, nó cũng không thể vẫn luôn ở trong nhà, ngày sau phải làm sao bây giờ đây?"

"Lời không thể nói như vậy, năm đó Mạnh ——" Lý Việt dừng một chút, dường như không có việc gì nói, "Năm đó nếu như là ta gả cho tiền Thái Tử, có khi tiền Thái Tử còn chưa chết."

Sau khi Lý Việt nói xong câu này liền lập tức mắng mình một câu trong lòng,  mình nói cái gì kỳ quái thế này chứ, tiền Thái Tử nghe thấy được hẳn vội vàng bò từ trong quan tài ra đánh người quá.

Mạnh phu nhân rất ít khi tức giận, nhưng hôm nay bà thật sự bị Lý Việt chọc cho tức giận không nhẹ, nhưng cho dù thực tức giận, trên mặt Mạnh phu nhân vẫn nhìn không quá rõ ràng, ở phương diện này Mạnh Phất thật ra có chút giống bà, chỉ là Mạnh Phất sẽ thật sự không tức giận đâu.

Bà đè lại huyệt Thái Dương đang thình thịch nhảy lên của mình, nhìn Lý Việt nói: "Đây đều là ý trời, vận mệnh chú định sẵn, há để cho mấy phàm nhân như chúng ta có thể tùy ý sửa đổi."

Lý Việt lập tức nói theo Mạnh phu nhân: "Một khi đã như vậy, Mạnh Du đến bây giờ còn gả không ra, cũng là vận mệnh chú định, ngài bớt lo lắng đi, dù sao nhọc lòng cũng vô dụng, ngài nói đúng không?"

Mạnh phu nhân cong cong môi lên, vốn dĩ bà còn một đống lời đạo lý muốn nói, bị Lý Việt nói như vậy, bà có chút không biết nên mở miệng như thế nào. Một hồi lâu qua đi, bà mới nói một câu: "Mạnh Du dù sao cũng là muội muội của ngươi, lúc trước cũng là vì ngươi nó mới rơi vào hoàn cảnh như hiện tại."

Lý Việt cười, chỉ là trên mặt cũng không mang ý cười, hắn lạnh giọng nói: "Vậy cũng là do Mạnh Du nàng tìm, có quan hệ gì với ta?"

Mạnh phu nhân đỏ mặt lên, bà hít sâu một hơi, nói: "Lúc trước nếu không phải Mạnh Du ủy khuất mình, không nói cho chúng ta biết chuyện của nó cùng Tạ Văn Chiêu, ngươi sao có thể gả cho Tạ Văn Chiêu chứ?"

"Nói giống như Mạnh Phất nguyện ý gả cho Tạ Văn Chiêu vậy?" Lý Việt sắc mặt âm trầm, hỏi, "Các ngươi từng hỏi qua xem nàng ấy có phải thiệt tình muốn gả cho Tạ Văn Chiêu hay không?"

Mạnh phu nhân tức giận vô cùng, đôi tay đều có chút phát run, nhất thời cũng không chú ý đến chỗ kỳ quái trong lời của Lý Việt, bà gằng giọng đè nói: "Lúc ấy có hạ nhân đã nhìn thấy ngươi cùng Tạ Văn Chiêu gặp lén, còn tìm được tín vật đính ước Tạ Văn Chiêu đưa cho ngươi trong phòng của ngươi nữa."

Lý Việt à một tiếng, gật gật đầu, nhìn Mạnh phu nhân nói: "Cho nên các ngươi thật sự không hỏi ta."

Mạnh phu nhân thở dài: "Chuyện đã đến nước đó, còn có cái gì mà hỏi sao?"

Lúc ấy biết được Mạnh Phất cùng Tạ Văn Chiêu gặp lén, Mạnh phu nhân vốn muốn hỏi Mạnh Phất cho ra lẽ, chỉ là Mạnh Du khuyên bà, nếu nói thẳng ra như vậy sẽ làm Mạnh Phất xấu hổ, Mạnh Phất là một cái cô nương chưa gả, hơn phân nửa sẽ không muốn thừa nhận, Mạnh phu nhân cảm thấy có lý, liền bảo hạ nhân len lén quan sát một đoạn thời gian, Mạnh Phất ra cửa đích xác sẽ thỉnh thoảng đến cùng một chỗ với Tạ Văn Chiêu, nha hoàn cũng phát hiện trong phòng Mạnh Phất có cái vòng tay mà Tạ Văn Chiêu không lâu trước đây dùng nhiều tiền để mua.

