Sáng hôm sau, Diệp Tiêu đang ôm ly sữa ấm uống thì bị Giang Xán Xán và Giảm Lan với vẻ mặt đầy thần bí kéo đến bên cạnh.
Giang Xán Xán hắng giọng nói trước, "Bạn nhỏ à, tối hôm qua Xán gia tôi trằn trọc cả đêm không ngủ được, tim đau quá!"
Diệp Tiêu chớp chớp mắt, chưa kịp load.
Giảm Lan tiếp lời, đi thẳng vào vấn đề, "Bạn nhỏ, để chị nhắc nhở em, nhất định phải cách xa mấy lão nam nhân kia ra có biết không?"
Giang Xán Xán nhanh chóng ở bên cạnh bổ sung, "Lão nam nhân chính là tổng chỉ huy Cục Hai, đồng chí Lăng Thần."
Giảm Lan: "Chính là anh ta đó! Bạn nhỏ, em mới vừa thành niên thôi, sau này sẽ còn gặp được nhiều người đàn ông đẹp trai anh tuấn chất lượng cao nữa, cơ bắp cường tráng cao lớn, mỹ nam nở nụ cười tỏa nắng, chó săn hoạt bát đáng yêu, cho nên, tuyệt đối tuyệt đối đừng ở bên lão nam nhân kia sớm như vậy, làm ba trò kì lạ!"
Giang Xán Xán liên tục gật đầu, "Đúng đúng đúng, Thần ca của chúng ta tuy rằng tính tình không phải người tốt lại còn hung bạo, nhưng cũng coi như là vẫn có thể đánh bại một đống chó săn nhỏ hoặc mỹ nam xinh đẹp, nhưng bạn nhỏ à, em tuyệt đối đừng làm ba trò kì quái với ảnh nha!"
Hai người đều rầu thúi ruột.
Diệp Tiêu tập trung uống hết ly sữa của mình, trên môi có một vòng sữa bọt, thái độ nghiêm túc hỏi, "Chuyện kỳ quái...... Là chuyện gì?"
Giang Xán Xán cùng Giảm Lan liếc nhau, cẩn thận hỏi, "Tối hôm qua hai người nửa đêm trốn ra ngoài bị Xán gia anh phát hiện! Nửa đêm anh đi vệ sinh thì phát hiện hai người không có trong thùng xe, tổn thọ quá trời quá đất!"
Giảm Lan ngắt lời gã, "Vãi, Giang Xán Xán, không phải anh nói thận anh tốt, chưa bao giờ đi tiểu nửa đêm sao?"
"Đừng ngắt lời đừng ngắt lời," Giang Xán Xán xua xua tay, chuyên tâm hỏi Diệp Tiêu, "Tối qua em với Thần ca đi đâu đấy? Ảnh ôm em đúng không?"
Diệp Tiêu đỏ tai, gật đầu, "Anh ấy ôm em."
"Vc," Giang Xán Xán lui về phía sau một bước, vô cùng đau đớn, "Lão súc sinh này không phải là người! Thế mà dám xuống tay thật! Trong vùng hoang dã, thậm chí không có một chai dầu bôi trơn!"
Giảm Lan cũng cau mày: "Sau đó thì sao?"
Diệp Tiêu nói thật: "Sau khi kể chuyện cho em nghe trước khi đi ngủ, anh ấy đã đưa em về."
Giang Xán Xán: "......"
Giảm Lan: "......"
Chuyện kể trước khi đi ngủ? Đây là loại hoạt động cao cấp quái quỷ gì vậy?
Giang Xán Xán lại thò lại gần, không quá bình tĩnh hỏi, "...... Cứ thế về thôi?"
Giang Xán Xán cùng Giảm Lan thực sự nhận ra rằng đã xảy ra hiểu lầm, gã hạ giọng, cảm thấy có chút áy náy,"Bạn nhỏ nè, cuộc tâm sự sáng hôm nay của chúng ta coi như là bí mật của nhóm ba người chúng ta nhé, không được nói cho Thần ca đâu, có được không?"
