Có Một Người Yêu Thầm Tôi Từ Lâu

Chương 4


2 năm


Năm tôi ba lăm tuổi, tình cờ ở trong một quán cà phê nhỏ tôi gặp được một người bạn học cũ thời cấp ba. Có thể do thời gian lâu quá rồi hoặc là do tôi đã bắt đầu già đi khiến cho tôi không thể nhớ rõ gương mặt của cô ấy nhưng tôi vẫn chắc chắn một điều rằng: cô ấy rất quen thuộc đối với tôi bởi vì cô ấy là lớp trưởng. Cô ấy không thay đổi nhiều lắm. Chúng tôi ngồi lại hàn huyên với nhau mấy câu. Cô ấy nói tôi đã bỏ lỡ hai lần họp lớp rồi. Mọi người đều đến đông đủ chỉ thiếu mỗi mình tôi thôi. Vừa hay mấy ngày nữa sẽ lại tổ chức một buổi họp lớp tại trường cũ hồi cấp ba, lớp trưởng mong rằng tôi sẽ tới. Lúc tạm biệt, lớp trưởng đưa tôi số liên lạc của cô ấy rồi lưu số tôi vào máy, thêm tài khoản mạng xã hội của tôi vào nhóm lớp cấp ba rồi nhắn vào nhóm một câu :" Đã tìm được chiến sĩ thất lạc cuối cùng của lớp ta rồi, mong lần này họp lớp sẽ đầy đủ thành viên. Mọi người nhớ đến đầy đủ nhé! ".  Xong, lớp trưởng nhìn tôi, tôi gật đầu tỏ ý mình chắc chắn sẽ đến thì lớp trưởng mới đi. Kể từ đó, tôi bắt đầu có cái cảm giác nôn nóng mong chờ háo hức mỗi khi nghĩ đến buổi gặp mặt kia. Không biết mọi người có thay đổi nhiều không nhỉ ?  Theo như lớp trưởng nói thì trước đây mọi người đều đến đầy đủ cả, trừ mỗi tôi. Vậy lần này chắc tôi sẽ được gặp lại cậu ấy. À, lớp trưởng có đưa tôi vào nhóm của lớp rồi, sao tôi không thử tìm phương thức liên lạc của cậu ấy trong danh sách thành viên nhóm. Nói là làm, tôi vào danh sách thành viên nhóm rồi tìm được nick của cậu ấy, nhưng rồi tôi lại đột nhiên do dự. Vì đã qua lâu lắm rồi không biết nên nhắn gì cho cậu ấy cả. Chần chừ một lúc thì tôi thoát ra ngoài. Vừa nãy vào nhóm không để ý, giờ đọc mới thấy có mấy người gọi tôi, do tôi tắt thông báo nên không biết. Tôi không trả lời, đợi đến buổi gặp mặt kia rồi xin lỗi sau.
     Trước ngày hẹn, tôi đi về thành phố nơi có ngôi trường cấp ba tôi từng học. Căn nhà cũ tôi từng ở, những quán hàng vỉa hè theo trí nhớ, hàng cây xanh,... tất cả đều đã thay đổi. Khi tôi đặt chân lên mảnh đất này, chợt phát hiện ra, tôi cũng đã thay đổi rất nhiều rồi.
     Ngày hẹn đến tôi mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng với quần tây màu đen rồi đi đến trường. Ngôi trường giờ đã khang trang hơn, sáng sủa hơn, nhưng thầy cô thì đã già đi, bạn học cũng khác, cậu ấy cũng khác. Lúc gặp lại cậu ấy, tôi cảm thấy tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu ấy nhưng cuối cùng cũng chỉ hỏi thăm nhau mấy câu. Cậu ấy nói cậu ấy đã có gia đình, con trai đang học cấp hai.  Cả lớp chỉ còn mỗi mình tôi là đang độc thân. Lúc buổi học lớp kết thúc thì cậu ấy có dặn tôi nhớ giữ liên lạc thường xuyên với cậu ấy để thỉnh thoảng cậu ấy còn nói chuyện với tôi mấy câu. Cậu ấy nói cậu ấy vẫn chưa kể với tôi những câu chuyện thú vị mà cậu ấy biết, cậu ấy đã trải qua nên phải giữ liên lạc với cậu ấy, đừng mất liên lạc với cậu ấy như ngày xưa. Tôi đáp ứng. Lúc tạm biệt nhau chuẩn bị quay về thành phố nơi mà tôi đang sinh sống và làm việc, chuẩn bị trải qua một cuộc sống bình đạm tới già thì đột nhiên có một dòng suy nghĩ hiện lên trong đầu tôi mà không hề báo trước:
     " nếu như lúc trước tôi không từ chối cậu ấy thì..."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play