Cứ như vậy, việc hôn nhân cùng Thái Tử khẳng định không thể thành, Mạnh phu nhân ưu sầu thật một đoạn thời gian dài, Mạnh Du khuyên bà, nói gia thế Tạ Văn Chiêu cùng Mạnh gia cũng coi như xứng đôi, dứt khoát thành toàn cho Mạnh Phất. Mạnh phu nhân cùng Mạnh Nhạn Hành thương lượng một phen, liền đem quyết định nói việc hôn nhân này với Mạnh Phất nói, Mạnh Phất cũng không phản đối.

Nghĩ đến đây, Mạnh phu nhân lại thở dài.

Lúc trước bà muốn thành toàn cho Mạnh Phất, cũng là một mảnh hảo tâm, hiện giờ sao ngược lại là bà không đúng vậy?

Lý Việt không rõ ràng lắm lúc ấy trong lòng Mạnh phu nhân suy nghĩ cái gì, cũng không muốn biết hiện giờ bà suy nghĩ cái gì, hắn có chút châm chọc mà nói: "Là không có gì để hỏi, vậy hôm nay lại kêu ta trở về hỏi làm chi?"

Mạnh phu nhân nhịn cơn giận dữ nói: "A Phất, ngươi nói chuyện không cần khó nghe như vậy, nếu ngươi không muốn giúp thì thôi, mẫu thân cũng không ép được ngươi."

Lý Việt cảm thấy vị Mạnh phu nhân này thật sự quá mức ngây thơ, mặc dù Mạnh Nhạn Hành từ quan, nhưng những năm gần đây hắn dạy nhiều học sinh như vậy, trong số những học sinh đó không thiếu có người làm quan lớn trong triều, cho nên dù Mạnh Nhạn Hành không ở trong triều, Mạnh gia cũng không đến mức lập tức sụp đổ. Hắn không tin nhiều năm như vậy vẫn không có người tới cửa cầu hôn, chỉ là Mạnh Du đều chướng mắt mà thôi, nàng ta cứ muốn xuất hiện dây dưa với Tạ Văn Chiêu như vậy, đại la thần tiên có tới cũng không làm gì được nàng ta.

Lý Việt chân tình hỏi một câu: "Hơn nữa, các người lo lắng chuyện Mạnh Phất cùng Tạ Văn Chiêu gặp lén bị hoàng thất biết được, thế mà lại không sợ chuyện Mạnh Du cùng Tạ Văn Chiêu nảy sinh tình ý sự bị tiền Thái Tử biết?"

Mạnh phu nhân ngốc lăng, thật ra bà chưa từng nghĩ tới vấn đề này, bà trả lời nói: "A Du tuy rằng có vài phần tình ý với Tạ Văn Chiêu, nhưng sau đó nó cũng chặt đứt tình."

Lý Việt thật sự bị vị Mạnh phu nhân này làm cho tức cười, bà thật đúng là tín nhiệm vô cùng đối với tiểu nữ nhi của mình, hắn cười lạnh nói: "Nếu nàng ta thật sự chặt đứt tình, hiện giờ sao lại cùng Tạ Văn Chiêu dây dưa không rõ như vậy? Mạnh phu nhân, lòng ngài cũng quá thiên vị rồi."

Mạnh phu nhân mím môi lại không phản bác, trong lòng bà cũng rõ ràng, mình xác thật thiên vị Mạnh Du một ít.

Có thể là khi sinh đại nữ nhi tương đối gian nan, hơn nữa Mạnh Phất lại không lớn lên bên cạnh mình, cho nên Mạnh phu nhân cứ cảm thấy không thân cận cùng Mạnh Phất. Mà sau khi Mạnh Phất trở lại Mạnh gia, Mạnh Nhạn Hành liền mang theo hai nữ nhi này đọc sách, Mạnh Du tương đối nghịch ngợm, tĩnh không được tâm, cho nên Mạnh Nhạn Hành càng bỏ ra nhiều tâm huyết hơn cho Mạnh Phất, Mạnh phu nhân cảm thấy Mạnh Nhạn Hành bỏ qua tiểu nữ nhi, sợ tiểu nữ nhi khó chịu, bà liền càng thiên vị Mạnh Du một ít.