"Không được."
Theo thanh âm đó, thấy Lăng Thần không biết xuất hiện đằng sau lưng từ khi nào, Giang Xán Xán chết tâm, "Ha ha...... Ha, Thần ca, buổi sáng tốt lành nhé!"
Vì vậy, khi Diệp Tiêu bắt đầu nghiêm túc luyện tập rút đao thu đao, Giang Xán Xán và Giảm Lan bị phạt lấy Diệp Tiêu là trung tâm chạy vòng quanh.
Lăng Thần chắp tay đứng ở bên cạnh, thấy Diệp Tiêu có chút do dự nhìn hắn, hắn tiến lại gần hỏi: "Bé con, em muốn hỏi cái gì?"
Diệp Tiêu không ngừng động tác tay, do dự hai giây, "Đội trưởng, Xán Xán ca và chị đó nói gì em không hiểu lắm, chuyện kì quái là chuyện gì? Dầu bôi trơn là cái gì?"
"Mẹ nó," Lăng Thần nghĩ thầm, cậu hỏi này mẹ nó quá khó, hắn chuẩn bị dùng toàn năng của mình để lừa gạt, "Đợi Diệp Tiêu của chúng ta trưởng thành rồi sẽ biết thôi."
Diệp Tiêu tức giận sửa lại: "Em đã mười tám tuổi bốn tháng, em đã trưởng thành rồi."
Lăng Thần không nói nên lời, trong lòng lại đem Giang Xán Xán và Giảm Lan kéo ra đánh thêm lần nữa, nghiêm túc lừa dối, "Khi đến lúc tôi sẽ nói cho em nghe."
Lúc này, Lăng Thần nhìn thấy Giang Mộc đi về phía mình, vội vàng dời lực chú ý của Diệp Tiêu đi, "Nhìn kìa, Tiểu Mộc tới rồi."
Diệp Tiêu nhìn theo ánh mắt của hắn, nhìn sang.
Giang Mộc trong tay cầm một màn hình vuông, trên màn hình là một tấm bản đồ ba chiều, nói: "Dự kiến vào lúc một giờ chiều nay chúng ta sẽ đến gần điểm tọa độ thứ tám."
Sau khi Lăng Thần đảm nhận chức Tổng chỉ huy Cục Hai, chuyện gì cũng đã học được một chút, không hoàn hảo nhưng đủ dùng. Đưa tay tiếp nhận màn hình, Lăng Thần dùng hai ngón tay vạch lên bản đồ trên màn hình: "Trên vách núi, vị trí xa xôi như vậy à?"
Hắn nhìn địa hình xung quanh rồi trả lại màn hình mà không nói gì thêm: "Sau khi Xán Xán và Giảm Lan chạy thêm mười phút nữa, chúng ta sẽ khởi hành."
Đúng như Giang Mộc dự đoán, 1 giờ 10 phút chiều, xe bọc thép dừng lại phía dưới vị trí mục tiêu. Môi trường địa lý gần đó khá đặc biệt, có những vách đá cao chót vót nhưng lại có ít cây cối bám vào vách đá, những tảng đá màu xám lộ ra trơ trụi, tạo nên khung cảnh hoang tàn.
Nơi họ đứng là một thung lũng giữa hai ngọn núi, gió từ một bên thung lũng tràn vào, có tác dụng giống như một ống dẫn khí, khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.
Lăng Thần giúp Diệp Tiêu kéo khóa áo chiến đấu, nói với Giang Mộc: "Đánh dấu chính xác vị trí tọa độ."
Giang Mộc gật đầu, nhét đầy đạn đánh dấu vào băng đạn, phát ra vài tiếng "Đùng", "Đùng" và "Đùng", viên đạn đánh dấu chuẩn xác bắn trúng vách núi, để lại bốn vết đỏ nhạt, là vị trí chính xác của điểm tọa độ.
"Ừm, thiện xạ vẫn chưa kém đi." Lăng Thần đeo thắt lưng, lấy ra găng tay chiến đấu quân đội màu đen đeo vào, từ trong hộp đen dài ngang cẳng tay lấy ra một khẩu súng lục màu bạc.
Đầu súng được trang bị đầu mũi tên hình tam giác, phía dưới thì được trang bị cuộn dây hình tròn, khi bóp cò sẽ tạo ra lực giật rất lớn, đồng thời đầu mũi tên hình tam giác sắc bén gắn với một sợi dây kim loại chắc chắn đâm vào vách núi, những mảnh đá nhỏ vỡ vụn phát nổ tứ phía.
Cuộn dây móc được buộc chặt vào chiếc khóa kim loại màu bạc ở thắt lưng, khi ấn nút, cuộn dây bắt đầu rút lại, cùng lúc đó, Lăng Thần dùng đôi tay đeo găng giữ chặt sợi dây kim loại, nghiêng người đạp chân đặt trên núi, từ từ leo lên trên.
Giang Xán Xán ngồi trên nóc xe, ngước nhìn Lăng Thần khi hắn dần dần tiếp cận điểm mục tiêu, gã không thể ngừng nói: "Nói đến đây, Thần ca gần đây có vẻ hơi xu. Lần trước anh ấy đi đến lắp máy dò dưới sông, anh ấy vô tình... va phải một con sứa. Chắc là không còn quái vật nào sinh sản ở ngọn núi cằn cỗi này nữa phải không? Nếu—"
Giang Mộc ngắt lời gã, "Lại lập flag à?"
Giang Xán Xán nhanh chóng giơ hai tay che miệng, vẻ mặt ngây thơ, tuyệt đối không thốt ra câu nào nữa.
Lúc này, Diệp Tiêu đang ngồi khoanh chân trên mui xe đột nhiên đứng lên, Giang Xán Xán ngẩng đầu hỏi, "Bạn nhỏ, chuyện gì thế ——"
Gã ngừng nói, phát hiện sắc mặt Diệp Tiêu kì lạ, giọng điệu cũng nghiêm túc hẳn lên, "Có động tĩnh gì à?"
Ở cùng nhau lâu như vậy, bọn họ đều biết Diệp Tiêu có một loại cảm giác được nguy hiểm đáng sợ. Hỏi xong, Giảm Lan đang uể oải đứng bên cạnh một khẩu súng bắn tỉa hạng nặng cũng nhìn sang.
Gió thổi tung những sợi tóc trên trán, Diệp Tiêu nhắm mắt lại, cau mày, gần mười giây sau mới mở mắt ra, "Có chuyển động, không giống như quái vật, mà giống tiếng động do con người tạo ra hơn, nhưng vừa rồi chỉ có âm thanh đó, sau đó không còn nữa."
Mọi người yên lặng, Giang Xán Xán thấp giọng nói, "Mẹ nó, chẳng lẽ có mai phục? Nhưng ai biết chúng ta đến đây chứ hả?"
Giảm Lan nhíu mày, "Đừng có bất cẩn nữa, bạn nhỏ đã nói vậy, tám phần là có mai phục, mọi người đề phòng!" Cô hỏi Diệp Tiêu, "Đã thông báo cho Thần ca chưa?"
Diệp Tiêu giơ máy truyền tin trên cổ tay lên nói, "Rồi ạ."
Lúc này Lăng Thần đã lắp đặt máy dò xong, đang chuẩn bị từ trên vách núi đi xuống. Những người đang phục kích xung quanh hiển nhiên không chuẩn bị sẵn sàng để Lăng Thần tiếp đất thành công, họ bắn một viên đạn mang theo gió, bắn thẳng vào đằng sau Lăng Thần!
Lăng Thần bị treo trên dây thừng, dưới chân không có điểm dựa vững chắc, hắn chỉ đơn giản lợi dụng quán tính do sợi dây mang lại, tất cả các cơ trong cơ thể đồng thời tác dụng lực, mạnh mẽ kéo sợi dây kim loại vọt sang một bên! Viên đạn sượt qua thắt lưng của hắn, bắn vào vách núi, đá vụn bắn tung tóe làm xước một bên mặt Lăng Thần, để lại vài vết máu.
Cùng lúc đó, Giảm Lan gần như đoán được nguồn gốc của viên đạn ngay khi người phục kích nổ súng, đưa tay bắn đáp lại, phía sau tảng đá biến thành tổ ong bắp cày rồi không còn một chuyển động nào nữa.
Không chắc chắn ví trí chính xác của kẻ thù, nhưng Giang Xán Xán và những người khác không có tâm trạng ngồi yên chờ chết, hơn nữa, Lăng Thần vẫn đang treo lơ lửng trên vách đá cứ như một cái bia ngắm mà bất cứ ai cũng có thể bắn. Vì vậy, họ phải thu hút toàn bộ hỏa lực để Lăng Thần có cơ hội tiếp đất thuận lợi từ vách đá.
Vì vũ khí của họ rất phong phú, Giang Xán Xán đã ẩn nấp nhanh chóng rút ra một hộp lựu đạn từ cốp xe cùng với Giang Mộc và Giảm Lan cũng sử dụng lựu đạn xuyên giáp rất táo bạo.
Đặt năm quả lựu đạn vào trong tay Diệp Tiêu, Giang Xán Xán vỗ vai cậu, "Tới đi bạn nhỏ, cứ ném tùy ý, muốn ném chỗ nào thì ném chỗ đó!"
Vì vậy, trong một phút tiếp theo, đá ở bốn phía bị lựu đạn dày đặc và bom nổ xuyên giáp nổ tung thành từng mảnh, khiến kẻ địch không thể tránh khỏi, bóng dáng của chúng lần lượt lộ ra.
Giang Mộc báo hướng gió và đường đạn lệch hướng, Giảm Lan đáp "Đã nhận được" rồi thay đạn, cô nhìn vào ống ngắm, đuôi mày khẽ nhếch, vẫn chửi không ngừng, "Mẹ nó, dám mai phục bà hả! Còn dám tấn công chiến hữu của bà ư!" Vừa nói xong, trong bụi cát bay tung, một kẻ địch vừa xuất hiện đã bị Giảm Lan bắn chết.
Cô búng tay một cái, không dời mục tiêu, hỏi Diệp Tiêu đừng bên cạnh, "Bạn nhỏ, còn người ở chỗ nào em nói với chị đi."
Diệp Tiêu nhắm mắt lại, phân biệt động tĩnh hỗn loạn xung quanh, "Vị trí hai giờ, đang chuyển động, lệch 0.5......0.6." Cậu vừa dứt câu, viên đạn Giảm Lan liền bắn ra ngoài, Diệp Tiêu cho ra kết quả, "Trúng!"
Tiếp theo, mấy người phối hợp rất ăn ý, vụ nổ lớn nhỏ gây ra bụi bặm che khuất tầm nhìn của hai bên, nhưng Diệp Tiêu thì không, cậu có thể dựa vào âm thanh mà phán đoán vị trí đến mức khó tin, đánh một trận vô cùng sảng khoái.
Sau đó cô bị Lăng Thần mới từ trên vách núi xuống đá cho một cái.
"Mẹ nó em không thấy trán bé con đổ mồ hôi lạnh sao?" Giọng điệu Lăng Thần rất không tốt nói.
Giảm Lan rời mắt khỏi ống ngắm, ngẩng đầu lên mới phát hiện sắc mặt Diệp Tiêu tái nhợt, không chỉ trán mà chóp mũi cũng đầy mồ hôi, hiển nhiên là dựa vào phân biệt âm thanh để phán đoán vị trí là một công việc rất mệt mỏi.
Cô sờ mũi, hơi xấu hổ nói, "Xin lỗi nhé bạn nhỏ."
Diệp Tiêu lắc đầu, "Nếu có thể giúp là tốt rồi ạ."
Lăng Thần đưa tay vuốt mái tóc có chút đẫm mồ hôi của cậu, "Em ngốc sao? Em cũng có nhận được tiền lương của quân khu đâu!"
Diệp Tiêu chỉ cười, bỗng nhiên, nụ cười của cậu khựng lại, cậu hít hít mũi, "Đội trưởng anh bị thương sao?"
Đúng là cái mũi chó con! Lăng Thần trong lòng mắng một tiếng, vội vàng nói: "Đạn sượt qua, vết thương rất nông, không có nhiều máu, không tin thì tí nữa em kiểm tra!"
Hắn thật sự rất sợ Diệp Tiêu rơi nước mắt nhìn mình!
Tuy nhiên, tình hình hiện trường không cho họ thêm thời gian để nói chuyện, sau khi phát hiện phục kích và đánh lén đều vô ích và phe mình đã bị giết rất nhiều người, hai bên cuối cùng cũng đối đầu trực tiếp với nhau.
Giang Mộc quét vũ khí trong tay địch nhân, nhanh chóng xác định mẫu mã, "Loại DC07 được sản xuất cách đây hai năm, đến từ một nhà máy dưới lòng đất, chuyên cung cấp cho hai tổ chức lính đánh thuê 'Trái tim' và 'Nữ hoàng'."
Lăng Thần cầm súng cười lạnh nói: "Hai nhà này chắc chào giá cao lắm? Ai lại hào phóng như vậy, bỏ ra giá cao như vậy để mua mạng chúng ta?"
Giang Xán Xán cầm k57, cười hì hì nói tiếp, "Số tiền này chắc chắn bị lãng phí ròi, mạng của Xán gia tôi ngàn vàng khó mua!"
Hai bên là vách đá dựng đứng, chỉ có hai lối ra trước và sau nên không có đường thoát. Hai nhóm lính đánh thuê vây quanh họ, số lượng của họ gấp hơn năm lần so với nhóm Lăng Thần. Tuy nhiên, xét đến việc có thêm Diệp Tiêu đằng đằng sát khí, tình hình chiến đấu không hề tệ chút nào.
Diệp Tiêu giơ tay chém xuống, giết chết một tên lính đánh thuê tính đánh lén Giảm Lan, Giảm Lan giơ tay chữ V với cậu, "Cảm ơn nhé anh trai nhỏ!"
Diệp Tiêu cũng bắt chước cô, giơ tay chữ V.
Giang Xán Xán cắn đứt sợi dây rồi ném quả lựu đạn nhỏ ra xe, nghe thấy Giảm Lan nói vậy thì cười nhạo, "Mẹ nó em cũng là người đầu ba rồi mà còn dám gọi anh trai nhỏ sao?"
Giảm Lan trừng mắt, "Nếu không phải trên chiến trường không thể đánh đồng đội mình thì bà đây đã phang cái giá ba chân vào đầu anh rồi!" Nói xong, Giảm Lan không để ý tới Giang Xán Xán nữa, tập trung chiến đấu với một tay bắn tỉa.
Bên kia, Diệp Tiêu đổi chỗ bằng tốc độ cực nhanh, chân dẫm lên vai Lăng Thần đứng thẳng người, nắm lấy chuôi đao phóng ra như một mũi tên sắc bén, lưỡi đao quét qua cổ tay của một tên lính đánh thuê cao lớn, khiến cho tay đối phương bị thương, khẩu súng trên tay rơi xuống đất, Lăng Thần ngầm hiểu đáp lại, bắn thêm một phát nữa, giết chết một tên khác.
Lăng Thần vừa thay đạn vừa nở nụ cười nói, "Ôi chao, cảm ơn anh trai nhỏ."
Nghe được âm thanh Lăng Thần mỉm cười gọi mình là "Anh trai nhỏ", hai tai Diệp Tiêu lập tức đỏ bừng, quay lưng rời khỏi Lăng Thần, nhanh chóng chạy qua giúp Giang Mộc.
Lăng Thần thay băng đạn xong, hoàn toàn phớt lờ hướng gió hỗn loạn và tỷ lệ lệch đạn đạo 70%, bắn chết từng người. Đôi tai đỏ bừng khi bỏ chạy của Diệp Tiêu hiện lên trong đầu hắn, hắn "chậc" một tiếng và tự lẩm bẩm: "Ngoan xinh yêu của chúng ta thật dễ thương..."
Trước việc khả năng giúp đỡ đầy bá đạo và nhanh chóng của Diệp Tiêu, Lăng Thần kỳ thực là người bị thương nặng nhất trong năm người sau trận chiến.
Toàn bộ thung lũng lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gió hú. Hai nhóm lính đánh thuê đều đã biến mất, chỉ còn lại vũ khí, trang bị và những tảng đá có kích cỡ khác nhau trên mặt đất.
Lăng Thần thu súng, nói: "Dọn dẹp chiến trường." Nói xong quay đầu nhìn thấy Diệp Tiêu đứng bên cạnh, nhìn thẳng vào thắt lưng của hắn.
Giang Xán Xán ở bên cạnh cười to, "Thần ca, chiến trường để bọn em dọn, anh đừng để bạn nhỏ khóc nữa!"
Khóe môi Lăng Thần nhếch lên, vừa cười vừa nhếch lông mày, "Có thể làm phiền Diệp Tiêu của chúng ta bôi thuốc dùm đội trưởng không?"
Hai mắt Diệp Tiêu sáng lên, "Không phiền ạ!"
Lăng Thần mang theo Diệp Tiêu đi về phía xe, khi đi ngang qua Giang Mộc thì dừng lại, hỏi, "Lần cuối cùng chúng ta nộp tiến độ nhiệm vụ cho trung tâm chỉ huy là bao lâu?"
Giang Mộc nhớ rõ ràng: "Ba ngày trước."
Giảm Lan đang nắm ngón tay thả lỏng, chậm rãi đứng thẳng lưng, cau mày nói: "Thần ca, anh nghi ngờ.."
"Ừ." Sắc mặt Lăng Thần không có biểu tình gì, "Chỉ có một số ít người ở khu D biết tọa độ lắp đặt máy dò. Ngoài khu D, chỉ có người trong trung tâm chỉ huy biết. Mấy đứa nghĩ tại sao hai nhóm lính đánh thuê này có thể phục kích ở đây chính xác đến vậy? Và ai là người đã bỏ tiền ra mua mạng của chúng ta?"
Đúng là có nội gián.
Giảm Lan mím môi, bàn tay cầm súng bắn tỉa nắm chặt khiến các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
"Được rồi, dọn sạch chiến trường trước, bổ sung kho vũ khí. Chúng ta sẽ sớm đến điểm tọa độ thứ chín. Nếu không có chuyện gì khác, người của Thánh Tài hẳn là đang đợi chúng ta ở phía trước."
Trở lại thùng xe, Lăng Thần đứng dựa vào vách thùng, ngơ ngác nhìn thứ gì đó trong không trung, ngón tay vô thức xoay chuyển.
Diệp Tiêu lấy thuốc trị thương trong hộp y tế ra, đứng trước mặt Lăng Thần: "Đội trưởng, để em xem vết thương."
Lăng Thần tỉnh táo lại, cởi áo khoác ném sang một bên, cởi găng tay đen, cởi chiếc khóa kim loại nặng ở thắt lưng rồi "bụp" một tiếng ném xuống đất.
Hắn dùng tay trái nhấc chiếc áo màu đen bó sát, tay phải nới lỏng thắt lưng, ngón tay cái đặt vào cạp quần kéo xuống, để lộ cơ bụng săn chắc và mịn màng, mùi nội tiết tố nam nồng nặc trộn lẫn với mùi thuốc súng lập tức tràn ngập khoang xe chật hẹp.
Hắn lười nhác tựa vào thùng xe, cho Diệp Tiêu xem vết thương, Lăng Thần nhướng mày, cong khóe miệng cười nói, "Đội trưởng không lừa em đúng chứ, tôi bị thương không nặng, bôi thuốc là được mà."
Diệp Tiêu quỳ một gối, im lặng không nói một lời, cẩn thận rửa sạch sát trùng vết thương, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn biểu tình Lăng Thần, lo lắng hắn đau.
Tim Lăng Thần đập nhanh hơn khi nhìn thấy đôi mắt ướt của cậu, vô thức quay mặt đi: "Đội trưởng không đau đâu, em muốn làm gì thì làm."
Diệp Tiêu khẽ gật đầu, "Ừ, em sẽ nhẹ nhàng hơn."
Sau khi bôi thuốc vết thương, Diệp Tiêu lấy cuộn băng giúp Lăng Thần băng bó vết thương. Lăng Thần vốn là muốn nói vết thương nhỏ như vậy sẽ tự lành trong hai ngày. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Tiêu, hắn liền để kệ cậu.
Tuy nhiên, vì băng bó phải quấn quanh eo mới chắc chắn nên Diệp Tiêu vẫn giữ nguyên tư thế nửa quỳ, gần như dùng tay ôm lấy eo Lăng Thần, đầu gần như áp vào eo Lăng Thần.
Lúc này, Lăng Thần phát hiện chỉ số nhạy cảm của bộ phận nhạy cảm của mình đã tăng lên hơn nghìn lần, hơi thở của Diệp Tiêu lan tràn xuống bụng dưới, ngứa ngáy và nóng bức truyền xuống phía dưới.
Chiếc quần ngụy trang không hề mỏng, nhưng Lăng Thần lại cảm thấy áy náy, hắn di chuyển bàn tay đang giữ cạp quần để che đi những bộ phận quan trọng, sợ hù dọa Bé Con.
Trong đầu nảy ra nhiều suy nghĩ, chết tiệt, chắc là do hắn ngủ cạnh Diệp Tiêu mấy ngày nay, ban đêm không có thời gian để tay trái và tay phải thò xuống giải quyết vấn đề, đang băng bó nhưng ý trí của hắn lại yếu quá!
Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm vào xoáy tóc của Diệp Tiêu, thấy đối phương vẫn đang nghiêm túc thắt nút, hắn đành phải lật qua bản tự kiểm tra trong đầu và ghi nhớ. Nhưng phương pháp này không có tác dụng cho lắm, chỗ đó vẫn đầy máu, càng ngày càng lớn, chiếc quần ngụy trang lại bó chặt đến khó chịu.
Một giây dài như một năm, thậm chí là cả thế kỷ, khi Diệp Tiêu thắt nút xong rồi lùi lại, Lăng Thần cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Tiêu không có nhận ra điều gì bất thường, cậu chỉ vào miếng băng trên eo Lăng Thần cho Lăng Thần xem.
Lăng Thần cúi đầu, nhìn thấy bên hông thắt một chiếc nơ chuẩn mực, gọn gàng, giống hệt chiếc nơ mà hắn thắt cho Diệp Tiêu, là bản sao hoàn hảo 100%.
"Chà, ngoan đấy, nút thắt rất đẹp."
Diệp Tiêu nở nụ cười với hắn.
Lăng Thần nhìn nụ cười của Diệp Tiêu, im lặng mắng trong lòng—— Lăng Thần, mày là đồ cầm thú.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT