Sáu người tùy ý ngồi xuống đất, Lăng Thần đưa mắt ra hiệu cho Giang Xán Xán, Giang Xán Xán hiểu ý, gã cười tủm tỉm nói, "Giáo sư Quách, từ quận 1 đến quận 5 cũng xa nên chắc chặng đường này của mọi người vất vả lắm nhỉ?"
Tính tình của Quách Tiên tốt bụng, nghe Giang Xán Xán hỏi thì ông cũng mỉm cười trả lời, "Cũng không vất vả lắm, có đồ ăn có nước uống, buổi tối cũng ngủ ngon. Nhưng trong đội có lão Dương say xe, đau đầu chóng mặt cả ngày không ăn gì được, chỉ có thể uống ống bổ sung dinh dưỡng để chống đỡ, người gầy đi, sụt mấy kg liền.
Còn có lão Trần bị bệnh tim và hen suyễn, có hôm gặp phải kẻ truy đuổi, vừa nghe thấy tiếng súng vang bên ngoài khoang xe, cậu ta ngồi trong xe liền hít ra hít vào mấy hơi liền, tôi ngồi đối diện cậu ta mà cả đường đều phải lo lắng xem cậu ta lỡ mà không thở được nữa thì người cũng mất luôn."
Giảm Lan đáp lời, "Giáo sư Quách, vậy lúc mọi người tới thì quân khu với chỉ huy trung tâm thế nào rồi ạ, tình hình bây giờ có ổn không?"
Nụ cười trên mặt Quách Tiên nhạt đi, thở ra một hơi thật dài, "Không ổn, không hề ổn chút nào, nếu còn một tia hy vọng thì mấy lão già chúng tôi cũng sẽ không chạy đến nhờ cậy giáo sư Bạch và giáo sư Lăng."
Giọng điệu của ông thay đổi từ giọng điệu thoải mái lúc đầu thành giọng điệu nặng nề, như thể đang bị ép vào một tảng đá, "Kể từ khi giáo sư Bạch và những người khác đào tẩu, cấp cao đã trở nên nghiêm ngặt hơn nhiều trong việc giám sát Viện Nghiên cứu Kỹ thuật. Những sinh viên giúp đỡ những công việc không quan trọng thì không sao, nhưng chúng tôi gần như không thể rời khỏi Viện Nghiên cứu Kỹ thuật. Ngay cả khi ra ngoài họp, chúng tôi cũng có người giám thị đi theo, để ngăn cản việc trốn thoát.
Nhưng những người già chúng tôi cảm thấy việc nghiên cứu rất phiền phức, chúng tôi cũng đã quen với việc bị theo dõi và kiểm soát. Điều dần dần khiến chúng tôi quyết định ra đi là do cấp trên không còn bao nhiêu người nữa. "
Giang Xán Xán đang mát xa cái mũi đỏ ửng của mình bỗng bị dọa, trên tay hơi dùng lực khiến gã đau tới mức chảy cả nước mắt, trong lòng run sợ hỏi, "Cái gì gọi là...... Không còn bao nhiêu người nữa?"
"Nghĩa trên mặt chữ." Quách Tiên nói thẳng, "Các sĩ quan cấp trung đã bị thay thế hoàn toàn. Ngoại trừ các Thánh Tài ở trên cao, quyền lực của những người tầm trung dần dần bị cạn kiệt. Sau đó, họ hoặc bị thương mà nghỉ hưu hoặc chết vì nhiều nguyên nhân tai nạn khác nhau, và cũng có những người đột nhiên đã từ chức rồi trao lại quyền lực cho nhiều người khác."
Giảm Lan cắn răng, "Sao Thánh Tài dám!"
"Sao mà không dám?" Quách Tiên bình thản hỏi lại, trong giọng nói mang theo sự mệt mỏi rõ ràng, "Giáo sư Trịnh cùng tôi đi ra có nhiệm vụ nghiên cứu gen, bị người phía trên đưa ra ngoài, mãi đến bốn năm ngày sau mới dẫn về.