Bà không cảm thấy chuyện này mình làm có cái vấn đề gì, cha mẹ dạy dỗ con cái cũng phải chú ý hai chữ cân bằng, Mạnh Phất đã được Mạnh Nhạn Hành coi trọng nhiều hơn, thì mình đương nhiên phải yêu quý Mạnh Du hơn một ít.

Lý Việt thấy bộ dáng Mạnh phu nhân hoàn toàn không có áy náy, nghĩ thầm mình hôm nay thật là không nên tới đây, đúng lúc này, hạ nhân tiến vào bẩm báo nói: "Phu nhân, lão gia đã trở lại."

Mạnh phu nhân ngẩng đầu, kinh ngạc nói: "Lão gia không phải nói ngày mai mới trở về sao? Sao hiện tại liền trở lại rồi?"

Hạ nhân nói: "Tiểu nhân không biết."

Sau đó hắn quay đầu nhìn về phía Lý Việt, nói: "Lão gia nói, bảo đại tiểu thư đi thư phòng ông một chuyến."

Lý Việt vốn không muốn thấy Mạnh Nhạn Hành, nhưng sau khi nói chuyện với Mạnh phu nhân xong, hắn lại càng thêm muốn biết cuộc sống lúc trước của Mạnh Phất ở Mạnh phủ là như thế nào.

Lý Việt đứng dậy đi ra phía ngoài, chỉ là đi rồi không hai bước, hắn lại đột nhiên dừng lại, làm cho Thanh Bình đang đi theo sau hoảng sợ, cho rằng hắn xảy ra chuyện gì, ngay sau đó Thanh Bình liền nghe được phu nhân hỏi mình: "Thư phòng của Mạnh Nhạn Hành ở chỗ nào nhỉ?"

Thanh Bình: "......"

Tuy nói phu nhân đã có một thời gian dài chưa về Mạnh phủ, nhưng cũng không đến mức quên hết hoàn toàn như vậy đi.

Nàng ta chỉ có thể đi phía trước dẫn đường cho phu nhân, thư phòng Mạnh Nhạn Hành xây ở sườn Đông hoa viên Mạnh phủ, nơi này khắp nơi đều bao phủ bởi hoa cỏ xanh um tươi tốt, lại có một con đường mòn nối liền các nơi trong phủ, thuộc về cái tĩnh trong náo động, đi vào trong viện, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy trên cửa chính treo tấm biển, trên biển có ba chữ "Thính Vũ Hiên".

Lý Việt đẩy cửa đi vào, Mạnh Nhạn Hành ngồi trên ghế đọc sách, tuổi hắn lớn hơn so với Mạnh phu nhân một chút, hơn nữa do nghiên cứu học vấn vất vả, trên đầu cũng ra không ít tóc bạc.

Lý Việt vào cửa rồi, đợi trong chốc lát, phát hiện Mạnh Nhạn Hành không có bất luận cái phản ứng gì, hắn phảng phất như hoàn toàn đắm chìm vào trong sách, không biết có người tới.

Lý Việt cười lạnh trong lòng, lão nhân này lúc còn dạy học trong cung liền thích làm ra một bộ thế này, chuyên môn để học sinh chờ, nhìn xem học sinh có dám thất lễ cái gì hay không, không ngờ về đến nhà còn diễn y như vậy, quá không thú vị rồi.

Lý Việt chưa bao giờ để yên cho cái tật xấu này của Mạnh Nhạn Hành, hắn tiến lên một bước, giơ tay đột nhiên đập lên trên bàn một cái.

Mạnh Nhạn Hành xác thật là biết Mạnh Phất vào cửa, nhưng không nghĩ tới đại nữ nhi từ trước đến nay ôn nhu hữu lễ của mình lại dám đập bàn mình, trực tiếp làm hắn giật mình, sách trong tay cũng rớt xuống, hắn nhíu mày hỏi: "Mạnh Phất, ngươi làm cái gì vậy?"

Lý Việt ngồi xuống trên chiếc ghế sau lưng, lạnh giọng nói: "Nhắc nhở là có người tới."

"Có ai nhắc nhở như ngươi sao?" Mạnh Nhạn Hành vô cùng bất mãn, đại nữ nhi trước nay ôn nhu khéo léo của hắn sao lại biến thành cái dạng này?

"Khẳng định là có nha." Lúc trước hắn cũng từng làm như vậy để nhắc nhở Mạnh Nhạn Hành nha.

Mạnh Nhạn Hành nghĩ nghĩ, thật sự là có, nhưng vị kia đã trở thành đương kim Thánh Thượng.

Hắn nhìn thoáng qua Lý Việt đối diện không đợi mình lên tiếng đã tìm ghế dựa ngồi xuống, mày nhăn đến càng chặt, mở miệng nói: "Ta nghe người ta nói, trong khoảng thời gian này ngươi ở Hầu phủ không chỉ có mặc kệ không thèm quản gia, còn cả ngày đi ra ngoài du ngoạn."

Lý Việt không trả lời câu hỏi của Mạnh Nhạn Hành, mà hỏi ngược lại hắn: "Nghe ai nói? Ai đáng ghét như vậy?"

"......" Mạnh Nhạn Hành nhìn bộ dáng Lý Việt trước mắt như muốn tìm người đánh nhau, đột nhiên cảm thấy không cần Lý Việt trả lời, hắn đã biết đáp án.

Hắn trầm giọng nói: "Là lão phu nhân phủ Tuyên Bình Hầu."

Lý Việt "há" một tiếng, cái lão phu nhân Hầu phủ kia đã bao lớn rồi, còn chơi trò cáo trạng?

Nhưng mà xác thật là bà ta cũng không thể động thủ.

Mạnh Nhạn Hành không biết Lý Việt trước mắt đang suy nghĩ cái gì, hắn khuyên nhủ: "Ngươi là phu nhân phủ Tuyên Bình Hầu, sao có thể như thế tùy ý vui chơi, không màn việc quản gia trong phủ như vậy?"

Lý Việt đúng lý hợp tình nói: "Ta là phu nhân phủ Tuyên Bình Hầu, không phải là quản gia phủ Tuyên Bình Hầu, vì sao lại không thể?"

Mạnh Nhạn Hành thấy trên mặt Lý Việt không có chút nào hối hận, cả giận nói: "Ngươi chính là làm phu nhân cho người ta như vậy? Lúc trước ta dạy ngươi làm thế sao?"

Mạnh Nhạn Hành vừa dứt lời, Lý Việt liền tràn ngập tò mò hỏi hắn: "Người đã làm phu nhân Tuyên Bình Hầu rồi hở?"

Mạnh Nhạn Hành bị Lý Việt hỏi đến sửng sốt, ngay sau đó biểu tình có chút dữ tợn nói: "Ta sao có thể đã làm chứ!"

Lý Việt gật đầu, hỏi hắn: "Vậy người chưa từng làm thì sao có thể dạy ta?"

Sau khi Mạnh Nhạn Hành từ quan mấy năm, hắn cũng có dạy chút học sinh, nhưng mặc kệ là học sinh vụng về đến cỡ nào, cũng chưa làm hắn tức giận như hôm nay vậy, hắn nói: "Mạnh Phất, sao ngươi có thể nói chuyện với trưởng bối như vậy?"

Lý Việt ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Trưởng bối nói với ta như thế nào, ta tất nhiên cũng sẽ nói chuyện với trưởng bối như thế ấy, hay là mới mấy câu mà người đã bực? Không thể nào?"

Khoé miệng Mạnh Nhạn Hành run rẩy hai cái, hắn tức giận lại không phát ra được, nhưng không biết vì sao hắn lại cảm thấy loại trạng thái nghẹn khuất như thế này có chút quen quen. Sau khi ý thức được cứng không được, thái độ Mạnh Nhạn Hành hơi mềm xuống, nói với Lý Việt: "Mạnh Phất, có phải Hầu phủ có người làm ngươi không vui hay không?"

Lý Việt ừ một tiếng, không chút nào che giấu nói: "Vậy xác thật là có, ta nhìn bọn họ liền phiền."

Mạnh Nhạn Hành chậm rãi khuyên nhủ: "Ngươi là nữ nhi của Mạnh Nhạn Hành ta, mỗi tiếng nói cử động cũng đại biểu cho thể diện của Mạnh gia chúng ta, mặc dù có người đối đãi ngươi không tốt, ngươi cũng cần phải lấy phong phạm một tiểu thư khuê các ra ứng phó, đãi nhân đãi vật đều phải có lễ có tiết, ngươi nhìn xem hiện tại ngươi giống bộ dáng gì?"

Lý Việt ngước mắt nhìn Mạnh Nhạn Hành liếc mắt một cái, nghe một chút đi, hắn nói cái lời đánh rắm gì thế này? Nữ nhi của Mạnh Nhạn Hành thì nhất định phải làm theo yêu cầu của Mạnh Nhạn Hành? Vậy còn Mạnh Nhạn Hành hắn, có làm được cái gì đâu?

Hắn hỏi Mạnh Nhạn Hành: "Ta đây cũng muốn cha ta phải biết bay cơ, người có thể làm được không?"

Mạnh Nhạn Hành nhất thời không phản ứng lại, Lý Việt tiếp tục sâu kín nói: "Không phải là chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn à, chỉ ngài có thể dạy ta làm? Ta không thể yêu cầu chỉ ngược lại cho ngài?"

"Ngươi có thể chỉ ta làm chuyện gì?" Suy nghĩ của Mạnh Nhạn Hành đại khái là bị Lý Việt đẩy đi lạc, nói xong còn nói thêm một câu, "Huống hồ con không nói cha sai, mặc dù ta có chỗ nào làm không đúng, cũng không đến phiên ngươi tới nói."

Lý Việt cười nhạo một tiếng, lập tức phản bác nói: "Người nói những lời này khẳng định là người làm cha rồi, loại lời nói này có gì tốt mà mang ra đây dùng?"

Mạnh Nhạn Hành nhíu mày, vừa định nói đây chính là lời của thánh hiền, nhưng không nhanh kịp bằng Lý Việt, bị hắn giành trước, Lý Việt nói: "Có sai phải nói, quan tâm gì hắn là cha hay là gia gia chứ! Làm sao vậy? Hài tử cũng đâu phải hắn sinh từ bụng mình ra, hắn có sai thì sao không nói được?"

Mạnh Nhạn Hành há hốc mồm, nhất thời nói không nên lời phản bác, hắn hoảng hốt cảm thấy đoạn đối thoại vừa rồi có chút quen thuộc.

Nhiều năm trước đây, hắn hình như cũng từng trải qua thế này rồi.

Đó là chuyện khi nào nhỉ?

Mạnh Nhạn Hành ấn ấn trán, hắn nhớ lại, lúc ấy người cùng hắn tranh luận chính là đương kim Hoàng Thượng, chỉ là khi đó Hoàng Thượng còn chưa có đăng cơ.

Hắn có chút vô lực hỏi: "Những sách vở trước nay ngươi đọc được đã chạy đi đâu rồi? Sao ngươi lại biến thành bộ dáng hiện tại này?"

Lý Việt trả lời: "Đúng là bởi vì ta đọc có hơi nhiều, nên mới biết được trong sách có một số lời nói đều là đánh rắm."

Mạnh Nhạn Hành cảm thấy mình không thể tiếp tục tranh luận như thế này nữa được, rốt cuộc trước nay hắn chưa từng thắng cuộc tranh luận nào với Lý Việt, cuối cùng đều phải nhờ tiên hoàng ra mặt, phạt cấm túc Lý Việt.

Cấm túc xác thật là một biện pháp không tồi.

"Người đâu," Mạnh Nhạn Hành lớn giọng nói, "Mang đại tiểu thư đi qua sân viện khi trước của nàng ta, để đại tiểu thư từ từ bình tĩnh lại."

Lý Việt xác thật là muốn đi nhìn một chút cái nơi ngày xưa Mạnh Phất từng ở là như thế nào, cho nên cũng không phản kháng, đi theo Thanh Bình đi ngoài, lúc gần đi còn nhìn Mạnh Nhạn Hành liếc mắt một cái, phảng phất như đang nói, ngươi cũng chỉ có cái bản lĩnh này.

Mạnh Nhạn Hành bị hắn nhìn đến tức giận muốn thổi bay cả râu, đợi chút nữa sẽ khiến cho "nàng ta" nhìn xem hắn còn có cái bản lĩnh gì!

Đỡ Phong Quán cách thư phòng của Mạnh Nhạn Hành thư phòng một đoạn, bọn họ vòng qua hơn phân nửa Mạnh phủ mới đến được nơi này, trong viện có đắp một cái núi giả nhỏ, bốn phía điểm xuyết một chút hoa cỏ, Lý Việt nhìn lướt qua, nâng bước đi vào trong phòng. Bày trí bên trong cũng rất đơn giản, chỉ có mấy thứ gia cụ thông thường cùng hai cái giá sách, cơ hồ là không còn trang trí nào khác, nơi này quá mức mộc mạc, không giống như khuê phòng một cô nương.

Lý Việt còn muốn đi phòng khác nhìn xem, kết quả vừa ra khỏi phòng ngủ chính, liền thấy hạ nhân ôm một chồng sách vở đưa vào, nhìn Lý Việt nói: "Đại tiểu thư, lão gia bảo ngài ở trong phòng chép lại 《 nữ giới 》, 《 nội huấn 》, 《 nữ luận ngữ 》 cùng 《 nữ phạm tiệp lục 》 mười lần, tôi luyện tâm tính."

Lý Việt rũ mắt nhìn thoáng qua, Mạnh Nhạn Hành nghĩ cái gì vậy? Sao Lý Việt hắn phải đi chép mấy thứ vớ vẩn này?

Hơn nữa rõ ràng là Mạnh Nhạn Hành mới càng cần tôi luyện tâm tính hơn nữa!

Nhưng mà, có lẽ là nghe được từ vị lão phu nhân Hầu phủ kia về tác phong hành sự của Lý Việt những ngày gần đây, Mạnh Nhạn Hành vậy mà còn bảo người giữ cửa, khoá lại ở bên ngoài.

Lý Việt: "......"

Hạ nhân nói: "Lão gia nói khi nào ngài chép xong rồi, mới thả ngài đi ra ngoài."

Lý Việt không nghĩ tới, Mạnh Nhạn Hành mày rậm mắt to như thế, vậy mà cũng sẽ dùng loại thủ đoạn này.

Hắn đi đến trong viện, nhìn quanh bốn phía, tường nơi này có hơi cao, lấy trình độ hiện tại của hắn, muốn bò ra ngoài phải phí công phu một phen, chưa nói đến Thanh Bình khẳng định không thể đi ra ngoài, để nàng ta một mình ở lại nơi này Lý Việt không yên tâm, hắn phải nghĩ một biện pháp khác.

Hạ nhân còn ở phía sau thúc giục nói: "Đại tiểu thư, ngài mau viết đi, viết xong sớm một chút là ngài có thể ra ngoài sớm một chút."

Viết cái rắm!

Thấy Lý Việt không phối hợp, hạ nhân trong viện mở ra quyển 《 nữ giới 》ở trên cùng, trực tiếp đọc lên bên tai hắn, Lý Việt tiến lên chế trụ tên hạ nhân, trói hắn, cũng bịt kín miệng hắn lại luôn.

Kết quả hắn mới vừa giải quyết được tên hạ nhân trong viện, bên ngoài lại truyền đến tiếng một hạ nhân khác đọc 《 nữ giới 》.

Lý Việt: "......"

Mạnh Nhạn Hành, ngươi thật quá độc!

Mạnh Nhạn Hành lúc này đang nhàn nhã ngồi ở trong thư phòng, nghe hạ nhân báo lại tình huống bên trong Đỡ Phong Quán, hắn gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó, nghĩ xem phải bao lâu Mạnh Phất mới có thể nhận sai với mình.

Nửa canh giờ qua đi, tiếng người trong Đỡ Phong Quán tựa hồ ngừng nghỉ, hạ nhân tiến vào bẩm báo nói: "Lão gia, người trong cung tới."

"Người trong cung tới?" Mạnh Nhạn Hành lập tức từ trên ghế đứng lên, "Người nào tới vậy?"

Hạ nhân nói: "Là Trần cô cô bên cạnh Thái Hậu."

"Mau mau mời người vào đây đi."

Sau đó không lâu, Trần cô cô tiến vào, bà cũng không cùng Mạnh phu nhân cùng Mạnh Nhạn Hành hàn huyên chuyện gì khác, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Mạnh đại cô nương ở chỗ này sao?"

Mạnh phu nhân đáp: "Đúng, cô cô tìm nó có việc?"

Trần cô cô gật đầu, nói: "Thái Hậu nói, gần đây ở trong cung quá nhàm chán, muốn Mạnh đại cô nương tiến cung đi trò chuyện với bà."

Mạnh Nhạn Hành mím môi không nói lời nào, Mạnh phu nhân nhìn hắn một cái, vội cười nói với hạ nhân: "Đi gọi đại tiểu thư tới đi."

Bên trong Đỡ Phong Quán, Lý Việt nghe cái 《 nữ giới 》 kia nghe đến lỗ tai đều sắp bốc hỏa, liền xách theo một cây gậy múa võ trong viện nửa ngày, cuối cùng nhắm ngay cánh cửa lớn kia, tựa hồ như muốn một gậy đập nát cái khoá cửa, làm Thanh Bình đang ôm cái ấm trà đứng một bên sợ tới mức lùi sát vào vách tường, một cử động nhỏ cũng không dám.

Cũng may Trần cô cô đến kịp thời giải cứu cho bệ hạ đang bị 《 nữ giới 》 đầu độc, khi rời khỏi Mạnh phủ, mặt hắn vẫn luôn âm trầm mãi cho đến khi tới hoàng cung rồi cũng chưa lộ ra một chút ý cười.

Trần cô cô dẫn hắn đi vào Ngự Hoa Viên, xoay người nhìn hắn nói: "Mạnh cô nương, ngài ở chỗ này chờ một lát, Hoàng Thượng lập tức tới ngay."

Giọng nói đọc《 nữ giới 》 còn đang quanh quẩn bên tai Lý Việt, hắn nén xuống cơn bực bội trong lòng, hỏi Trần cô cô: "Không phải nói Thái Hậu muốn gặp ta sao?"

Trần cô cô cười nói: "Không phải Thái Hậu, là Hoàng Thượng bảo nô tỳ tới."

Những cái bực bội đó đột nhiên bị quét đi không ít, hắn hơi nghiêng đầu hỏi: "Hoàng Thượng?"

"Đúng vậy."

"Hoàng Thượng sao lại cho người đi tìm ta?" Lý Việt hỏi.

Trần cô cô nói: "Chuyện này thì nô tỳ không biết, đợi chút nữa Hoàng Thượng tới, ngài hỏi Hoàng Thượng đi."

Trần cô cô nói xong liền rời đi, bốn phía liền dư lại một mình Lý Việt, hạ nhân Mạnh phủ đọc 《 nữ giới 》 rất nhịp điệu, chứa đầy tình cảm, cái âm thanh đó lại lần nữa vang lên ở bên tai hắn.

Đôi tay Lý Việt nắm chặt thành quyền.

Tử Thần Điện.

Mạnh Phất triệu kiến đại thần xong, vội vã đi vào Ngự Hoa Viên, khi nàng tới liền nhìn thấy Lý Việt đang đi vòng quanh một cây cổ thụ không ngừng.

Từ trước nàng đã phát hiện, vị bệ hạ này mỗi lần tức giận, liền thích đi vòng quanh một thứ gì đó.

Ngay sau đó, bệ hạ không biết nghĩ đến cái gì, bước chân chợt dừng lại, xoay người bước nhanh vào một tiểu đình cách đó không xa. Đình viện này là tiểu vương gia mới vừa chơi ở đây xong, giấy và bút mực dùng dư lại, các cung nhân còn chưa kịp thu dọn.

Mạnh Phất đi tới, thấy trong tay bệ hạ nắm một cây bút lông, thần sắc ngưng trọng, mày nhíu lại, phảng phất như muốn định ra một cái đại kế nào đó, nàng liền đứng ở bên cạnh mài mực cho hắn, thuận tiện hỏi một câu: "Bệ hạ, ngài muốn viết cái gì vậy?"

Lý Việt giật giật khóe miệng, cười lạnh nói: "Hiện tại Trẫm liền phải viết một quyển 《 Nam Đức 》, quay đầu lại bảo người đưa tới cho Mạnh Nhạn Hành, bảo hắn ở nhà chép một trăm lần!".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play