[Anh sẽ khiến em hài lòng.]

Edit: Kally

Nếu hắn không bị thương nặng và nằm không thể cử động, lúc này, hắn nhất định sẽ đè bé con lên giường và hôn cậu cho đến khi cậu thút thít và cầu xin sự thương xót, hôn cho đến khi cậu thở hổn hển và gọi hắn là anh hoặc chồng.

Nhưng hiện thực luôn vô cùng tàn nhẫn, Lăng Thần bây giờ chính là kẻ đầy vết thương, hắn chỉ có thể suy nghĩ chứ không thể làm gì.

Ngay lúc hắn đang định mặc niệm tên của Diệp Tiêu để bình tĩnh thì bỗng nhiên nghe thấy Diệp Tiêu do dự hỏi mình, "Anh ơi, bây giờ em...... Em có thể hôn anh không?"

Lăng Thần bị một tiếng "Anh ơi" làm cho toàn bộ 206 xương trong cơ thể hắn đều mềm nhũn, may mắn thay hắn vẫn còn một chút lý trí, "Bé con có thể đưa nước súc miệng cho tôi trước được không?"

Diệp Tiêu có chút thất vọng, nhưng vẫn đứng dậy cầm nước súc miệng vị bạc hà đến cho hắn.

Hai phút sau, sau khi súc miệng bảy lần để chắc chắn trong miệng tràn ngập mùi bạc hà tươi mát, Lăng Thần trả lời câu hỏi trước đó của Diệp Tiêu, "Đương nhiên là được, em muốn hôn như nào cũng được, em muốn làm gì thì làm, anh mặc cho em xử lý nhé."

Ánh mắt Diệp Tiêu sáng ngời, cậu hít sâu một hơi, không dám nhìn thẳng vào mắt Lăng Thần, hạ đôi mi dày xuống, chậm rãi hôn hắn.

Môi Lăng Thần có chút lạnh, nhưng cũng rất nóng, hơi nóng lan tràn nơi môi chạm vào, thẳng đến trái tim, từng đầu dây thần kinh dưới da đều bị đánh thức, khiến toàn thân cậu có chút ấm áp.

Dùng môi cọ một hồi lâu, Diệp Tiêu mới vươn đầu lưỡi, liếm môi Lăng Thần hai cái, tựa hồ cảm thấy hương vị rất ngon nên lại liếm thêm vài lần.

Lăng Thần vừa sướng vừa khó chịu —— được Diệp Tiêu chủ đông hôn tất nhiên là sướng, nhưng tra tấn quá! Cậu nhận ra bờ môi của hắn có vị ngon nhưng Diệp Tiêu cọ cọ liếm liếm một hồi vẫn không có động tác nào khác.

Lăng Thần đợi một lát, không thể đợi được nữa, liền chủ động mở miệng, quả nhiên đầu lưỡi của Diệp Tiêu vô tình trượt vào, tiếp theo, không có cửa muốn rút ra nữa đâu.

Vị bạc hà mát lạnh bùng nổ giữa môi và răng của hai người, theo đầu lưỡi tiến đến cổ họng, Diệp Tiêu chỉ có thể phát ra một tiếng thở hổn hển, một tay đặt ở bên người Lăng Thần, năm ngón tay cậu siết chặt lấy ga trải giường thành những nếp nhăn.

Tuy rằng cậu là người chủ động hôn Lăng Thần, nhưng vô tình, quyền chủ động đã hoàn toàn chuyển vào tay đối phương. Đầu lưỡi bị mút, vòm răng bị quét ngang, gốc lưỡi bị mút tê cóng, mỗi lần chạm vào như tia lửa điện bùng nổ ở các đầu dây thần kinh nhạy cảm. Cậu dần dần nghiện nó, xúc giác, khứu giác, thính giác và vị giác đều bị Lăng Thần chiếm giữ, không có ngoại lệ.

Khi Lăng Thần nhả môi và răng ra, Diệp Tiêu vẫn chưa kịp phản ứng, môi cắn đỏ nóng hổi, ​​đôi mắt ngấn nước nhìn Lăng Thần, tựa hồ đang thắc mắc tại sao hắn lại không hôn mình nữa.

Giọng nói của Lăng Thần khàn khàn đến khó nghe, hắn hơi nâng cằm nhọn lên, lộ ra yết hầu đang nhô cao, dụ dỗ như hiến tế: "Đến cắn tôi đi."

Mí mắt Diệp Tiêu run lên, cậu không hiểu hành động này có ý nghĩa gì nữa. Phần cổ và yết hầu là nơi mỏng manh trí mạng, nhưng bây giờ, Lăng thần lại đưa ra lời mời cho cậu.

Máu khắp cơ thể trong phút chốc dồn vào tim cậu như muốn nổ tung. Diệp Tiêu lại đến gần, nghiêng đầu cắn lên yếu hầu Lăng Thần, cẩn thận không dùng sức. Chóp mũi cậu tràn ngập mùi da thịt của Lăng Thần, cậu gần như có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp đập của động mạch chủ, thậm chí cả tiếng máu chảy trong mạch máu.

Trong cổ họng khẽ run, tiếng cười khàn khàn vang lên, Lăng Thần nhẹ giọng nói, "Từ giờ trở đi, mạng sống của tôi sẽ giao cho em."

Sau khi biết Lăng Thần đã tỉnh, phòng bệnh chưa đầy năm phút đã trở nên đông đúc.

Hai mắt Giang Xán Xán đỏ bừng, vừa khóc vừa cười, chỉ kém ôm đùi Lăng Thần gào. Gã dùng hai tay đưa tờ giấy ghi chú cuộc họp cho Lăng Thần cứ như đang hiến bảo bối, "Thần ca, anh mau nhìn xem mau nhìn xem!"

Hai tay Lăng Thần đều bị thương nên không động đậy, chỉ nhìn thoáng qua tờ giấy trên Giang Xán Xán, cười nhạo, "Mấy con chữ xấu như chó này cũng mày đúng là mười năm như một, đi ra ngoài tuyệt đối đừng nói mình là cấp dưới của ông đây nhé."

Giảm Lan giấu tờ giấy ghi chú của mình ra sau lưng —— chữ của cô cũng là chữ như phượng hoàng múa, nếu thật sự phải phân biết cao thấp thì con chữ phượng hoàng của cô còn nhảy điên khùng hơn cả của Giang Xán Xán.

Sau khi nhận lời an ủi của tất cả mọi người, Lăng Thần hắng giọng nói, "Ồ đúng rồi, tôi với Diệp Tiêu đang quen nhau."

Khác với phản ứng mà hắn mong chờ, tất cả bao gồm cả mẹ hắn nữ sĩ Bạch cũng ba hắn Lăng tiên sinh đang ngồi trên xe lăn đều dúng ánh mắt ngạc nhiên nhìn hắn.

Lăng Thần nhướng mày: "Có vấn đề gì sao?"

Giang Xán Xán không hiểu, "Không phải Thần ca, chẳng phải anh với bạn nhỏ yêu nhau lâu lắm rồi à?"

Lăng Thần chưa nói lúc trước chỉ là mình đang dạy Diệp Tiêu yêu đương, chỉ nói, "Lúc trước là diễn thử," hắn hất cằm, "Bây giờ chư vị có thể chuẩn bị tiền mừng rồi."

Lúc hắn nói câu này vẻ mặt vô cùng thiếu đánh, đội trưởng Du Long Ngô Tử Ngạn làm động tác ôm quyền, "Cáo từ! Ông đây từ chối ăn bữa cơm chó này!"

Sắc mặt của đội trưởng Liệp Báo Tần Tĩnh rất bình thường, cũng rất ít nói, làm động tác giống như Ngô Tử Ngạn, biểu đạt ý của mình cũng không khác mấy, xoay người đi ra ngoài.

Lăng Thần nhìn Diệp Tiêu, kiêu ngạo giải thích, "Hai người họ đều ế từ trong bụng mẹ, ghen tị ông đây chưa gì đã có người để nộp thẻ tiền lương rồi."

Nói tới đây, hắn đột nhiên nhớ tới vấn đề quan trọng, hỏi mẹ mình, "Giáo sư Bạch, chỗ này của chúng ta có trả lương không? Hay là con đọc số tài khoản cho mẹ nhé?"

Bạch Hoành Vân: "Nợ trước, sau này sẽ trả sau." Nói xong, giống như một tên tư bản bóc lột vô liêm sỉ, bà đẩy xe lăn của Lăng Định Nam ra khỏi phòng bệnh.

Cuối cùng mọi người đều rời đi gần hết, chỉ còn lại ba người Giang Xán Xán.

Lăng Thần nhắm mắt, bình tĩnh lại, hỏi Giang Mộc, "Vết thương của em sao rồi?"

"Bị thương sau lưng nhưng không ảnh hưởng hoạt động, mấy ngày nữa là đỡ rồi." Sau đó, Giang Mộc giải thích tình hình hiện tại và nội dung chung của cuộc gặp trước đó chỉ bằng vài lời, rồi nói thêm: "Du Long cùng với Liệp Báo đều không còn lại bao nhiêu người, tổn thất của đội thứ nhất và thứ hai của đội dự bị cũng ít hơn một chút, ý của lão tướng quân là nắm bắt thời gian để bổ sung nhân sự và bắt đầu huấn luyện. Ngoài ra còn có một loại mới kế hoạch triển khai căn cứ tạm thời mà em đã xem qua rồi, cho dù kẻ địch có tấn công, chúng ta vẫn có thể cầm cự được."

Lăng Thần biết khi mẹ anh bỏ trốn, bà cũng đã có tầm nhìn xa để dụ dỗ hai chuyên gia quân sự của Học viện Kỹ thuật rất giỏi trong việc phát minh và cải tiến vũ khí. Nghĩ đi nghĩ lại, đối diện cũng không thu được quá nhiều lợi ích.

"Ngoài ra, học viện kỹ thuật quận 1 đã gửi tin nhắn cấp cứu cho giáo sư Bạch. Liệp Báo đã nhận nhiệm vụ, ngày mai và ngày mốt sẽ rời khỏi quận."

Lăng Thần nghe cẩn thận, suy nghĩ mấy giây, "Với những vết thương trên người anh, có lẽ anh phải nằm hơn một tuần nữa mới rời khỏi giường được, có việc gì thì mấy đứa cứ xử lý trước. Còn đội dự bị của Cục Hai cũng phải chú ý nhiều một chút."

Giang Xán Xán kích động nói, "Vâng vâng vâng Thần ca, anh cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, Xán gia em chắc chắn sẽ lo được! Yên tâm!"

Lăng Thần mỉm cười: "Thật ra anh chỉ định dùng một chữ 'em' thôi nhưng vì khách sao mới dùng chữ 'mấy đứa'."

(*): Ý là ảnh định nói với Giang Mộc thôi nhưng mà để khách sáo mới nói cả ba.

"Ồ." Giang Xán Xán ủ rũ đáp, Giảm Lan lại rất tự mình hiểu lấy, "Yên tâm, em và Giang Xán Xán chỉ ăn cơm, không gây rắc rối nào cả!"

Sau khi Giang Xán Xán và những người khác rời đi, trong phòng bệnh lại trở nên yên tĩnh. Lăng Thần cố gắng giữ vững tinh thần nãy giờ, còn tàn nhẫn đánh vào vết thương ở trên hai phát mới miễn cưỡng không rơi vào hôn mê. Bây giờ chỉ còn lại hắn với Diệp Tiêu, ngụy trang đã được cởi bỏ, trong lúc nhất thời còn không đủ sức để nói chuyện, "Bé con."

"Dạ?"

"Đội trưởng muốn ngủ một lát, tôi không biết mình sẽ ngủ bao lâu, có khi đến tối là tỉnh, cũng có khi ngủ một giấc đến ngày mai mới tỉnh, cho dù thế nào em cũng đừng sợ, có biết không?"

Diệp Tiêu cầm trường đao ngồi xuống, đồng ý với hắn, "Vâng."

Mí mắt Lăng Thần dần dần khép lại, tầm nhìn mơ hồ, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.

Diệp Tiêu vén chăn cho hắn, đi rót một ly nước nóng, trời lạnh quá, chờ Lăng Thần tỉnh lại hắn có thể uống được.

Dù thể chất của Lăng Thần có tốt đến đâu, sức hồi phục mạnh đến đâu thì hắn cũng không thể đứng dậy khỏi giường bệnh trong thời gian ngắn. Có lẽ lần này, Giang Xán Xán và những người khác đã sợ hãi, họ quyết tâm để Lăng Thần nghỉ ngơi và hồi phục sức khỏe, đồng thời cố gắng không đến gặp Lăng Thần nếu họ có thể giải quyết được vấn đề.

Trong lúc nhất thời, Lăng Thần trở thành người nhàn nhã nhất trong toàn bộ căn cứ tạm thời.

Diệp Tiêu cắt trái cây gọt vỏ thành từng miếng đút vào miệng Lăng Thần. Lăng Thần cắn trái cây thì không có gì để nói, hắn còn đòi hỏi muốn ngậm ngón tay Diệp Tiêu vào miệng.

Khoang miệng ấm áp, đầu ngón tay có chút ngứa ngáy, Diệp Tiêu mím môi, "Anh nhả ra được chưa?"

Đầu lưỡi Lăng Thần cuốn lấy đầu ngón tay Diệp Tiêu một vòng, buông lỏng ra, "Gọi chồng đi?"

Tai Diệp Tiêu lại đỏ, "...... Không gọi."

Lăng Thần có chút tiếc nuối, từ ngày đó Diệp Tiêu gọi hắn là chồng, sau đó không còn gọi nữa. Lăng Thần chỉ có thể nhớ lại trong đầu cho đỡ ghiền.

Hai giờ chiều, Lăng Thần đúng giờ bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, hoàn toàn mất đi tinh thần. Bạch Hoành Vân cố ý tới đây là muốn bảo hắn nếu không có việc gì thì đi ngủ một lát. Diệp Tiêu ghi nhớ câu này, vừa đến giờ liền giục Lăng Thần đi ngủ.

Bộ đồ bệnh nhân trên người Lăng Thần không mặc chỉnh tề, cúc áo không cài hết, cổ áo bị hở để lộ lớp băng trắng bên trong, khiến hắn trông gợi cảm không thể giải thích được. Hắn cong môi lười biếng nhìn Diệp Tiêu, "Bé con của chúng ta đúng là nghiêm khắc."

Diệp Tiêu: "Anh phải nghỉ ngơi nhiều thì vết thương mới tốt được."

"Ừ, đều nghe em." Lăng Thần dịch sang bên cạnh, mời, "Ngủ cùng nhé?"

Diệp Tiêu đặt trường đao xuống, nằm vào trong chăn. Khí huyết của Lăng Thần nồng nặc, nhiệt độ cơ thể cao, hiện tại sốt nhẹ, khiến chăn có cảm giác ấm áp. Dường như cảm thấy rất thoải mái, Diệp Tiêu vô thức nheo mắt lại.

Lăng Thần kéo tay Diệp Tiêu xuống dưới chăn, xoa xoa lòng bàn tay cậu một vòng: "Em có thích ngủ với tôi không?"

Diệp Tiêu thành thật gật đầu, "Thích." Xong rồi lại bổ sung, "Ở trên xe bọc giáp, trên cây, trong lều, trên giường, chỉ cần là ngủ với anh thì em đều thích."

Lăng Thần chắc chắn mình lại bị thả thính rồi.

Tuy nhiên, điều này khiến hắn nhớ lại dường như Diệp Tiếu thực sự thích ngủ bên cạnh mình, nhưng có lẽ cậu đã quen với việc kiềm chế bản thân, luôn cẩn thận ở bên cạnh hắn khi hắn thức. Mặt khác, sau khi chìm vào giấc ngủ, cậu sẽ vô thức cọ vào người hắn và bám lấy hắn, thậm chí còn phải kề sát chân hắn.

Lăng Thần thấp giọng hỏi, "Bé con của chúng ta có phải bị chứng khao khát da thịt không?"

Diệp Tiêu mờ mịt nhìn hắn.

Lăng Thần nhận ra rằng Diệp Tiêu lớn lên trong cô nhi viện, sau đó vào căn cứ huấn luyện của Ngân Nhận, từ nhỏ đến nay chưa bao giờ được hưởng sự chăm sóc và chăm sóc của người thân và người lớn tuổi.

Lại cảm thấy đau lòng, Lăng Thần luồn tay vào trong quần áo Diệp Tiếu, kiềm chế nhẹ nhàng chạm vào eo cậu, thì thầm vào tai Diệp Tiêu, "Không sao đâu, từ nay về sau em có thể tùy ý bám dính lấy anh, anh sẽ thỏa mãn em, sẽ không khiến em đói - khát."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play