Sau khi người giám thị của anh ta rời đi, anh ta ngồi xuống chiếc ghế trong phòng thí nghiệm với đôi mắt đỏ hoe. Chỉ sau đó chúng tôi mới biết rằng anh ta đã bị che mắt gửi đến một phòng thí nghiệm mấy ngày, nơi các thí nghiệm về phản ứng tổng hợp gen đang được tiến hành.
Không biết tìm những nhà nghiên cứu đó ở đâu. Đầu tiên họ bí mật tiến hành thí nghiệm trên dân thường, nhưng sau đó lại thất bại. Cấp trên gây áp lực thì họ chỉ nói đơn giản là do chất lượng cơ quan thí nghiệm chưa tốt, họ xin tuyển người ở trong quân đội, cấp trên đã đồng ý. "
Trong lúc đó, bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng.
Quách Tiên nói tiếp, "Bọn họ đưa giáo sư Trịnh đến là để xem vì sao bọn họ đã thay đổi đối tượng thí nghiệm mà thí nghiệm vẫn không thành công. Nếu không phải đối tượng thí nghiệm trực tiếp chết thì là sau khi mất kiểm soát mà chết, tất cả đều thất bại. Giáo sư Trịnh nhìn thấy tình cảnh bi thảm của phòng thí nghiệm thì tức đến mức cao huyết áp, rồi bị đưa về."
Giang Xán Xán đấm một phát lên mặt đất, âm thanh như bị bóp nghẹt rơi vào tai mọi người.
Quách Tiên lắc đầu nói, "Cho nên, có lòng tham, có tham vọng, thì còn có gì mà không dám làm nữa? Nếu bọn họ không dám, tôi, các cậu, đều không ở đây.
Giáo sư Bạch trước khi đi đã hỏi chúng tôi có muốn cùng nhau rời đi không. Mấy lão già chúng tôi từ khi còn trẻ đã ở Viện Nghiên cứu Kỹ Thuật, có tình cảm sâu sắc với nơi đó. Cho nên cho dù đã biết tình hình lúc đó không ổn nhưng chúng tôi vẫn quyết định ở lại, hy vọng sẽ may mắn —— biết đâu sẽ khá khẩm hơn sao?"
Giang Mộc nói tiếp, "Nhưng sự thật là, tình hình không hề khá hơn mà còn càng ngày càng xấu, đúng không?"
"Đúng vậy." Quách Tiên nghiêm túc nói, "Quan chức cấp cao của quân khu đã mục rữa từ lâu rồi, tổ chức Thành Tài này chắc chắn không được chuẩn bị trong một năm rưỡi, cho nên mới có thể quét sạch các quan chức cấp cao của quân khu và các tổ chức lính đánh thuê rải rác chỉ trong hơn nửa năm, ăn sạch không chưa lại một mảnh vụn.
Chúng tôi đã già rồi, không biết còn có thể sống được bao lâu, cũng may đầu óc vẫn còn dùng được, có thể hỗ trợ một người được thêm một chút thì cứ một chút vậy."
Lúc này, Diệp Tiêu ngẩng đầu nhìn về một hướng, kéo tay áo Lăng Thần, "Đội trưởng, có người tới."
Một lát sau, tiếng bước chân dần dần tới gần, Ngô Tử Ngạn xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Quách Tiên đứng dậy, cười ha hả, "Ngô đội đến rồi."
Ánh mắt Lăng Thần sắc bén như dao, quai hàm căng chặt, giọng nói dường như ép khỏi kẽ răng, "Có chuyện gì với tay của anh rồi hả?"
Tay áo phải của Ngô Tử Ngạn rũ xuống, trống không.
Cúi đầu nhìn thoáng qua, Ngô Tử Ngạn cười nói, "Tay phải của tôi không còn nữa." Anh ta giơ tay trái lên lắc lắc, "Cũng may trước kia rảnh quá nên cố ý luyện cả tay trái, nếu không bây giờ đến súng cũng không cầm được nữa."
Không ai nói gì.
Cơn gió thổi qua mọi người, mang theo mùi của hơi nước và cỏ cây. Thấy không ai nói gì, nụ cười nhẹ nhàng trên mặt Ngô Tử Ngạn dần dần biết mất, anh ta đưa mắt nhìn chỗ khác, "Mọi người đừng làm ra vẻ mặt buồn bã như vậy, thực sự không sao cả, mất tay rồi, nhưng cũng hên là vẫn còn sống."
Anh ta nói rất nhẹ nhàng, nhưng tấm lưng thẳng tắp thường ngày vẫn đang run rẩy. Giảm Lan không đành lòng quay đầu đi—— bọn họ đều rất rõ mất một cánh tay có ý nghĩa như thế nào
Có lẽ là do mất quá nhiều máu, sắc mặt của Ngô Tử Ngạn không tốt lắm, người cũng gầy đi một vòng. Anh ta bình tĩnh lại, khi cất tiếng lần nữa, giọng nói cũng đã trở lại bình thường, "Nếu tin tôi thì đi theo tôi."
Lăng Thần không nói nhiều, "Ừ, anh dẫn đường đi."
Ngô Tử Ngạn cười rộ, xoay người đi về phía rừng cây, vừa đi vừa nói chuyện phiếm, "Trước đó tôi còn nói chuyện với đội phó, lúc nhận được tin không biết mọi người có đến đây không. Cậu ta nói chưa chắc, dù sao trong tình huống này trông thế nào cũng giống một cái bẫy."
Nhóm Lăng Thần đều yên lặng nghe.
"Tôi đã nói, mọi người chắc chắn sẽ tới, bởi vì cậu là Lăng Thần. Xem đi, quả nhiên là mọi người tới mà."
Giang Xán Xán nhìn chằm chằm tay áo trống rỗng của Ngô Tử Ngạn, trong lòng đè nén rất khó chịu, gã biết rất rõ, làm đội trưởng của Du Long, Ngô Tử Ngạn rất giỏi cả về khả năng chiến đấu cá nhân lẫn chỉ huy toàn đội.
Do dự hai giây, gã cẩn thận hỏi, "Rốt cuộc mọi người đã gặp phải chuyện gì?" Điều gã không hỏi là những người khác của Du Long đâu? Vì sao lại để Quách Tiên canh giữ dưới vách núi?
"Tôi bị Thánh Tài và quân khu truy đuổi." Ngô Tử Ngạn cũng không né tránh chủ đề, "Chỉ là những kẻ truy đuổi này có chút khác biệt so với bình thường – bọn họ đều là đối tượng thí nghiệm thất bại trong thí nghiệm dung hợp gen, trước đó chắc đều là chiến hữu của chúng ta, một vài người trong số họ tôi nhìn rất quen mắt. Trong đó có một người có cánh tay bị biến thành lưỡi liềm của bọ ngựa, cánh tay của tôi đã bị người đó chém đứt."
Bên dưới giọng điệu bình tĩnh của anh, giống như dòng dung nham chảy đã bị phong ấn.
Sau khi thở chậm lại, Ngô Tử Ngạn tiếp tục nói, "Những đối tượng thí nghiệm đó được thả xuống từ trong một chiếc xe, có một số người chưa kịp chạy đến trước mặt tôi đã chết. Người chém đứt cánh tay tôi, không đợi tôi ra tay, bởi vì quá mức đau đớn đã tự mình kết liễu đời mình. Tình hình lúc đó rất thảm khốc."
Giang Mộc đi giữa, "Đây là phương thức mới để quan chức cấp cao xử lý thí nghiệm thất bại sao?"
Ngô Tử Ngạn châm chọc nói: "Chắc thế, đúng là một ý tưởng tốt."
Lăng Thần nhíu mày, "Nếu chỉ muốn bắt các nhà khoa học của Viện Nghiên cứu Kỹ thuật, bọn họ chắc chắn sẽ không phái ra thí nghiệm thất bại, bởi vì rất dễ vô tình làm bị thương họ. Trừ khi, bọn họ không muốn giữ anh sống sót. "
"Không sai." Ngô Tử Ngạn dừng lại, nhìn Lăng Thần, "Tôi biết một bí mật, đây cũng là lý do tôi chỉ đích danh mọi người đến tiếp viện." Anh ta cười khổ, "Ngoại trừ cậu, tôi không thể tin tưởng bất kì ai."
Mí mặt Lăng Thần giật giật—— Ý của Ngô Tử Ngạn là, ngay cả người trong căn cứ tạm thời cũng không tin tưởng được.
Lúc này, nhóm người đã lần lượt đi vào sâu trong rừng. Trại được xây dựng kín đáo trên một con dốc khuất gió, có thiết bị chống phát hiện được dựng ở rìa. Những người mặc đồng phục chiến đấu đều là người của Du Long và ai cũng bị thương không nhẹ. Những người khác lớn tuổi hơn, ăn mặc rất nghiêm túc hơn hẳn là các nhà khoa học của Viện Nghiên Cứu Kỹ thuật. Tính cả Quách Tiên, tổng cộng có chín người.
Lúc nhóm Lăng Thần đến, một ông già đầu tóc hoa râm đang cầm cốc uống nước cho những người bị thương, sau đó vụng về bôi thuốc rồi băng bó lại.
Giang Xán Xán vừa thấy cảnh đó liền hiểu vì sao Ngô Tử Ngạn lại để Quách Tiên chờ dưới vách núi —— bởi vì cấp dưới của anh ta không ai làm được cả.
Ngô Tử Ngạn cao giọng chào hỏi, dẫn theo nhóm Lăng Thần trực tiếp đến chiếc xe bọc thép đậu gần đó. Trên bề mặt khoang sau có ba vết cào, hình như do hung khí sắc nhọn gây ra, vết cắt rất gọn gàng.
Nhìn thấy ánh mắt Lăng Thần rơi vào đó, Ngô Tử Ngạn giải thích, "Đó là do một người đàn ông có bộ lông ngắn màu đen phủ khắp người để lại, tôi đoán anh ta đến tám phần là dung hợp gen với một con gấu đen, móng vuốt của anh ta cực kì sắc bén. Cuối cùng, anh ta đã tự lấy móng vuốt của mình giết chết mình, có lẽ cũng coi như là một sự giải thoát."
Cổ họng Giang Xán Xán cảm thấy đau rát, gã nhìn vết cào kia, rồi lại quay đầu nhìn những người bị thương của Du Long, sự ớn lạnh xen lẫn tức giận cứ cuộn trào trong lòng, bàn tay gã nắm chặt đến nổi gân xanh.
Giang Mộc đi bên cạnh gã dừng lại, anh cúi đầu, gỡ từng ngón tay của gã, "Buồn sao?"
Giang Xán Xán gật đầu, hai mắt đỏ hoe, "Mạng người không nên bị giẫm đạp như vậy."
"Đúng vậy." Giang Mộc ngước mắt nhìn gã, trong đôi mắt là sự bình tĩnh thường ngày, "Cho nên chúng ta đang làm những gì chúng ta có thể làm, có thể không cứu được thế giới, nhưng không thẹn với lòng."
Sáu người họ ngồi vào khoang sau, Ngô Tử Ngạn tự mình đóng cửa lại, sau khi mở đèn, anh ta lấy ra một hộp mật mã màu đen từ dưới ghế, "Đây chính là lý do bọn họ nhất định không muốn để chúng ta còn sống quay về."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT