[Tìm thấy người rồi nhưng mà đang bận.]

Edit: Kally

Beta: Phong

Trong văn phòng.

Bạch Hoành Vân đóng cửa lại, hỏi Lăng Thần, "Con uống gì?"

"Cà phê ạ." Lăng Thần không chút khách khí, "Hạt cà phê ở bình thứ hai trong ngăn kéo thứ ba."

Bạch Hoành Vân trừng mắt với hắn, "Sao con biết?"

Lăng Thần không chút do dự bán đứng đồng lõa, "Lão Lăng nói, ba nói trong đó có bộ sưu tập hạt cà phê quý giá của mẹ, ông ấy cũng chỉ mới mặt dày uống được một lần, nói con cố lên."

Nhìn Lăng Thần đĩnh đạc ngồi xuống ghế, Bạch Hoành Vân vén tay áo xay cà phê, hỏi, "Sao lại đột nhiên đến đây tìm mẹ? Diệp Tiêu đâu, vết thương sao rồi?"

Nhớ đến sự kiện hồi hộp lần trước, Bạch Hoành Vân cũng nhẹ nhàng thở dài, "Tối qua lúc mẹ ở trên lầu, thằng bé chiến đấu với con ngươi thẳng đứng ở tầng dưới. Kỹ năng của thằng bé gần như đạt đến giới hạn của con người, không hề sợ hãi kẻ thù, động tác nhanh nhẹn, linh hoạt, thật sự thật mạnh, nhưng nó chỉ mới có 18 tuổi thôi."

Bà nghĩ cũng không dám nghĩ làm sao thằng bé có thể mạnh mẽ đến vậy khi chỉ mới 18 tuổi.

"Con dỗ em ấy ngủ rồi." Lăng Thần dựa lưng vào ghế, dáng ngồi như không xương, "Thịt trên vai em ấy bị con ngươi thẳng đứng cào mấy đường, mấy lỗ máu gần như xuyên thủng. Bác sĩ tháo miếng băng ban đầu ra để băng lại mà cũng không nói tiếng nào."

Bạch Hoành Vân nhíu mày, "Không dùng thuốc gây mê à?"

"Vâng, không dùng, thuốc gây mê sẽ ảnh hưởng đến tốc độ phản ứng của cơ thể, bé con giống con, đều không thích sử dụng nó."

"Vậy nhân lúc mấy đứa còn chưa đi, đến tối mẹ sẽ đến phòng bếp hầm cho Diệp Tiêu nổi canh," Bạch Hoành Vân lại trừng Lăng Thần, "Con đừng có lén uống đó, Diệp Tiêu còn nhỏ, uống nhiều một chút mới cao được."

"Vâng vâng vâng, con uống làm gì, con canh em ấy uống hết." Lăng Thần nhàn nhã nghịch cây bút trong tay. Trong văn phòng rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh của máy xay cà phê.

Một lúc sau, Lăng Thần cất tiếng với giọng điệu bình thường, "Ngày mai con sẽ đến quận 1, chỉ dẫn theo đám Giang Xán Xán, tất cả những thành viên của đội dự bị Cục Hai đều để lại, mẹ có chuyện gì thì có thể tìm bọn họ."

Nhạy bén nhận ra có sự sâu xa nào khác trong lời nói, Bạch Hoành Vân xoay người kéo bức màn, nhìn Lăng Thần, "Con có ý gì? Sẽ có chuyện gì xảy ra sao?"

Dù chỉ tham gia nghiên cứu khoa học nhưng bà đã gặp nguy hiểm không phải một, hai lần vì hướng nghiên cứu của mình.

Lăng Thần cũng không muốn giấu bà, ném nắp bút lên trên bàn, "Lúc mở họp, lúc con đứng lên nhận nhiệm vụ, không biết có phải là do con nhìn nhầm không, sắc mặt của tướng quân Giảm lại lộ ra chút hối hận."

"Hối hận?"

"Vâng, tướng quân Giảm lòng dạ thâm sâu, chú ấy biết lúc nào nên làm sắc mặt thế nào, hiếm khi thấy được cảm xúc thật sự trên mặt ông ấy, nhưng con dám chắc lúc đó chú ấy đã hối hận." Lăng Thần rũ mắt, "Con đã từng nhìn thấy vẻ mặt này một lần trước đây, khi con nói với chú ấy về cái chết của cựu chỉ huy Cục Hai, Lương Lệnh."

Bạch Hoành Vân bình tĩnh lại, rót cà phê đã xong vào trong cốc, đưa cho Lăng Thần một ly, "Nói tiếp đi."

"Lúc ấy chỉ huy Lương dẫn người đi làm nhiệm vụ, bởi vì bên trong có gián điệp nên bị bán, có đến một nửa người không thể quay vì. Chuyện như thế này không có cách nào phòng bị, bởi vì chẳng có một ai biết, cấp dưới cậu, bạn bè của cậu sẽ đột nhiên phản bội vào một ngày nào đó.

Nhưng vẻ mặt hối hận lúc ấy của tướng quân Giảm khiến con nhớ rất rõ, có lẽ chú ấy đã hối hận mình đã không ngăn cản chỉ huy Lương nhận nhiệm vụ này, đương nhiên, cũng có thể là lí do khác."

Bức màn bị kéo xuống, ánh sáng trong phòng trở nên ảm đạm, ánh mắt Lăng Thần dừng trên nắp bút đặt trên mặt bàn, "Lần này, nhà khoa học của Viện nghiên cứu đã liên lạc cho mẹ, người nhận nhiệm vụ đầu tiên là Du Long, sau đó là Cục Hai."

Giảm Vân đang hối hận điều gì?

Bạch Hoành Vân uống một ngụm cà phê, trong khoang miệng tràn ngập vị đắng, "Trước khi rời Viện nghiên cứu, mẹ đã tìm được những số đồng nghiệp mà mẹ đủ tin tưởng. Họ vẫn còn do dự nên mẹ đưa cho họ một kênh mã hóa, nói rằng nếu họ hoàn toàn thất vọng với Viện nghiên cứu thì có thể tìm đến mẹ. Mà nhiệm vụ của Du long là tướng quân Giảm giao cho, Cục Hai lại là đội trưởng Du Long Ngô Tử Ngạn chỉ đích danh cần sự hỗ trợ."

Lăng Thần cũng cầm ly cà phê.

Căn phòng tạm thời yên tĩnh, ánh sáng từ khe hở trên rèm chiếu xuống mặt đất. Bạch Hoành Vân sắp xếp lại suy nghĩ của mình: "Tháng 1 năm nay, mẹ và Lão Lăng phát hiện Khu D đang mở rộng với tốc độ cực nhanh, vì vậy ba mẹ đã tổng hợp dữ liệu và báo cáo lên cấp trên, yêu cầu lắp đặt máy dò dữ liệu ở đó, mang về lõi khu vực trung tâm để tiến hành nghiên cứu càng sớm càng tốt. Nhưng lại bị bác bỏ chỉ trích, họ cho rằng bọn mẹ đang gây rối và gây hoang mang.

Nhưng sau đó, tướng quân Giảm chủ động đến tìm mẹ, ông ấy nói mình tin phán đoán của mẹ và Lão Lăng."

Lăng Thần gật đầu, ý rằng đang nghe.

"Cuối tháng 5, lão tướng quân Giảm bỏ ngoài tai mọi ý kiến, chấp nhận đề nghị của mẹ. Sau đó, ông ấy nhận nhiệm vụ, dẫn đội tiến vào khu D."

Lăng Thần tiếp tục nói: "Ngày 28 tháng 5, người của Thánh Tài tiến vào khu D, ngày 30, người của Du Long tiến vào theo, ngày hôm sau toàn đội bị diệt. Ngày 2 tháng 6, con nhận được thông tin sai lệch từ Trung tâm chỉ huy. Ngày 22, máy dò dữ liệu thứ chín được lắp đặt. Ngày 26, con đưa người ra khỏi Khu D và gặp người đến đón Phan Vệ, sau đó biết được chuyện đào tẩu của ba mẹ.

"Ừ, con vào khu D chưa đầy hai ngày, tướng quân Giảm tìm tới mẹ cùng Lão Lăng, nói tình huống không ổn. Ngày 4 tháng 6, sau khi bàn bạc, bọn mẹ xác nhận lộ trình và thời gian xuất phát, mẹ về nhà để lại lời nhắn, bắt đầu chuẩn bị cho việc đào tẩu.

Bọn mẹ khởi hành vào ngày 15. Bởi vì lo rằng mục tiêu quá lớn nên bọn mẹ đã rời đi theo từng đợt. Cuối cùng, ngày 24 tháng 7, bọn mẹ đến được căn cứ tạm thời. Trong khoảng thời gian này, mẹ không nhận ra điều gì không ổn, Lão Lăng có lẽ cũng không nhận ra điều gì. "

Bạch Hành Vân tóm tắt lại mọi chuyện, hỏi Lăng Thần: "Con có ý gì?"

Lăng Thần ngồi dạng chân, im lặng một lát thì đột nhiên hỏi, "Lão tướng quân Giảm dạo này thế nào rồi ạ?"

Bạch Hoành Vân suy tư, "Hình như sức khỏe của ông ấy không tốt lắm, không xuất hiện nhiều, mọi chuyện trong căn cứ đều do Giảm Vân phụ trách."

Lăng Thần vân vê ngón tay, nhìn thẳng vào đôi mắt Bạch Hoành Vân, "Con không biết nghi ngờ của mình có đúng hay không, nhưng con biết đừng dễ dàng tin tưởng bất kì ai, đặc biệt là trong tình huống mẹ đang giữ trong tay lõi khu vực trung tâm."

Bạch Hoành Vân gật đầu, "Mẹ biết nên làm thế nào."

Lăng Thần đứng dậy, "Mẹ nhớ chú ý an toàn."

Bạch Hoành Vân không nói nhiều, "Con cũng thế."

Sáng sớm ngày hôm sau, Lăng Thần bàn giao mọi chuyện cả một đêm, cùng đội trưởng đội dự bị số hai trò chuyện một giờ mới lên xe bọc thép.

Giang Xán Xán đang mò mẫm trong khoang lái, hai mắt sáng ngời, "Xán gia tui phải thành tâm thành ý bưng trà rót nước cho các ông lớn phòng nghiên cứu khoa học! Hệ thống và dụng cụ hoàn toàn mới này, nhóm súng máy hạng nhẹ gắn trên xe và lựu pháo, không chỉ thế mà còn có một dàn pháo hỗn hợp! Làm thế nào mà họ chế tạo được những vũ khí này nhẹ đến vậy?"

Giang Mộc đang thiết lập lộ trình, hỏi, "Anh lái hay em lái?"

"Để anh để anh," Giang Xán Xán tích cực mà chiếm ghế lái, đợi Giang Mộc thiết lập lộ trình xong thì còn cẩn thận điều chỉnh độ cao của ghế phụ giúp anh, "Tiểu Mộc, chẳng phải tối qua em thức cả đêm sao? Em tranh thủ ngủ một lái đi."

Giảm Lan ở khoang sau ngáp một cái, uể oải ỉu xìu, "Vậy Xán Xán anh lái trước đi nhé, em cũng ngủ một lát đây, đến lúc dậy sẽ thay anh." Nói xong, cô lấy tai nghe ra đeo vào, nằm xuống nhắm mắt, nhanh chóng vào giấc trong vòng một phút.

Giang Xán Xán cầm vô lăng, chính ánh đèn khoang sau thấp xuống, "Thần ca anh không ngủ sao? Không phải tối hôm qua anh lại thức trắng đêm à? Cẩn thận đột tử đấy!"

Diệp Tiêu vừa nghe thấy hai chữ "đột tử" liền căng thẳng, "Đội trưởng mau ngủ đi ạ!"

Lăng Thần rất hưởng thụ sự quan tâm của Diệp Tiêu, ghé sát vào bên tai cậu nói, "Vậy bé con ngủ với đội trưởng một lái nhé?"

Giang Xán Xán ấn kéo vách ngăn giữa khoang sau với khoang lái lên, quyết định nhắm mắt làm ngơ, để Lăng Thần tạm thời duy trì hình dáng con người trong lòng mình.

"Vâng ạ." Diệp Tiêu tự giác rúc vào lòng Lăng Thần, nhỏ giọng nói, "Cô gói canh sườn heo cho em, nói em phải uống hết trong hôm nay."

Lăng Thần sờ lông mày cậu, "Ừ, giáo sư Bạch còn dặn tôi phải giám sát em uống hết."

"Nhiều lắm ạ." Diệp Tiêu khoa tay múa chân, "To cỡ này này...... Như một cái nồi."

"Nồi? Mẹ tôi đóng luôn cả một nồi canh à?" Nghe Diệp Tiêu rầu rĩ mà "Dạ" một tiếng, Lăng Thần đùa cậu, "Uống không hết à? Có muốn tôi uống giúp em không?"

"Có ạ." Diệp Tiêu hơi xấu hổ, lại nhấn mạnh, "Anh giúp em giữ bí mật có được không, nếu không cô sẽ buồn lắm."

"Được," Lăng Thần nhướng mày, "Tôi có thể giúp em giữ bí mật, nhưng có phải em nên hối lộ tôi không?"

Diệp Tiêu nghe không hiểu, "Hối lộ gì ạ?"

Lăng Thần chỉ môi mình.

Diệp Tiêu liền hiểu, nhanh chóng hôn Lăng Thần một cái, sau khi do dự thì lại hôn một cái nữa. Ánh mắt Lăng Thần trầm xuống, ngay lúc Diệp Tiêu hôn lần thứ ba thì lập tức ngậm môi cậu, hơn một phút sao mới nhả ra, "Bé con mới ăn kẹo à?"

"Vâng, em mới ăn hai cục kẹo sữa."

"Ngọt quá." Lăng Thần cảm thấy hài lòng ôm cậu, bàn tay mò vào trong áo Diệp Tiêu sờ mấy cái, "Vết thương có còn đau không?"

"Không đau, chỉ có hơi ngứa thôi ạ." Diệp Tiêu duỗi tay che mặt Lăng Thần, "Không nói nữa, đội trưởng mau ngủ đi ạ, nếu không rất dễ bị đột tử."

Lăng Thần cười rộ, "Được được được, nghe lời bé con."

Buổi tối, xe xuyên qua núi rừng, dừng ở vị trí khuất gió. Bọn họ dựng lều trò chuyện quanh đống lửa.

"Thông qua tín hiệu định vị, vị trí cuối cùng của Du Long khi anh ta liên lạc với căn cứ tạm thời là ở quận 4, vì vậy chúng ta cần băng qua khu D để tìm người."

Giang Xán Xán nghiêng lại gần xem máy đọc hình vuông trong tay Giang Mộc, "Vậy cũng không xa lắm, nhưng mà chúng ta cũng có duyên với khu D quá, tính từ lúc tháng 5 bây giờ, Xán gia anh đã phải vào khu D mấy lần rồi."

Giảm Lan đang đeo kính nhìn ban đêm và luyện tập kỹ năng bắn súng được trang bị, vừa ngắn bắn vừa nói, "Nói đến đây, em bây giờ không cần anh Tiểu Mộc phải chỉ hướng gió hay độ lệch của viên đạn ở khu D nữa, bây giờ tỷ lệ ngắm bắn chính xác lên tới hơn 80%. Nhìn từ một góc độ khác thì khu D đúng là kho báu, sau này nên kéo tân binh vào trong này để huận luyện, chỉ cần bắn chính xác trong đây thì ra ngoài tuyệt đối bách phát bách trúng."

"Người anh em này thật thông minh!" Giang Xán Xán làm huấn luyện viên cho đội dự bị được mấy ngày hứng thú bừng bừng dịch qua bên phía Giảm Lan, hai người lập tức triển khai cuộc thảo luận về mục tiêu "Làm cách nào để trở thành huấn luyện viên bị người mới của đội dự bị ghét nhất "

Bên cạnh, Lăng Thần đưa ly sữa cho Diệp Tiêu, đợi cậu uống hết thì lau khô vòng sữa đọng lại bên môi, bỗng nhiên nói, "Đi cùng tôi nào."

Khóe mắt nhìn thấy Lăng Thần cùng Diệp Tiêu đều đứng lên, Giang Xán Xán phân tâm, thuận miệng hỏi, "Thần ca, hai người định đi đâu đó?"

Lăng Thần kéo tay Diệp Tiêu, đi về phía đầu bên kia của xe bọc thép, "Xi xi."

Giang Xán Xán "Ồ" một tiếng.

Đợi tới khi họ nói về việc sẽ bị phạt chạy vòng với tỉa nặng nếu tỷ lệ ngắm bắn chính xác không đến 30% ở khu D, Giang Xán Xán ngừng nói, "Đờ mờ, sao hai người Thần ca đi xi xi mà đi lâu đến vậy? Chẳng lẽ bị rắn cắn?"

Từ lần trước Lăng Thần bị trọng thương thiếu chút nữa mất mạng, sau đó Diệp Tiêu cũng bị thương chảy máu, tấm lòng người mẹ trong lòng Giang Xán Xán cứ lên xuống như tàu lượn siêu tốc, cứ lo lắng hai người này sẽ lại gặp chuyện gì đó ở nơi mình không nhìn thấy.

Gã rối rắm vài giây, vẫn không yên tâm, "Anh đi xem thử, sẽ quay lại nhanh thôi!"

Đợi tới khi Giang Xán Xán đi vòng qua đầu xe bọc thép, nghe thấy động tĩnh nhỏ, vừa định gọi tên thì đột nhiên che kín miệng mình.

Lăng Thần đang đè Diệp Tiêu dựa vào bên ngoài xe bọc thép hôn cậu.

Giang Xán Xán lập tức bị dọa sợ, khả năng nhìn đêm của gã rất khá, thính lực cũng rất tốt, có thể nhìn rõ Lăng Thần một tay đỡ mông Diệp Tiêu, hai chân Diệp Tiêu quấn lấy eo Lăng Thần, hai tay ôm lấy cổ Lăng Thần, hai người dựa sát vào nhau, tiếng hít thở nặng nề.

Nghe thấy động tĩnh, Diệp Tiêu hàm hồ nói, "Có...... Người." Lăng Thần không buông cậu ra, bàn tay vỗ mông Diệp Tiêu hai cái, "Không sao đâu, để đội trưởng hôn em."

Nói xong, hắn nhìn thoáng qua chỗ Giang Xán Xán đứng.

Bên đống lửa, nhìn thấy Giang Xán Xán vô cùng lo lắng chạy về, Giảm Lan chẳng hiểu ra sao, "Không tìm thấy à?" Cô lại khó hiểu hơn, "Giang Xán Xán sao mặt anh đỏ thế?"

Giang Xán Xán ngồi xuống, mãi lâu sau mới nghẹn ra một câu, "Tìm thấy rồi, đang bận, anh...... Anh không dám nói."

Nhìn vẻ mặt đỏ bừng cùng ánh mắt đảo qua đảo lại, Giảm Lan đã hiểu, cô sờ mũi, "Chậc, nếu Thần ca mà nói được, chắc chắn ảnh sẽ nói, mẹ nó ai dám lại đây làm phiền ông thì ông sẽ bắn chết người đó."

Giang Xán Xán cảm thấy chỗ ngực mình có hơi lạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play