Diệp Tiêu đứng trước tấm gương dài sát đất, không thoải mái dang rộng hai tay, để Lăng Thần giúp mình mặc bộ vest đen bó sát thắt lưng.
Sau khi buộc chiếc cà vạt đen có sọc chéo màu bạc của Diệp Tiêu về sau, Lăng Thần lùi lại nửa bước, ánh mắt ôn hòa khen ngợi: "Trông rất đẹp."
Diệp Tiêu xoay người, nhìn từ trên xuống bóng người xa lạ trong tấm gương kính suốt từ trần đến sàn, chớp mắt: "Đây là em à?"
Lăng Thần cười nói: "Ừ, là em đó." Nói xong, hắn từ trên khay bên cạnh lấy ra một chiếc đồng hồ cơ cùng một chiếc vòng tay, cẩn thận giúp Diệp Tiêu đeo vào: "Đây là một đôi đồng hồ, em một cái, tôi một cái, nữ sĩ Bạch Hoành Vân nhấn mạnh ba lần trong điện thoại rằng em phải đeo nó."
Hai năm qua, cậu cao lên một chút, gần hơn 1m8, nhưng vẫn rất gầy, cho dù Lăng Thần nấu ăn mỗi ngày, sườn heo hấp, thịt thăn chua ngọt, thịt bò om, bày đầy trên bàn nhưng cậu vẫn không tăng cân.
Lúc này, thư ký riêng của Lăng Thần gõ cửa nói, "Chỉ huy, xe đang đợi ở bên ngoài rồi."
Diệp Tiêu lắc đầu, ngón tay móc lấy ngón út Lăng Thần, "Đi với anh thì em không căng thẳng."
Lăng Thần đan tay vào ngón tay Diệp Tiêu, mười ngón tay nắm chặt, "Chúng ta đi thôi."
Năm phút sau, Lăng Thần dẫn Diệp Tiêu xuống lầu. Lúc đó đang là đầu hè, góc sân phủ đầy hoa hồng, chiếc ao nhỏ đầy nước, lá sen trải trên mặt nước trong vắt, có thể nhìn thấy rõ từng đàn cá vàng đang bơi lội dưới lá sen. Bên cạnh có một cây lê, dưới gốc cây có một chiếc ghế xếp.
Hai người ngồi trong một chiếc ô tô màu đen đậu ở cổng, Diệp Tiếu nhìn qua cửa sổ xe, cậu do dự một chút, sau đó nghiêng đầu nghi hoặc hỏi Lăng Thần: "Đội trưởng, em mặc vest có đẹp không? " Cậu có nước da trắng nõn, khuôn mặt nhỏ nhắn, tuấn mỹ trẻ trung, đang nhìn Lăng Thần một cách chờ mong.
Lăng Thần mặc một bộ quân phục dài màu xanh đậm với những chiếc cúc đôi màu vàng, sợi bạc trên cổ áo và dây đeo vai tỏa sáng rực rỡ. Hắn ngồi uể oải, đôi chân dài quấn trong chiếc quần quân đội dang rộng ra, mơ hồ duỗi ra những đường nét cơ bắp, không có chút hình dáng trang trọng.
Nghe được câu hỏi của Diệp Tiêu, hắn mỉm cười cúi người nói vào tai Diệp Tiêu: "Đẹp quá, tôi chỉ muốn ức hiếp em đến mức khóc lóc mới thôi."
Tai Diệp Tiêu đỏ bừng.
Hai người dựa sát vào nhau, chờ đợi nhịp tim của cậu chậm lại, cậu mới yên lặng hỏi: "Noah, cậu có ở đó không?"
Rất nhanh, giọng nói điện từ máy móc của Noah vang lên, "Chào cậu, Diệp Tiêu, tôi ở đây."
Diệp Tiêu: "Cậu có muốn đi cùng tôi với Lăng Thần không?"
Nửa phút sau, giọng nói của Hoah lại vang lên: "Tôi không quấy rầy hai người chứ?"
Lần này là Lăng Thần trả lời, "Sẽ không quấy rầy đâu."
Ba giây sau, Noah trả lời, "Vinh hạnh của tôi."
Cửa giảng đường đã chật kín phóng viên. Khi chiếc xe biển số đặc biệt mà Lăng Thần và Diệp Tiêu lái vào tầm mắt mọi người, ánh đèn xung quanh bắt đầu lóe lên.
Sau khi Lăng Thần xuống xe, hắn sải bước vòng qua phía trước xe, mở cửa xe đối diện, bảo vệ Diệp Tiêu xuống xe, giúp cậu che đi ánh đèn pin chói mắt. Sau khi Diệp Tiêu đã quen, hai người đứng cạnh nhau, nhường chỗ cho phóng viên chụp ảnh. Sau đó, Lăng Thần gật đầu với những người xung quanh, nắm tay Diệp Tiêu cùng nhau bước lên bậc thềm.
Mãi đến khi hai người bước vào giảng đường, tiếng màn trập mới dần biến mất.
Giảng đường đã chật kín người, Lăng Thần và Diệp Tiêu ngồi ở hai chiếc ghế trống duy nhất ở giữa hàng đầu tiên, ánh đèn rực rỡ trong giảng đường mờ đi, màn hình lớn sáng lên, ánh mắt của mọi người đều sáng lên, tập trung về phía sân khấu.
Vào lúc này, tất cả ánh mắt của con người đều tập trung ở đây, tập trung tại cuộc họp báo cáo đặc biệt này.
Không có lời mở đầu hay thông báo chủ đề theo thông lệ. Bắt đầu với Quách Tiên, các nhà khoa học lần lượt đứng trên sân khấu và báo cáo kết quả nghiên cứu khoa học của mình với mọi người sau khi cúi chào thật sâu. Nội dung sâu sắc và nhàm chán, nhưng mọi người có mặt tại hiện trường đều ngồi thẳng tắp trên ghế, giảng đường rộng lớn có mái vòm đầy im ắng.
Quá trình này kéo dài ba giờ, mãi cho đến khi Bạch Hoành Vân báo cáo kết quả nghiên cứu khoa học cuối cùng mới kết thúc.
Lăng Thần buông tay Diệp Tiêu ra, đứng dậy vững vàng bước lên sân khấu. Hắn nhìn xung quanh mọi người có mặt với vẻ mặt trang trọng.
"Hôm nay là năm 2068, tám năm đã trôi qua kể từ khi chúng ta chìm xuống lòng đất và bước vào thế giới của Noah thông qua kết nối sóng não.
Tám năm trước, chúng ta không có đường lui và phải hồi phục sức khỏe trong thế giới ảo này. Và trong 8 năm này, chúng ta chưa bao giờ từ bỏ một tia hy vọng nào.
......
Chủng tộc của chúng ta chỉ còn một bước nữa là lạc lối trong dòng sông thời gian dài. Chúng ta đã chiến đấu hết mình với lòng tham và nỗi sợ hãi. Chúng ta đã đi nhiều đường vòng và lạc đường. Nhưng tại thời điểm này, cuối cùng chúng ta cũng có thể nói cho mọi người dù là còn sống hay là đã chết, chúng ta, loài người, đã dành chiến thắng. "
Trong giọng điệu không có thăng trầm, không có tuyên bố nhiệt huyết, bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng, giảng đường cũng im lặng.
Không biết đã mất bao lâu, bộp bộp bộp – tiếng vỗ tay lan ra như những tia lửa, cháy rực và kéo dài.
Hai tháng sau, mọi người dần dần tỉnh dậy từ những viên nang hỗ trợ sự sống dưới lòng đất và cùng nhau quay trở lại mặt đất, bước lên vùng đất bị tàn phá và ngắm nhìn những ngọn núi và dòng sông đã biến mất từ lâu.
Mặt trời vĩnh cửu mọc lên từ phía đông, mọi thứ được xây dựng lại và mọi thứ vẫn tiếp tục.
——— toàn văn xong ————
Tác giả có lời muốn nói:
Hẹn gặp lại, Thần ca và Bé Con.
Hoàn chính văn rồi giờ đây cũng hết phiên ngoại, cảm ơn những cô tiên nhỏ vẫn luôn ở đây, cảm ơn mọi người! Khom lưng ~
Rất nhiều lời muốn nói rồi lại không biết phải nói từ chỗ nào, chỉ có thể cảm ơn mọi người đã đi cùng tôi đến chữ cuối cùng, yêu mọi người, tôi sẽ tiếp tục cố gắng ~
Diệp Tiêu biến nhỏ chỉ bằng ngón tay cái, tay trái cậu cầm trường đao phiên bản thu nhỏ, giang hai tay cố gắng giữ cân bằng, cẩn thận đi ven bồn rửa chén, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Lăng Thần đeo tạp đề lười biếng xào rau.
Ai ngờ không cẩn thận một cái, cậu trượt chân "Phụt" một tiếng ngã nhào vào trong bồn rửa chén. Mới vừa giãy giụa hai cái đã được Lăng Thần móc áo kéo lên từ trong nước.
