[Không thể nhịn được nữa, không cần phải nhịn nữa.]

Edit: Kally

Beta: Phong

Giang Xán Xán vỗ những mảnh tuyết vụn trên người, bổ sung, "Em chỉ nghe thấy tiếng mặt đất rung chuyển, hơi giống tiếng bánh xe nghiền trên mặt đất, đang tiến về phía chúng ta."

Diệp Tiêu ngồi thẳng trong lòng Lăng Thần, nhắm mắt lại cẩn thận lắng nghe một lúc, nhưng cô cũng không xác định được: "Âm thanh ngắt quãng... giống như đang nhảy."

Giang Xán Xán vẻ mặt khẩn trương, "Nhảy nhảy như vậy, chẳng lẽ là chuột túi?"

Lăng Thần vừa mới cắt xong móng tay cuối cùng của Diệp Tiêu, hắn cất đồ bấm móng tay xuống, nói: "Dù thế nào đi nữa, chuẩn bị chiến đấu đi."

Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần cho khả năng thu thập được một tập bản đồ hoàn chỉnh về các loài động vật trên biển, trên cạn và trên không, Giang Xán Xán không thể không thốt lên "má nó" khi nhìn thấy thứ gì đó xuất hiện trước mắt mình.

Gã xoa xoa khuôn mặt lạnh cứng của mình: "Tại sao tuyết rơi dày đặc lại xuất hiện ếch xanh đây? Còn là giống loài đột biến khổng lồ! Thật là mở rộng tầm mắt!"

Giảm Lan cầm ống nhòm quân sự nói: "Chậc, chiếc xe nhỏ bị hỏng đó bị con ếch lớn đuổi theo đúng là thảm quá, chắc chân ga đã bị nhấn xuống gần như sắp vỡ ra rồi, vừa nhìn là biết đã trải qua lễ tẩy rửa của khu D " Vừa nói, cô vừa đặt kính viễn vọng xuống và hỏi Lăng Thần: "Thần ca, cứu hay không đây?"

Lăng Thần gật đầu, "Không trang bị vũ khí, xe là xe tải dân sự, hẳn là một người bình thường vô tình đi vào khu D. Cứu."

"Được!" Giảm Lan búng ngón tay, sau khi dựng súng và ngắm bắn, cô bắn một phát để xem quỹ đạo đạn đạo có bị chệch hướng hay không, rồi nhanh chóng bắn phát thứ hai. Tuy nhiên, hiện thực phũ phàng, hai phát súng trước và sau đều trượt xa hàng nghìn dặm.

Giảm Lan cười không nổi, "Mẹ nó, đúng là ngại vãi!" Cô không tin tà, gân cổ lên hỏi Giang Mộc, "Đồng chí thân mến, đồng chí có thể báo cáo hướng gió và tốc độ lệch không?"

Giang Mộc nhíu mày, cau mày nói: "Không biết hướng gió, tỷ lệ trúng đạn chỉ có 10%, hoặc thấp hơn."

Giảm Lan: "Chời!"

Tuy nhiên, hai tiếng súng đã thành công thu hút sự chú ý của con ếch đột biến, con ếch đột biến đột nhiên dừng lại và nhìn về phía bọn họ với một đôi mắt to lồi ra rất đáng sợ. Sau đó, nó dùng hai chân sau đạp xuống đất, nhanh chóng phóng đi với sự nhanh nhẹn hoàn toàn không phù hợp với hình dáng cơ thể, trực tiếp lao về phía bọn họ!

Khi cơ thể khổng lồ của con ếch chạm đất, Giang Xán Xán cảm thấy mặt đất dưới chân mình rung chuyển.

Ngay lúc đó, tay phải Diệp Tiêu nắm lấy cán trường dao và đâm về phía trước. Giang Xán Xán hoảng sợ, "Bạn nhỏ ơi, đừng có táo bạo như vậy!"

Lúc Diệp Tiêu chuẩn bị đến gần con ếch đột biến, nó đột nhiên hạ thấp trọng tâm khi đang chạy và dùng lực nhảy lên, mũi chân nhấc lên những hạt tuyết bay lơ lửng. Trong gió tuyết, tốc độ của cậu nhanh đến mức chỉ còn lại dư ảnh, tiếng đao rút ra bị át đi bởi tiếng gầm của gió lạnh, cậu chém chéo vào chân trước của con ếch đột biến.

Một tiếng "ầm", con ếch khổng lồ đau đớn, mất đi chân trước nên không thể giữ thăng bằng, nó nặng nề đập xuống đất, tuyết bắn lên tung tóe.

Diệp Tiêu rơi xuống đất, nhân cơ hội xoa xoa miệng hổ khẩu tê dại hai lần, đối mặt với gió tuyết từ trong núi ùa ra, cậu lại nhảy lên, hai tay nắm lấy chuôi đao, giơ lên ​​cao rồi chém mạnh, ánh sáng lạnh lẽo vụt phát qua, chân sau của con ếch cũng bị chặt đứt.

Cảm nhận được phía sau có tiếng gió thổi ào ào, Diệp Tiêu cứ như có mắt đằng sau lưng, cầm đao vung sang bên trái, cùng lúc đó, một chiếc lưỡi dài đầu nhọn lướt qua bên người Diệp Tiêu, một tiếng "vù" vang lên lao thẳng vào tuyết.

Nhận ra đòn đánh trượt, nó dùng chiếc lưỡi dài cuốn những hạt tuyết rồi rút lại, nhanh lẹ né được đường kiếm chém của Diệp Tiêu.

Lúc này, có một giọng nói xa lạ truyền tới, "Lưỡi của nó rất nguy hiểm!"

Diệp Tiêu lúc chiến đấu luôn tập trung, ngoại trừ Lăng Thần, bình thường giọng nói của người khác không thu hút được sự chú ý của cậu. Cậu đứng đó với ánh mắt bình tĩnh, cơ bắp trên cánh tay căng thẳng, khi chiếc lưỡi dài của con ếch tấn công lần thứ hai từ bên cạnh, cậu không hề rút lui hay né tránh mà quay mũi chân và tấn công trực tiếp bằng trường đao!

Trường đao chém vào chỗ chia đôi chiếc lưỡi một cách chính xác, tay trái cậu nắm lấy cổ tay phải, đồng thời dùng lực, phát ra một tiếng "xẹt", lưỡi dao xẻ đôi chiếc lưỡi dài!

Một nửa bàn chân phải hụt xuống nên tuyết dày, thân thể Diệp Tiêu vẫn bất động, cậu lại ấn xuống, lưỡi đao chém thẳng xuống, "phập" một tiếng, tất cả đều kết thúc!

Lưỡi của con ếch khổng lồ không thể rút lại, Lăng Thần nằm trên nóc xe, nhắm mắt vào ống ngắm, mở kênh đội: "Diệp Tiêu, lùi lại!"

Ngay khi nhận được mệnh lệnh, Diệp Tiêu nhanh chóng rút lui, gần như cùng lúc cậu lùi lại, ba quả bom nổ xuyên giáp liên tiếp được bắn vào miệng con ếch đang mở rộng. Mấy tiếng "Bùm" vang lên, khi mọi người nhìn lại lần nữa thì không còn dấu vết của con ếch khổng lồ trước mặt nữa. Gió tuyết ẩn chứa khói thuốc nổ, khiến người ta khẳng định hết thảy trước mắt đều không phải ảo giác.

Diệp Tiêu lưu loát thu đao, nhìn một chiếc xe thùng đổ nát đậu gần đó. Có hai thanh niên đứng ở đầu xe nhìn cạu.

Sắc mặt Diệp Tiêu không thay đổi, cậu cầm lấy bao đao, xoay người đi về.

Lăng Thần cất súng, trước tiên cho Diệp Tiểu một viên kẹo sữa cứng, cười khen: "Bé con của chúng ta thật lợi hại!"

Diệp Tiêu mím môi, hai tai đỏ ửng, sát khí nghiêm nghị vừa nãy thoáng qua biến mất.

Lăng Thần cẩn thận làm ấm tay cho Diệp Tiêu, lau sạch tuyết trên tóc cậu, khóe mắt thoáng thấy mấy người đứng xa không dám tới gần, liền hỏi: "Hai đứa ai đi nói chuyện?"

Giảm Lan cùng Giang Xán Xán liếc nhau, nhanh chóng ra trò —— kéo búa bao.

Giảm Lan: "Bà đây thắng rồi, đi gánh vác sứ mệnh vĩ đại đi."

Ba phút sau, con bướm xã hội Giang Xán Xán vội vã quay lại, "Hỏi xong rồi, một chiếc xe có tổng cộng sáu người, một giáo sư và một trợ lý mang theo bốn học sinh, họ là thành viên của nhóm nghiên cứu khoa học ở quận 5, tham gia vào nghiên cứu thực vật, đây là giấy chứng nhận."

Gã mở ra một quyển tài liệu có giấu chứng nhận màu xanh quơ quơ, nói tiếp, "Ban đầu họ dự định nghiên cứu thảm thực vật từ trường gần đường giao nhau, nhưng không ngờ rằng khu D đang mở rộng. Dữ liệu bản đồ trước đó không chính xác, họ mơ màng lái xe vào khu D. Thiết bị hỏng, lại bị lạc, không liên lạc được với lực lượng cứu hộ, còn bị quái vật truy đuổi, quá là thảm."

Giang Xán Xán mặc dù rất dễ đồng cảm nhưng gã biết nặng nhẹ, sẽ không tự tiện ra quyết định, "Thần ca, bọn họ muốn trả tiền cho chúng ta để chúng ta đưa họ ra ngoài, có dẫn theo hay không?"

Lăng Thần thu hồi ánh mắt, "Để bọn họ dựng trại, lên đường đi theo chúng ta."

Giang Xán Xán gật đầu, chạy đi truyền lời.

Đợi khi Lăng Thần và những người khác đun sôi mũ nước và chuẩn bị thuốc bổ sung thể chất, Giang Xán Xán cùng hai người đi tới. Một người là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi, vẻ ngoài có phần chật vật, có thể thấy ông ta là một trí thức, khí chất tao nhã. Theo sau ông là một chàng trai trẻ, độ tuổi đôi mươi, vẻ ngoài anh tuấn.

Người đàn ông trung niên vẻ mặt biết ơn nói: "Xin chào, tôi là trưởng nhóm thám hiểm khoa học này, Khâu Quảng Hàn. Nếu không gặp được anh, có lẽ cả đội chúng tôi đã mất mạng ở đây."

Người đàn ông trẻ tuổi đi theo cũng tự giới thiệu, "Xin chào, tôi tên Vu Phi Nhạc, là trợ lý của thầy Khâu."

Anh ta vừa nói, Lăng Thần đã nghe ra, Vu Phi Nhạc chính là vừa nãy nhắc nhở Diệp Tiêu lưỡi của ếch biến dị rất nguy hiểm.

Hắn gật đầu, "Mọi người hãy nghỉ ngơi tại chỗ trước, đợi cho đến khi tuyết ngừng rơi rồi mới quyết định nên cắm trại hay lên đường."

Nhìn thấy thái độ lạnh lùng của Lăng Thần, Khâu Quảng Hàn rất hiểu chuyện, sau khi nói mấy câu khách khí, liền dẫn Vu Phi Nhạc về, cũng không quấy rầy hắn nữa.

Vừa bước tới xe tải, Vu Phi Nhạc đã bị bốn đàn em vây quanh, em út Đổng Linh Linh không ngừng hỏi: "Đàn anh, chuyện thế nào rồi?"

Vu Phi Nhạc mỉm cười hiền lành nói: "Mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chúng ta có thể sống sót ra khỏi khu D nếu đi theo họ."

Tiếng hò reo trầm thấp vang lên, mọi người đều rất hưng phấn.

"Sau khi trở về, tôi sẽ ở luôn tại phòng thí nghiệm. Đời này đừng hòng tôi đến gần khu D nữa!"

"Đúng thế đúng thế, cái khu D chết tiệt này, tôi còn tưởng là mình sắp chết rồi!" Đổng Linh Linh lần đầu tiên cùng thầy ra ngoài dã ngoại, nhưng cũng không muốn ra vẻ, khẽ rơi nước mắt rồi lại dùng mu bàn tay lau khô.

Vu Phi Nhạc nhanh chóng an ủi đàn em của mình, nhưng không khỏi quay đầu lại nhìn thiếu niên mặc đồ đen với trường đao trên tay.

Tuyết không ngừng rơi cho đến tận chiều, sau khi mặt trời ló dạng, nhiệt độ tăng lên nhanh chóng, người tuyết đặt trên nóc ô tô trước đó đã biến dạng, giờ không thể giữ được nữa mà biến thành một vũng nước.

Lăng Thần cong ngón tay gãi mũi Diệp Tiêu, an ủi, "Sau này đội trưởng sẽ làm lại cho em, đừng buồn nhé."

Diệp Tiêu tiếc nuối nhìn chằm chằm người tuyết, "Vâng ạ."

Lăng Thần nhướng mày, "Sợ đội trưởng lừa em sao? Móc nghéo nhé?"

Diệp Tiêu vươn ngón út tay phải móc nghéo với Lăng Thần, Lăng Thần cười nói, "Tôi, Lăng Thần, đồng ý với Diệp Tiêu, từ nay về sau năm nào cũng làm một người tuyết cho em ấy, nếu tôi nuốt lời, tôi sẽ độc thân cả đời."

Giang Xán Xán đứng bên cạnh dứng tai nghe lén, nhỏ giọng nhiều chuyện, "Thần ca đối xử với bản thân cũng tàn nhẫn ghê!"

Giang Mộc một bên giải thích, "Đang tán tỉnh nhau thì có."

Vẻ mặt Giang Xán Xán mê mang, "Câu nào tán tỉnh nhau cơ? Xán gia anh sao không nghe ra được?"

Lần này Giảm Lan hiểu rất nhanh, "Nói nếu tôi nuốt lời thì sẽ độc thân chẳng phải tỏ ý là tôi chỉ yêu mình em, chỉ yêu em cả đời sao?"

Giang Xán Xán trợn trò mắt, lẩm bẩm, "Vì sao mọi người đều là ế từ bụng mẹ hai mươi mấy năm trời mà Thần ca lại ưu tú như vậy?"

Giảm Lan sờ sờ mũi, "Có thể là do anh ngu?"

Không mất nhiều thời gian để phần lớn tuyết trên mặt đất tan chảy, khắp nơi đều có nước. Lăng Thần lên xe, khi người của Khâu Quảng Hàn nhìn thấy đám người Lăng Thần đang di chuyển thì cũng lên xe.

Tất cả tuyết tích tụ trên vách đá đều biến thành nước và chảy xuống, Giang Xán Xán cởi áo khoác, "Chỉ trong vòng một ngày từ mùa đông khắc nghiệt ngay sau đó là cái nóng thiêu đốt. Tui cảm thấy như mình sắp bị dị ứng luôn rồi."

Diệp Tiêu cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo thun màu đen, cầm súng làm quen, Lăng Thần lười biếng nhìn, thỉnh thoảng sửa lại động tác.

Hai chiếc xe song song đi về phía quận 5 cho đến khi trời tối mới tìm được chỗ dừng lại. Khi Diệp Tiêu bước xuống xe, câu có cảm giác như có ai đó đang nhìn mình.

Vu Phi Nhạc không ngờ Diệp Tiêu sẽ đột nhiên quay đầu lại nhìn, vội vàng nở một nụ cười trong sáng, còn chào hỏi, "Hello!" Anh ta khoe hàm răng trắng ngần, bộ dáng tuấn tú khiến người ta mến mộ.

Nhưng Diệp Tiêu chỉ nhìn một cái, nhận ra mình không quen người ta thì lễ phép gật đầu, tiếp tục bước đi.

Nhìn bóng lưng thẳng tắp của Diệp Tiêu, nụ cười của Vu Phi Nhạc vô thức nhạt đi.

Khu vực đậu xe là một khu đất bằng phẳng, cách đó hai phút đi bộ là có một con sông nhỏ. Giang Xán Xán lấy sắt ra, mở lon thịt bò om, đun sôi nước để nấu mì và làm món mì bò om tuyệt hảo.

Lăng Thần nhìn Khâu Quảng Hàn bên kia, Vu Phi Nhạc đang cầm bánh mì khô chia cho nhau một miếng. Bọn mặc dù có chút chật vật, nhưng cũng không có phàn nàn gì, nói cười nói nói, bầu không khí rất tốt.

Thu hồi ánh mắt, Lăng Thần phân phó, "Xán Xán đi gọi bọn họ tới đây, lấy thêm mấy lon đồ hộp đi."

Giang Xán Xán gật đầu, "Đi ngay đây!"

Vu Phi Nhạc nghe được mục đích của Giang Xán Xán thì trên mặt không giống được vẻ kinh ngạc, anh ta cùng Khâu Quảng Hàn liếc nhìn nhau, cùng nói, "Chúng tôi đi theo mọi người để mọi người phải bảo vệ đã đủ phiền toái rồi, sau lại không biết xấu hổ ăn đồ ăn của mọi người chứ."

Giang Xán Xán cười rất ngay thẳng, "Gặp nhau đã là duyên rồi, coi như là chúc mừng duyên phận này, đồ ăn cũng chúng ta cũng nhiều lắm, vui vẻ quan trọng nhất, hơn nữa ăn no mới có sức lên đường a!"

Mấy phút sau, có mười một người ngồi quanh đống lửa, mùi thơm của thịt bò rất ngon miệng. Đông Linh Linh ăn bánh khô mấy ngày, mấy lần thoát chết, lúc này hai mắt đỏ hoe ngồi bên đống lửa.

Giang Xán Xán vực dậy bầu không khí và kéo Vu Phi Nhạc trò chuyện: "Nhìn xe của anh bị móp, có phải gặp chuyện gì trên đường không?"

Vu Phi Nhạc cười khổ, "Gặp một con rùa đen rất lớn, nhưng do nó bò chậm nên chúng tôi mới không bị mai rùa đè chết."

Giang Mộc đột nhiên hỏi: "Lúc trước anh nói ban đầu dự định hoạt động bên ngoài khu D, lại vô tình tiến vào khu D?"

Sắc mặt Vu Phi Nhạc nghiêm túc, "Đúng là như vậy." Anh đưa bản đồ ba chiều cho Giang Mục, "Đây là phạm vi hoạt động mà chúng tôi đã lên kế hoạch từ đầu. Chúng tôi chỉ đến đây khi đã chắc chắn rằng nó an toàn. Nhưng khi chúng tôi đến nơi, chúng tôi phát hiện ra khu vực đó đã nằm trong Khu D ".

Lăng Thần nghe xong, hỏi, "Có biết diện tích ước chừng thế nào không?"

Vu Phi Nhạc cẩn thận nhớ lại, "Lái xe ước chừng một tiếng rưỡi, phạm vi cụ thể cũng không xác định."

Lăng Thần nắn ngón tay, từ báo cáo của mẹ hắn biết được khu D đang mở rộng, nhưng khi sự thật bày ra trước mắt, vẫn khiến người ta cảm thấy nặng nề.

Hai ngày sau, hai bên dần dần trở nên quen thuộc với nhau. Khi biết được giới tính của Giảm Lan là nữ, Đổng Linh Linh và một cô gái khác đã rất sốc: "Anh trai nhỏ, không, chị gái nhỏ, chị đẹp trai quá!"

Sau đó liền tụm lại bên Giảm Lan, hỏi cô đã luyện ra cơ bụng sáu múi bằng cách nào. Giảm Lan rất ít khi nói chuyện với con gái lại vô cùng vui vẻ.

Diệp Tiêu đang ngồi bên tảng đá ven sông lau chùi trường đao, Vu Phi Nhạc tự nhiên bước đến bên cạnh Diệp Tiêu.

"Chào cậu."

Diệp Tiêu đang ngậm kẹo trong miệng, quai hàm phồng lên khiến cậu đỡ lạnh lùng đi vài phần, "Vu Phi Nhạc."

Vu Phi Nhạc có chút ngạc nhiên, "Cậu biết tên của tôi?"

Diệp Tiêu gật đầu, "Biết." Hắn nghe Lăng Thần gọi một lần.

Vu Phi Nhạc ngồi xuống tảng đá bên cạnh, "Tôi biết cậu tên Diệp Tiêu, Giang ca với những người khác đều thích gọi cậu là cậu bạn nhỏ. Trông cậu đúng là rất nhỏ, tôi có một người em trai trông cũng lớn ngang ngửa cậu, năm nay hai mươi tuổi."

Diệp Tiêu gật đầu, "Cậu ta lớn tuổi hơn tôi, tôi 18 tuổi lẻ năm tháng."

Vu Phi Nhạc nhìn là biết cậu không giỏi trò chuyện với người khác, nụ cười càng tươi hơn, "Hôm cậu cứu chúng tôi thật sự rất lợi hại, lúc đó tôi còn lo rằng cậu sẽ bị lưỡi của con ếch của đánh trúng, may là không sao."

Diệp Tiêu nghĩ rồi trả lời, "Con ếch kia lớn nhưng không lợi hại, tôi có thể đánh thắng."

Vu Phi Nhạc yên lặng nghĩ, cái chủ đề này nói không nổi nữa. Đam Mỹ Cổ Đại

Giang Mộc cùng Lăng Thần bàn bạc xong thì thấy ngồi hai người ngồi bên bờ sống, hỏi, "Thần ca, anh không đi à? Em nghe Xán Xán nói, Vu Phi Nhạc từng là giáo thảo, nhiều người thích lắm."

Lăng Thần lắc đầu, "Bé con kết bạn là chuyện tốt."

Giang Mộc không nói gì.

Quả nhiên, vài phút sau, khi thấy Vu Phi Nhạc vẫn đang ngồi nói chuyện với Diệp Tiêu chưa đi, Lăng Thần sửa sửa quần áo, "Không thể nhịn được nữa, không cần phải nhịn nữa." Nói xong liền bước nhanh về phía bờ sông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play