"Chậc bé con của chúng ta lại phải thay đồ rồi."
Lăng Thần đặt Diệp Tiêu ướt đẫm nước trong lòng bàn tay, thuận tay đóng vòi nước bước nhanh tới phòng ngủ. Nhưng rất nhanh họ liên nhận ra, bây giờ trong nhà không có quần áo mà Diệp Tiêu bản thu nhỏ có thể mặc.
"Hắt xì ——" Diệp Tiêu ôm ngón tay Lăng Thần, khẽ khàng hắt xì một cái vô cùng đáng thương
Lăng Thần khẩn trương, nhanh chóng cởi quần áo ướt đẫm trên người Diệp Tiêu, đặt bé trần trụi lên trên gối đầu, rồi lại lấy chăn nhỏ vòng một vòng, làm ấm cho cậu.
Lăng Thần dùng lòng bàn tay cọ đỉnh đầu cậu, "Ngoan, tôi đi tìm xem có gì có thể làm quần áo cho em mặc không."
Diệp Tiêu ngẩng khuôn mặt nhỏ, nhỏ giọng, "Vâng, em không chạy loạn đâu."
Chờ Lăng Thần rời khỏi, Diệp Tiêu nghĩ nghĩ, lại vất vả bò ra từ lớp thảm mỏng, nhảy xuống gối đầu, chậm rãi chạy đến mép giường, cuối cùng cũng tìm được chiếc chăn màu đen.
Cậu dán lại gần ngửi ngửi, chắc chắn là mùi hương trên người Lăng Thần, vì thế liền nhấc đôi chân ngắn bò lên, vui vẻ lăn qua lăn lại trên đó, rồi mệt mỏi thiếp đi.
Đợi tới khi Lăng Thần quay lại phòng liền thấy chiếc chăn màu đen mình gấp thành miếng đậu hủ, trên đó có thêm một bé bé xinh, hô hấp khẽ khàng, ngủ rất ngon.
Hắn đi đến mép giường, cúi đầu nhìn chăm chú vào ngủ đi qua Diệp Tiêu, ý cười dung túng.
Nhìn thấy Lăng Thần dẫm đôi giày quân đội bước lại, Giang Xán Xán đầy phấn chấn chào hỏi, "Thần ca chào buổi sáng!"
Lăng Thần nhìn gã một cái, không dừng chân, "Ừ, chào buổi sáng." Nói xong đi thẳng qua.
Giang Xán Xán nhìn bóng lưng vội vàng của Lăng Thần, vỗ cái đầu đinh của mình nhỏ giọng nói thầm, "Chẳng lẽ nội dung cuộc trò chuyện mỏng của Xán gia tui cùng Giảm Lan bị tiết lộ rồi? Đột nhiên hoảng hốt??"
"Cạch" một tiếng, Lăng Thần đóng cửa văn phòng, đi đến trước bàn làm việc, nhẹ giọng, "Được rồi, bé con của chúng ta có thể đi ra rồi."
Trong túi hình vuông có màu tối chợt động đậy, một lát sau, Diệp Tiêu duỗi tay thò đầu ra từ mép túi, nhìn trái nhìn phải "Đội trưởng, đến văn phòng rồi sao?"
"Ừ, tới rồi." Lăng Thần cẩn thận đưa tay nâng Diệp Tiêu từ trong túi ra, đặt xuống bàn làm việc.
Diệp Tiêu đứng thẳng, xoa xoa mặt mình. Ống đựng bút bồn hoa các vật trang trí trên mặt bàn đều cao hơn Diệp Tiêu, cậu tràn đầy mới lạ chạy tới chạy lui trên chiếc bàn làm việc to rộng, Lăng Thần cũng không ngăn cản, chăm chú nhìn cậu.
Chạy một lát thì mệt, Diệp Tiêu ngồi bên mép bàn nhìn xuống, kinh ngạc cảm thán, "Chùi ui cao quá!"
Lăng Thần không yên tâm, dùng tay đỡ xung quanh cậu, "Ngoan, cẩn thận kẻo ngã."
Lúc này, bên ngoài có tiếng đập cửa, Diệp Tiêu giật mình, nhanh chóng chạy đến hộp giấy bên cạnh, linh hoạt bò lên sau đó nhảy thẳng vào hộp, ngã xuống đống giấy mềm mại.
Thư ký riêng mở cửa, cung kính nói, "Chỉ huy, đây là văn kiện cần xử lý hôm nay."
Lăng Thần gật đầu, "Để đó đi."
"Vâng."
Đợi thư ký riêng đóng cửa đi ra ngoài, Lăng Thần mang theo ý cười nói, "Được rồi, người đi rồi, bé cưng có thể ra ngoài rồi."
Một hồi lâu không động tĩnh.
"Bé con?"
Qua mười mấy giây, giọng nói của Diệp Tiêu mới truyền tới, tràn đầy ảo não, "Đội trưởng, em ở trong hộp khăn giấy không ra được."
Diệp Tiêu nghiêng đầu nằm trên bàn làm việc, yên lặng cùng Lăng Thần phê văn kiện một lúc. Lăng Thần xem văn kiện, cậu nhìn góc nghiêng của Lăng Thần mà thẫn thờ.
Lăng Thần vẫn luôn phân tâm để chú ý Diệp Tiêu, nhìn cậu ngáp một cái, giống như sợ mình phát hiện lại nhanh chóng che miệng lại, giả vờ như chưa có gì xảy ra.
Lăng Thần dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa cái đầu nhỏ của cậu, "Mệt hửm?"
Diệp Tiêu có chút ngượng ngùng, nắm tay dụi mắt, nhịn không được lại ngáp một cái, "Vâng, em muốn ngủ."
Lăng Thần đặt bút xuống, kéo cà vạt, ôm Diệp Tiêu đến giường phòng nghỉ. Đầu tiên đặt bé con xuống gối đầu, sau đó mới cởi áo khoác nằm xuống bên cạnh.
Diệp Tiêu trở mình đứng lên trên gối đầu mềm như bông, cẩn thận chạy đến bên cạnh vai Lăng Thần, ngẩng đầu đánh giá độ cao, sau đó hì hục bò lên trên người Lăng Thần, rồi lại lạch bà lạch bạch chạy đến chỗ ngực Lăng Thần rồi mới hài lòng nằm sấp xuống.
"Muốn ngủ ở đây hửm?"
"Vâng," Diệp Tiêu nghiêm túc trả lời, "Muốn nghe nhịp tim đập của anh ngủ."
"Được, bé con chúng ta muốn ngủ thế nào thì ngủ thế đấy."
Diệp Tiêu nắm chặt lớp áo trước ngực Lăng Thần, nhanh chóng ngủ thiếp đi, mãi cho đến khi Lăng Thần mở họp cũng chưa tỉnh. Lăng Thần không đành lòng đánh thức cậu, dứt khoát dùng tay ôm ngực, giấu người trong lòng bàn tay, ngồi vào trước máy tính, mở video hội nghị.
Vì thế cả ngày hôm đó, tất cả quan chức cấp cao đến ngạc nhiên nhận ra trong cuộc họp dài một tiếng rưỡi, Lăng Thần chỉ thấp giọng trả lời "Được" hoặc là "Không được", đeo tai nghe, còn duy trì tư thế che ngực đầy kì lạ.
Sau khi cuộc họp kết thúc chưa đến nửa tiếng, các tiêu đề nhanh chóng chiếm lĩnh toàn bộ kênh tin tức "Vết thương cũ của chỉ huy Lăng tái phát, không còn sống được bao lâu!!" "Chấn động! Lúc chỉ huy Lăng mở họp làm sao thế này??" "Một năm mới, một tư thế mới, chỉ huy Lăng sắp dẫn dắt phong trào mới!"
Lúc Giang Xán Xán khóc chít chít ôm đùi Lăng Thần, lớn tiếng gào "Thần ca có phải anh chỉ còn sống được mấy ngày không? Anh phải ráng lên! Bạn nhỏ còn chưa tới tuổi kết hôn theo luật pháp đâu!" Khí tràng quanh thân Lăng Thần rơi xuống âm 10 độ, "Câm miệng."
Giang Xán Xán lập tức câm miệng.
Đợi tới khi văn phòng một lần nữa an tĩnh lại, Lăng Thần xoay người, cúi đầu nhìn Diệp Tiêu đang nằm trên ngực mình ngủ, nhận ra cậu vẫn đang ngủ ngon lành, ánh mắt lại trở nên đầy dịu dàng.
Mặt Trăng Ôm Mặt Trời: Truyện của Thần ca với Bé con dừng ở đây rồi, mong mọi người đọc truyện vui vẻ, hãy cùng chờ đón truyện của Chấp ca với Tinh nhãi con sắp đến nha. Còn cả bộ mới tụi mình đang đào nữaaaa
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT