Cô vác cây súng bắn tỉa hạng nặng quý giá của mình trên vai trái, tay phải cầm sáu chiếc mũ cối xếp chồng lên nhau, cô vội vàng chạy lại, khi nhìn thấy Lăng Thần ôm Diệp Tiêu, cô sững người tại chỗ, "Sao vậy? Sao vậy? Sao vậy?? Lão nam nhân—— A, Thần ca đang làm nũng à?"
Lăng Thần đứng thẳng, tay vẫn ôm lấy vai Diệp Tiêu, vẻ mặt lạnh lùng liếc nhìn Giảm Lan: "Ngứa da à?"
Giảm Lan theo bản năng thẳng lưng, nhanh chóng phủ nhận ba lần: "Không, không ngứa, thật sự không ngứa!"
Cô nhận ra nếu lúc này mình gãi thêm cái nữa sẽ gây ra hậu quả mà cô hoàn toàn không muốn chấp nhận, vì vậy lòng bàn chân như được bôi mỡ chạy biến đi: "À ờ, để em đi xem mấy vật tư kia nhá!"
Cô đi được hai bước, sau đó bỗng nhớ đến tình đồng chí mà quay ngược lại dùng cùi chỏ chọc chọc Giang Xán Xán, "Đi, đi nào Xán Xán, đi với em!"
Hai người rời đi, để lại Giang Mộc nhìn về phía Lăng Thần, "Thần ca, Phương Văn Triết nên xử lý như thế nào?"
"Làm theo quy định thôi, dù là người chết của Du Long hay là người ngoài khu D, chúng ta đều phải cho bọn họ một lời giải thích." Lăng Thần chưa bao giờ cho phép người khác tìm thấy lựa chọn thứ hai trong những vấn đề này.
Giang Mộc gật đầu, "Được ạ, em đi lắp thiết bị quay phim."
"Ừ, lát nữa anh tới." Lăng Thần quay đầu hỏi Diệp Tiêu, "Em không đói sao? Đi, đi tìm đồ ăn cho em trước đã."
Diệp Tiêu đang định gật đầu, chợt nhớ ra, "Ban nãy Xán Xán ca đưa cho em dịch dinh dưỡng, em không có túi đựng nên em đặt nó trên cây." Cậu nói xong rồi chỉ, "Ở trên cây hoa kia kìa."
Lăng Thần nhìn sang chỗ cậu chỉ, "Ừm, xong việc rồi tôi sẽ cùng em qua đó lấy."
Ở mép xe bọc thép, Giảm Lan thò đầu ra thở phào, "Làm sợ chết khiếp, chẳng phải chỉ là làm phiền ảnh làm nũng thôi sao, liếc nhìn em như là muốn rút gân lột da em luôn vậy á." Nói xong xoa mạnh cánh tay mình.
Giang Xán Xán cũng thò đầu ra ngoài xem thử, nhìn Lăng Thần dẫn Diệp Tiêu đi về phía xe bọn họ, chắc chắn nói, "Không đâu, Thần ca không rảnh quan tâm đến em đâu."
Giảm Lan: "...... Tuy rằng điều này rất có thể là sự thật nhưng anh có cần xát muối vào vết thương như vậy không?"
Giang Mộc bước tới cắt ngang cuộc trò chuyện của họ, "Năm phút sau thẩm vấn Phương Văn Triết, mọi người nhớ có mặt đúng giờ nhé." Nói xong thì bỏ đi.
Giang Xán Xán được gợi nhớ ký ức, gã quay phắc, "Má nó mém nữa là quên, lúc nãy mọi người dám gạt anh diễn kịch mà không nói với anh trước và thậm chí còn không tiết lộ một lời! Nếu không phải là Xán gia anh thông mình thì sao hả, hừ!"
Giảm Lan bứt một cọng cỏ ngậm vào miệng, cho gã một ánh mắt khinh thường, "Nói cho anh? Sau đó ngồi chờ bị phát hiện sao?"
Giận tím người! Giang Xán Xán mặc kệ Giảm Lan, ôm lấy trái tim đã vỡ tan thành từng mảnh đi tìm Giang Mộc.
Năm phút sau, Lăng Thần nhảy xuống khỏi xe bọc thép, Diệp Tiêu đi theo phía sau anh, trong tay ôm một hộp cơm tự hâm nóng, còn một hộp sữa do Lăng Thần cầm giùm.
Lăng Thần giải thích cho cậu, "Trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, nếu gián điệp hoặc kẻ phản bội xuất hiện mà không thể đưa về tòa án quân sự thì người có cấp bậc quân hàm cao nhất có mặt sẽ được phép xét xử và xử tử tùy theo mức độ nghiêm trọng của vụ án đang được giám sát dưới sự quan sát của toàn thể nhân viên. Tuy nhiên, nó cần phải được quay video tài liệu, sau đó phải báo cáo lên trên. "
Diệp Tiêu vụng về dùng đũa, nghe vậy thì hỏi Lăng Thần, "Vậy có phải ở đây anh có quân hàm cao nhất không?"
Lăng Thần vén tóc cho cậu, gật đầu, "Đúng thế." Hắn chỉ đám Giảm Lan, "Chế độ thăng cấp của Cục Hai khác với những nơi khác trong quân khu. Việc thăng cấp dựa trên thành tích quân sự, cho nên đám Giảm Lan sau khi vào Cục Hai không lâu thì họ đã là giáo quan."
Lăng Thần dẫn Diệp Tiêu tìm một chỗ mà camera không quay trúng, gật đầu với Giang Mộc, "Có thể bắt đầu được rồi."
Giang Mộc mở máy ghi hình, hướng camera về phía
Giọng Lăng Thần hiếm có lúc nghiêm túc, "Thời gian, buổi tối ngày 16 tháng 6. Địa điểm, khu D. Người phụ trách, Lăng Thần, chức danh, thiếu tướng, mã số, e311. Hết."
Sau đó Lăng Thần nhìn về phía Phương Văn Triết, "Cậu có thể nói rồi."
Phương Văn Triết ngồi dưới đất, một tay che ngực, có chút khó khăn nâng mí mắt, nhìn chằm chằm Lăng Thần, nghẹn ngào nói, "Muốn tôi nói gì?"
Lăng Thần khôi phục bộ dáng lười biếng thường ngày, không trả lời mà nói: "Tao sợ phiền phức nên tuân theo quy củ để bớt lo phiền phức, nếu vượt quá sự kiên nhẫn của tao thì quy tắc còn là cái thá gì nữa?"
Giọng điệu của hắn cao lên, vừa mạnh mẽ vừa sắc bén, nói: "Vậy mày muốn tự mình nói hay đợi tao ra tay?"
Phương Văn Triết ho khan một tiếng, chật vật ngửa đầu nhắm mắt lại, "...... Tôi nói."
Lăng Thần một tay cầm hộp sữa cho Diệp Tiêu, tay còn lại đút túi, trầm giọng nói, "Mời miêu tả kỹ quá trình hợp tác với người của Thánh Tài, giết chết tám người chiến hữu của mình." Nói xong, hắn đưa mắt nhìn Giang Xán Xán ra hiệu.
Giang Xán Xán lấy ra chín tấm nhận dạng và vỏ đạn mà gã tìm thấy trước đó.
Phương Văn Triết sau khi nhìn thấy rõ ràng thì cười rộ, "Hóa ra mấy người tìm được mấy cái này rồi sao? Tôi muốn hỏi vì sao lúc đầu mấy người lại nghi ngờ tôi......"
Ánh mắt hắn quét qua bảng tên, nụ cười nhạt dần, "Không còn gì để nói, bọn họ đều bị tôi giết chết. Sau khi tiến vào Khu D, tôi đã báo vị trí của mình cho người của Thánh Tài. Ngày 31 là cơ hội tốt để tấn công bất ngờ, Thánh Tài cho một đội nhỏ đến tiếp ứng cho tôi và khiến Du Long mất cảnh giác, nhưng những kẻ ngốc ở Du Long cho đến khi chết vẫn không tin tôi là gián điệp. Mấy người có nghĩ họ ngu ngốc hay không?"
Không có ai trả lời hắn. Giang Xán Xán quay mặt đi, hốc mắt hơi đỏ.
Ngữ khí Lăng Thần không thay đổi, "Vấn đề thứ hai, mục đích đi theo Giảm Lan là gì?"
"Tôi vốn muốn giả vờ bị thương, bị tra tấn để moi ra lời thú tội, tìm cơ hội lẻn vào đội ngũ của anh. Nhưng không ngờ, tôi thật may mắn khi đội tiếp ứng với tôi gặp phải Giảm Lan, họ đánh không lại, toàn đội bị giết. Lúc đó, tôi đang hồi phục vết thương trong cốp xe và tôi nhận ra cô ấy nên tôi chỉ đi theo cô ấy thôi."
Hắn thở hổn hển một lúc rồi tiếp tục thuật lại: "Thánh Tài muốn bắt sống anh, lấy máy dò dữ liệu về các điểm tọa độ do trung tâm chỉ huy cung cấp cho anh. Tất cả những gì tôi phải làm là phối hợp trong ngoài, sau khi nhiệm vụ hoàn thành, tôi có thể xin ứng cứu từ quân khu và rời khỏi khu D."
Anh ta cảm thán, "Ai biết, Khoa Ninh Tư và những người khác cũng chết trong tay mấy người, không đáng tin chút nào."
Lăng Thần vừa nghe, nửa lực chú ý còn lại đều tập trung vào Diệp Tiêu. Thấy cậu đã ăn hết cơm thì mở hộp sữa đưa qua cho cậu. Đợi Diệp Tiêu nhận lấy thì Lăng Thần hỏi vấn đề thứ ba, "Liên lạc với người của Thánh Tài lúc nào? Nói rõ phương thức liên lạc lẫn người liên lạc."
Phương Văn Triết có ý xấu hỏi, "Chỉ huy Lăng, anh muốn biết thật à?"
Lăng Thần rũ mắt, "Nói."
Phương Văn Triết nhếch khóe môi nở nụ cười ác liệt, "Bốn năm trước, tôi đồng ý lời mời của Thánh Tài, một tuần sau, tôi được chọn vào Du Long. Mới được nửa năm tôi đã được thăng chức lên tổ trưởng tổ hành động, có phải nhanh lắm không?"
Anh ta lại ho mấy tiếng, thở hổn hển: "Dù sao thì, tôi cũng không thể sống sót cho đến khi trời tối, nể mặt sự ngu ngốc của đám Du Long, tôi cho mấy người biết một tên. Trong quân khu có một người luôn liên lạc với tôi, tôi có thể được chọn vào Du Long, thăng chức, lần này có thể tình cờ đảm nhận nhiệm vụ tiến vào khu D đều là do anh ta sắp xếp. Tôi không biết anh ta là ai, nhưng anh ta chắc chắn là người có địa vị cao."
Anh ta cười toe toét, máu giữa hai hàm răng, "Tôi đang chờ xem những người luôn ra vẻ đạo mạo như mấy người lo sợ lẫn nhau, nghi ngờ lẫn nhau!"
Anh ta hưng phấn đến mức sau khi sặc hai tiếng, máu tràn ra từ khóe miệng Phương Văn Triết, anh ta không để ý tới mà vẫn tiếp tục cười.
Lăng Thần nhìn Phương Văn Triết một hồi, sau đó nói với Diệp Tiêu đang cầm ly sữa ngọt uống nghiêm túc: "Lại đây."
Diệp Tiêu cho rằng hắn cũng muốn uống nên trực tiếp đưa hộp sữa đến bên môi anh.
Lăng Thần cúi đầu, "Ngoan, em uống đi, tôi không uống." Nói xong, hắn trực tiếp vùi đầu Diệp Tiêu vào trong lòng mình, đưa tay che lấy hai tai cậu. Sau khi xác định Diệp Tiêu không nghe thấy cũng không nhìn được, mới quay đầu hỏi Giang Xán Xán cùng Giảm Lan, "Hai người ai ra tay?"
Hai người liếc nhau, Giang Xán Xán rút súng ra, chĩa ngay huyệt thái dương của Phương Văn Triết, gã hít sâu một hơi, hai mắt đỏ hoe, "Một người lính không nên chết dưới súng của đồng đội."
Lúc này Diệp Tiêu được bảo vệ trong vòng tay của Lăng Thần, bên tai có thể nghe thấy nhịp tim ổn định của hắn, lòng bàn tay thô ráp và bộ ngực nóng bỏng hoàn toàn cách ly cảnh tượng đẫm máu. Cậu đang nghĩ, thực ra cậu không sợ những điều này, cậu đã trải qua rất nhiều cảnh tượng đẫm máu và kinh hoàng hơn.
Nhưng lúc này, cậu thả lỏng bao đao, cảm nhận được vị ngọt của sữa trên đầu lưỡi. Cái ôm này ấm áp đến mức cậu không muốn rời ra - cảm giác như cậu đang được bảo vệ ở nơi an toàn nhất trên thế giới.
Giang Xán Xán cất súng và đưa tay tắt máy ảnh. Lăng Thần lấy ra một bình rượu nhỏ hắn đào trước đó, ngồi xổm trên mặt đất, rưới rượu vào đất, "Thù đã báo, mời mọi người uống rượu."
Sau khi rượu ngấm vào đất, Lăng Thần đứng dậy, thẳng lưng, dùng tay phải vỗ nhẹ vào ngực trái ba lần: "Chúc những người chiến hữu của chúng ta sống như anh hùng, chết như anh hùng."
Nói xong, hắn rút súng lục ra, chĩa họng súng lên trời, bóp cò và nã một phát súng. Sau tiếng súng, Lăng Thần trịnh trọng chỉnh trang quần áo, sau đó gõ gót chân, thực hiện động tác chào quân đội tiêu chuẩn.
Bên cạnh hắn, Giang Mộc, Giang Xán Xán cùng Giảm Lan cũng vẻ mặt trang nghiêm, chắp tay thực hiện động tác chào quân đội để tỏ lòng thành kính với linh hồn người đã khuất.
——
Khi cơn mưa tầm tã trút xuống, nhóm Lăng Thần đã lái xe lên một nơi cao hơn. Xung quanh không có ánh sáng, chiếc xe bọc thép phủ kín ẩn mình trong những tán lá tươi tốt, không có bất kỳ cảm giác tồn tại nào. Những hạt mưa dày đặc rơi lộp độp trên nóc xe, phát ra âm thanh rất khó chịu.
Giang Mộc ngồi trong xe, đeo tai nghe cách âm, đang tập trung mày mò dụng cụ, chuẩn bị phân tích và sắp xếp dữ liệu từ các dụng cụ được lấy ra từ xe bọc thép của Thánh Tài trong đêm.
Giang Xán Xán và Giảm Lan có quá nhiều năng lượng, lợi dụng lúc đó là ban đêm và trời mưa to, họ quyết định nắm bắt cơ hội để luyện tập bắn súng trong điều kiện thời tiết xấu và duy trì cảm xúc, dẫu đeo kính nhìn ban đêm đảo mắt cũng không còn thấy bóng người.
Cũng chỉ có Lăng Thần không làm việc đàng hoàng cũng không có chí tiến thủ, hắn bứt một nắm cỏ, cẩn thận làm một con chim cỏ.
Diệp Tiêu ngồi xổm bên cạnh hắn, ôm đầu gối nghiêm túc nhìn, trong tay cậu đã có hai con chim cỏ làm xong, thỉnh thoảng còn giúp Lăng Thần làm mấy việc lặt vặt, ví dụ như ——
Lăng Thần: "Diệp Tiêu, tôi khát."
Diệp Tiêu vội vàng bưng ấm quân đội tới, mở nắp ra cho Lăng Thần uống nước, cho uống xong lại đậy nắp lại rồi đặt lại.
Lại ngồi xổm xuống, nhìn đôi cánh chim dần dần thành hình trong tay Lăng Thần, Diệp Tiêu nghi hoặc hỏi: "Đội trưởng, tối nay có phải ăn mặn quá không?"
Lăng Thần: "Sao em lại hỏi vậy?"
Diệp Tiêu: "Bởi vì trong vòng một tiếng anh đã uống nước chín lần rồi, gần như là sáu phút một lần."
Lăng Thần khựng lại, cảm thấy câu hỏi này quá khó, hắn không trả lời được —— uống nước lọc thì có gì mà ngon chứ? Hắn không khát, cũng không muốn uống nước, chỉ là hắn thích Diệp Tiêu đút nước cho mình thôi.
Chắc chắn không thể trả lời như vậy, ý tưởng này quá không phù hợp với giá trị cốt lõi, cho nên Lăng Thần dứt khoát không để ý đến câu hỏi này, không trả lời, tuy nhiên sau đó hắn ít yêu cầu Diệp Tiêu cho mình uống nước lại.
Hắn tăng tốc, đan xong con chim nhỏ trong tay, đưa cho Diệp Tiêu: "Được rồi, tối nay Diệp Tiêu của chúng ta có thể ngủ cùng ba con chim nhỏ rồi."
Suy nghĩ bị lộ, hai tai Diệp Tiêu đỏ lên.
Lăng Thần nhéo nhéo vành tai nóng bừng của cậu, đứng dậy dọn dẹp cỏ rơi trên mặt đất, từ trong ba lô lấy ra một bộ quần áo đưa cho Diệp Tiêu, "Quấn áo em dơ rồi, đi thay đi."
Diệp Tiêu đã quen mặc đồ của Lăng Thần, cậu đưa tay nhận lấy, sau đó hai tay khoanh lại giữ chặt góc áo, trực tiếp cởi áo của mình ra.
Dưới ánh sáng lờ mờ ở thùng sau, trên người Diệp Tiêu đầy những vết sẹo lớn nhỏ trông cực kỳ bắt mắt. Cổ họng Lăng Thần đau nhức, hắn dựa vào thành xe ngựa nhẹ nhàng hỏi: "Những vết thương đó...... Có đau không?" Hỏi xong lại cảm thấy câu hỏi của mình toàn là vô nghĩa, có vết sẹo nào mà không đau.
Diệp Tiêu vốn định trả lời là "Không đau", nhưng khi lời nói đến bên miệng cậu lại nhớ tới Lăng Thần từng nói cậu có thể làm nũng với anh. Cho nên Diệp Tiêu chần chờ mở miệng, trả lời, "Hơi đau ạ."
Cậu vẫn không quen làm nũng, chỉ vết sẹo dài bằng ngón tay dưới xương quay xanh bên trai, "Chỗ này là đau nhất, lúc đó em tưởng là mình chết rồi, nhưng mà vẫn sống."
Nói xong, ngón tay cậu dịch xuống chỉ vào vết sẹo bên phải bụng, "Chỗ này cũng đau, mưng mủ, thật lâu cũng không khép lại, đã vậy em còn sốt nhẹ, lúc đó cứ đến nửa đêm sẽ vì đau mà tỉnh giấc."
Lúc này, Lăng Thần cảm thấy trái tim mình như một cái bia ngắm, lần lượt bị trúng đạn, mỗi viên đạn đều cực kỳ chính xác. Hắn đứng dậy, lấy quần áo sạch sẽ, cẩn thận giúp Diệp Tiêu mặc vào, cẩn thận như đang xử lý một bảo bối dễ vỡ.
Nửa đêm, mưa to không có dấu hiệu ngừng, Giang Xán Xán và Giảm Lan cạn kiệt năng lượng lê chân quay về, Diệp Tiêu đã được bọc trong chiếc áo khoác chiến đấu cỡ lớn của Lăng Thần gối lên đùi đối phương ngủ rồi, trên tay còn ôm ba con chim rơm nhỏ.
Lăng Thần nghe thấy tiếng động, mở mắt ra, nhìn đám thuộc hạ thân mình đầy cành khô, lá mục, bùn, cát và mưa, sau đó lại nhìn Diệp Tiêu đang ngủ trên đùi mình, cảm thấy vẫn là bé con ngoan nhất.
Sáng sớm hôm sau, cơn mưa lớn kéo dài suốt đêm cuối cùng cũng tạnh, khắp nơi đều có nước. Diệp Tiêu dậy sớm luyện tập rút đao thu đao, lặp lại hai động tác này một cách máy móc. Đột nhiên, Giang Xán Xán chạy đến trước mặt cậu như một cơn gió, tiếng hét của gã bay theo gió: "Em từ chối! Đừng mơ đến việc chạm vào một sợi tóc trên đầu Xán gia em!"
Tay của Diệp Tiêu không ngừng rút và tra đao vào vỏ, nhưng đôi mắt cậu lại dõi theo Giang Xán Xán. Giảm Lan tập xong một bộ quyền, đứng bên cạnh Diệp Tiêu, khoanh tay hả hê nói: "Ôi, thảm quá, chắc chắc là tóc dài ra rồi lại bị Trần ca bắt được."
Những người ở Cục Hai sợ nhất là lúc đi làm nhiệm vụ tóc dài ra lại chẳng có chỗ để cắt. Bởi vì mỗi lần như vậy, Lăng Thần sẽ túm lấy người đó giúp họ cắt tóc.
Tuy nhiên, chỉ huy Lăng, người rất giỏi chơi các loại súng, vũ khí lạnh và vũ khí nóng, hành nghề cắt tóc 8 năm vẫn tệ như cũ, vì vậy Giang Xán Xán, người có mái tóc mọc nhanh như cỏ dại, luôn luôn là người chịu đựng nhiều nhất.
Diệp Tiêu cất trảm thủy, nghĩ gì mà đứng im một lúc, cầm trường đao đi tìm Lăng Thần, "Đội trưởng, em muốn cắt tóc."
Giang Xán Xán đứng bên cạnh trợn tròn mắt, vẻ mặt như muốn nói "Nhóc điên à?" với Diệp Tiêu, "Bạn nhỏ, hãy suy nghĩ kỹ đi! Muốn cứu Xán Xán ca của em đang trong biển lửa cũng không cần hy sinh mình đâu!"
Lăng Thần đánh giá tóc của Diệp Tiêu, đúng là hơi dài rồi, hắn hỏi, "Lúc trước tóc dài thì em làm sao?"
Diệp Tiêu quơ trường đao trong tay, "Dùng Trảm Thủy xén ạ."
Giang Xán Xán: "......"
Giảm Lan: "Ầy, đúng là thô bạo chẳng khác gì Thần ca, nhưng cho dù kiểu tóc xấu tệ thì giá trị nhan sắc của bạn nhỏ cũng kéo lên được."
Lăng Thần cong khóe môi, hắn vuốt tóc Diệp Tiêu, "Ừ, để đội trưởng cắt tóc cho em."
Nửa tiếng sau, Diệp Tiêu với kiểu tóc mới xuất hiện trước mặt mọi người. Giang Xán Xán kinh ngạc tới mức mém nữa làm rớt ấm nước trong tay, "Mẹ nó, đây...... đây thật sự là do wuli Thần ca cắt sao?"
Tóc Diệp Tiêu được Lăng Thần cắt ngắn đi một chút, để lộ đôi lông mày và đôi tai xinh đẹp. Phần tóc phía sau đầu cũng được cắt ngắn, đường gáy trắng ẩn vào trong cổ áo đặc biệt bắt mắt. Vấn đề là, phần tóc được cắt tỉa có các lớp rõ ràng và không có vết lồi lõm nào cả!
Giang Xán Xán lấy hai tay che đầu, ngơ ngẩn hỏi: "Tại sao lại có sự khác biệt lớn như vậy?"
Giảm Lan cảm khái: "Dù sao cũng là đãi ngộ của bé cưng mà."
Giang Xán Xán: "Chúng ta thì sao? Chúng ta là đãi ngộ gì?"
Giang Mộc trả lời: "Người hầu tuyến mười tám."
Giang Xán Xán cảm thấy, mẹ nó nói đúng vãi!
Cuối cùng, Giang Xán Xán vẫn bị khuất phục dưới ánh mắt tàn ác lạnh lùng của Lăng Thần, nép mình bên cạnh Giang Mộc với quả đầu chỗ thấp chỗ cao, khuôn mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Chín giờ sáng, đoàn tiếp tục đi ngược dòng sông. Giảm Lan lái xe phía trước, Giang Mộc xoa xoa thái dương, quầng thâm dưới mắt do thức khuya, anh cũng không thèm quan tâm đến Giang Xán Xán cứ dán mình ngồi bên cạnh, thuật lại một cách có trật tự: " Người của nhóm bảy bên Thánh Tài nhận được mệnh lệnh trực tiếp tiến thẳng đến vòng tròn trung tâm của Khu D. Nhưng những người ở nhóm thứ năm thì khác, vị trí mục tiêu của họ cũng là vòng tròn trung tâm của khu D, nhưng trên đường đi họ đã quay lại và đi đến địa điểm này.""
Lăng Thần nhìn dấu chấm đỏ trên bản đồ ba chiều, con ngươi nheo lại, "Viện nghiên cứu?"
Giang Mộc gật đầu, "Đúng vậy, chính là viện nghiên cứu sinh học chúng ta đã ném bom. Dựa vào sự chênh lệch múi giờ, khi bọn họ đến hẳn là chỉ nhìn thấy tàn tích của viện nghiên cứu. Ngoại trừ viện nghiên cứu ra, còn có hai địa điểm khác, hiện tại em vẫn chưa biết chính xác nó ở đâu "
"Đánh dấu hai chỗ đó lại." Lăng Thần nắn ngón tay, hắn nhận ra Thánh Tào đang chơi một ván cờ lớn, nhưng manh mối hắn tìm được quá lộn xộn, hắn không có cách nào sắp xếp được, vì vậy hắn đành tạm gác tất cả sang một bên.
Sau ba giờ chiều, xe cuối cùng cũng đến điểm tọa độ thứ bảy. Giang Xán Xán bước xuống xe với K57 trên vai, duỗi người trong gió sông ẩm ướt, "Sau khi kết thúc ở đây, chỉ còn lại hai nơi. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta có thể sớm cút khỏi Khu D rồi!"
Giảm Lan ngồi trên một tảng đá cạnh nước, nghe vậy cau mày nói: "Có gì tốt? Ông già nhà em sau khi ra ngoài lại muốn ép em đi xem mắt nữa. Em nói con là đàn ông – à ứ phải, em là một người phụ nữ, em tìm một người đàn ông kết hôn để làm gì? Để em bạo lực gia đình mỗi ngày à?"
Giang Xán Xán nghe câu cuối cùng thì bật cười không dừng được, "Ai da phần tử nguy hiểm như em nên độc thân cả đời đi!"
Nhà Giảm Lan năm đời đều là một gia tộc truyền thừa, cực kì tranh đua, năm đời đều là tướng quân, lịch sử gia tộc mang ra ngoài khoe có thể chói mù mắt người ta luôn, nhưng tương ứng, truyền thống gia tộc cũng vô cùng khốc liệt.
Lúc Giảm Lan chào đời, cả nhà đều rất vui mừng, nghĩ rằng cuối cùng cũng không dễ gì sinh được một bé gái xinh xắn. Nhưng cũng đặc biệt lo lắng vì gia đình họ không có kinh nghiệm nuôi dạy con gái nhỏ.
Cho nên hậu quả của việc làm tay mơ chính là năm Giảm Lan bảy tuổi đã đánh các đứa trẻ khác trong khuôn viên đến khi chúng bật khóc tè ra quần đòi chạy về nhà méc mẹ, cô đã lấy một mảnh giẻ rách và trở thành vua của khuôn viên. Sau đó gần chục năm thì vẫn làm đại lão như vậy, dù sao trong đời cô chưa bao giờ có thứ nữ tính gọi là búp bê và váy nhỏ xinh xắn.
Khi đến tuổi trưởng thành, thực hiện theo khẩu hiệu của gia đình là "Trung thành chôn núi, máu đổ non sông", Giảm Lan vui vẻ nhập ngũ, như cá gặp nước. Sau khi vào Cục Hai, sở thích mới của cô là độ cơ bụng với Giang Xán Xán, câu cửa miệng là "Tôi mẹ nó là một người đàn ông, à đéo phải, một người phụ nữ, dám giơ súng dám đánh nhau, anh con mẹ nó khóc cái đéo gì!"
Giang Xán Xán cảm thấy, điều duy nhất có thể chứng minh thân phận con gái của Giảm Lan là chiếc ba lô hoa nhỏ mà cô dùng để mang theo những bộ phận bắn tỉa hạng nặng, nhưng hiện tại không biết nó đã thất lạc ở đâu.
Lúc này, từ khóa mắt nhìn thấy Giang Mộc vẫy tay, Giang Xán Xán kéo Giảm Lan bơ phờ đi tới, "Tiểu Mộc, xác định được địa điểm rồi à?"
"Ừ, xác định được rồi, ở đáy sông. Tuy đây là đầu nguồn của sông, nhưng nước cũng rất sâu, cần có người lặn xuống để lắp đặt máy dò tại điểm tọa độ." Giang Mộc báo cáo độ sâu nước, tốc độ dòng chảy và các số liệu khác rồi hỏi Lăng Thần, "Thần ca, ai xuống đây?"
Lăng Thần cởi áo khoác chiến đấu, đưa Diệp Tiêu ôm giùm hắn, "Anh đi, mấy đứa ở trên bờ chờ đi." Nói xong, hắn quay lại xe bọc thép, lấy mặt nạ tự thở oxy của quân đội, đeo mặt nạ vào rồi nhảy thẳng xuống nước.
Diệp Tiêu ngồi trên một tảng đá, ngậm kẹo trong miệng, nhìn chằm chằm không chớp mắt về nơi Lăng Thần tiến vào trong nước. Trên màn hình trong tay Giang Mộc có một chấm đỏ chuyển động nhanh, tượng trưng cho Lăng Thần.
Giang Xán Xán thấy cậu căng thẳng, gã an ủi, "Bạn nhỏ đừng lo lắng, Thần ca lặn lợi hại lắm đấy. Trước đây ở Cục Hai thi đấu với các bộ đội đặc chửng khác lần nào Thần ca cũng nghiền cho bẹp dí, lần nào cũng là hạng nhất, có lần anh ấy còn nhịn thở ở dưới mười phút lận cơ."
Diệp Tiêu gật đầu, vẻ mặt thả lòng một chút, nhưng vẫn nhìn chằm chằm mặt nước không chớp mắt.
Hai phút sau, dụng cụ đột nhiên phát ra "bíp", Diệp Tiêu đột nhiên đứng dậy như bị đâm: "Sao vậy ạ?"
Sắc mặt Giang Mộc đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi, anh nhíu mày nhìn số liệu hiển thị trên màn hình: "Dòng dữ liệu dao động kịch liệt, quái vật xuất hiện."
Bàn tay cầm đao của Diệp Tiêu lập tức siết chặt, giọng nói của cậu gần như không bình tĩnh nổi: "Địa điểm cụ thể?"
Anh gõ nhanh ngón tay lên màn hình, vài giây sau, Giang Mộc báo kết quả: "Ở trong sông, cách điểm tọa độ một trăm mét."
Lăng Thần đã luyện tập lặn, hắn lặn rất nhanh, sau khi đến điểm tọa độ mà Giang Mộc đánh dấu, hắn lấy ra một khối hình vuông màu xanh lam có kích thước bằng móng tay, cắm vào bãi cát đáy sông. Chẳng bao lâu, mọi thứ xung quanh hình vuông màu xanh lam trở nên trong suốt, luồng dữ liệu và mã nhanh chóng truyền qua nó. Sau gần mười giây, hình vuông màu xanh biến mất và mọi thứ trở lại bình thường.
Sau khi xác nhận lắp đặt hoàn tất, Lăng Thần đạp xuống nước, chuẩn bị lên trên. Lúc này, cảm giác khủng hoảng được mài giũa qua nhiều năm lang thang trong nguy hiểm khiến trái tim hắn run lên, hắn vô thức đặt tay lên túi đựng súng.
Vì ở dưới nước nên tầm nhìn không rõ và khó bắt được những chuyển động dù là nhỏ nhất nhưng chỉ sau vài giây, hắn đã nhìn thấy rõ hình dáng kẻ thù của mình - một con sứa khổng lồ màu xanh lam.
Con sứa có hình chiếc ô trong suốt, phát ra ánh sáng xanh huỳnh quang, cực kỳ bắt mắt khi ở dưới nước. Những chiếc xúc tu bồng bềnh giống như những dải ruy băng, xinh đẹp vô cùng.
Nhưng Lăng Thần một chút cũng không cảm kích, hắn chỉ cảm thấy mình dạo gần đây không phải người bình thường, lặn xuống biển thôi cũng gặp quái vật được, chẳng lẽ gần đây ý tưởng của hắn có nhiều quá, vi phạm giá trị cốt lõi của hắn sao?
Vừa nghĩ, hắn lấy súng trường tấn công dưới nước và con dao từ trong túi súng ra, đá lên mặt nước và chuẩn bị nổi lên - có thể đi lên thì cứ đi lên, không thể lên rồi mới đánh được.
Nhưng hóa ra tình hình thực tế nhìn chung lại không diễn ra như mong đợi. Sau khi con sứa xanh phát hiện ra sự hiện diện của hắn, một chiếc xúc tu giống như râu ria xuyên qua mặt nước và tấn công trực tiếp, rõ ràng coi hắn như con mồi.
Lăng Thần tay phải cầm dao, trực tiếp chém một dao, dùng lực cực lớn cắt xúc tu trong suốt đang tiến gần thành hai mảnh. Chẳng mấy chốc, phần xúc tu bị chặt đứt đã tan biến trong nước.
Dưới tình huống này, hắn không có chỗ để lặn, vì vậy Lăng Thần quyết định đối đầu với nó, cận chiến với sứa xanh - tầm đạn không đủ, chỉ có hai mươi viên đạn, cho nên hắn đã phải sử dụng chúng một cách tiết kiệm.
Nước không phải sân nhà của hắn, xúc tu của sứa cực kỳ linh hoạt, trôi theo dòng nước như thực vật thủy sinh, hơn nữa bởi vì trong suốt nên mắt thường rất khó có thể bắt được chuyển động, Lăng Thần dựa vào bản năng của cơ thể để tránh nó mấy lần. Ngoài ra, chiến đấu dưới nước đòi hỏi thể lực cực kỳ cao, chiến đấu lâu dài rất bất lợi cho hắn.
Lăng Thần trong lòng ra quyết định, trong tay xoay dao một vòng, lấy lại tinh thần, nhảy về phía con sứa. Đi được nửa đường, hắn không quan tâm khi mắt cá chân của mình bị xúc tu quấn lấy, càng ngày càng gần, càng gần - bộp! Sóng nước đột nhiên rung chuyển, đạn từ súng trường dưới nước cuốn theo dòng nước, găm thẳng vào thân ô của con sứa.
Chắc hẳn là rất đau, những xúc tu quấn quanh mắt cá chân của Lăng Thần đột nhiên siết chặt, tay cầm súng của Lăng Thần run rẩy, hắn cố gắng hết sức để giữ thăng bằng, nhanh chóng giơ súng lên lần nữa, nhân lúc đó bắn bốn viên đạn vào người con sứa màu xanh. Những nơi trúng đạn có những mảnh vụn dạng sợi nhỏ li ti trôi nổi tứ phía giống như bồ công anh bị gió thổi bay, chẳng mấy chốc tan biến trong nước.
Khi Diệp Tiêu lặn xuống nước, thứ cậu nhìn thấy là Lăng Thần đang đối mặt với một con sứa lớn. Cậu tăng tốc, nhanh nhẹn vòng qua phía sau Lăng Thần, lặn sâu thêm một chút, rút trường ra khỏi mặt nước, nước "vạch" một tiếng, một cái xúc tu quấn quanh mắt cá chân Lăng Thần lập tức đứt gãy.
Lăng Thần chú ý tới động tĩnh, cúi đầu nhìn thấy Diệp Tiêu, tức giận đến muốn bế cậu lên đánh một trận.
Nhanh chóng lao về phía con sứa, cây trường đao không tra vào vỏ khiến một dòng nước dâng lên. Cậu nổi lên một lúc rồi nhanh chóng vòng ra phía sau con sứa. Lăng Thần hiểu ý của cậu, hắn khẽ nhúc nhích, tạo ra tiếng động, thu hút sự chú ý của sứa, tạo cơ hội cho Diệp Tiêu.
Xúc tu trong suốt lại một lần nữa bị cắt đứt gọn gàng, Lăng Thần vẫn liếc nhìn tình huống của Diệp Tiêu, nhưng nhanh hơn bọn họ tưởng tượng, con sứa nhanh chóng phát hiện ra Diệp Tiêu đang lượn vòng phía sau và phía trên nó. Trong nháy mắt, gần mười xúc tu trong suốt trực tiếp tấn công Diệp Tiêu, rất nhanh bao trùm toàn thân cậu.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mạch máu trên thái dương Lăng Thần gần như vỡ tung, tim đập nhanh hơn, hung hăng đá về phía trước, hắn như điên lao về phía vị trí của Diệp Tiêu, bắn về phía đám xúc tu.
Trong vài giây, đầu óc Lăng Thần trống rỗng, hắn chỉ biết Diệp Tiêu không thể chết – cậu nhất định không thể chết!
Lúc này Lăng Thần giống như thần Tu La gặp sát thần, lao tới bên cạnh thứ trong suốt kia, năm ngón tay nắm lấy con dao, cắt đứt xúc tu, lực lượng mạnh tới mức hổ khẩu nứt ra, máu chảy ra ngấm vào trong nước.
Hắn dường như không cảm thấy đau đớn chút nào, đôi tay run rẩy, hắn dùng dao mở những xúc tu trong suốt quấn quanh người Diệp Tiêu, trực tiếp kéo người vào lòng, rồi vội vàng dùng mặt nạ phòng độc đang đeo đeo cho Diệp Tiêu, động tác làm hai lần mới đeo được cho người nọ. Đồng thời, hắn ôm lấy người tránh được sự tấn công từ bên cạnh của con sứa.
Sau khi kiểm tra, xác định Diệp Tiêu không bị thương, Lăng Thần buông ra, ra hiệu cho cậu. Thấy Diệp Tiêu gật đầu, hắn nhanh chóng lặn xuống, khi những xúc tu còn lại của con sứa đều tấn công họ, Diệp Tiêu chớp lấy cơ hội, cầm lấy Trảm Thủy và đâm mạnh vào cơ thể hình chiếc ô của con sứa. Những bong bóng nhỏ và dòng nước bao quanh trưởng dao và rơi xuống bề mặt con sứa cùng với ánh sáng của con dao.
Diệp Tiêu dùng một lực cực lớn mạnh đến nỗi nó trực tiếp xuyên qua toàn bộ cơ thể của con sứa. Sức lực trong tay cậu còn chưa cạn kiệt, hai tay cậu nắm cán dao, toàn thân chìm xuống, hướng con dao dài xuống cắt chéo, một tiếng "xẹt" vang lên, con dao dài trực tiếp tạo ra một lỗ lớn trong con sứa.
Lăng Thần nhanh chóng tiến lại gần, bắn hết số đạn còn lại vào vết mổ do Diệp Tiêu tạo ra, viên đạn bên trong nổ tung, chẳng bao lâu sau tiếng "bằng" liên tục, thân hình chiếc ô màu xanh huỳnh quang của con sứa bị bắn nát thành bột giấy.
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra chưa đầy một phút nhưng lại khiến người ta có cảm giác như cả thế kỷ đã trôi qua. Sau khi xác nhận toàn bộ con sứa đã biến thành tro bụi và biến mất trong nước, Lăng Thần cất con dao và súng trường dưới nước của mình đi. Tuy nhiên, chỉ trong nháy mắt, hắn nhận thấy Diệp Tiêu dường như đã mất hết sức lực, tứ chi mềm nhũn trôi nổi trong nước, trường đao trong tay cũng tuột khỏi tầm tay. Mái tóc đen của cậu xõa tung và khuôn mặt vô cùng nhợt nhạt.
Đồng tử của Lăng Thần co lại, hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã lao qua mặt nước, hai tay tóm lấy nách Diệp Tiêu, cầm lấy trường đao, nhanh chóng ôm người trong ngực nổi lên.
"Ào" một tiếng, cả hai lao ra khỏi mặt nước. Lăng Thần không để ý mùi màu tanh trong miệng, cởi mặt nạ thở của Diệp Tiêu ra, sau đó duỗi tay xem hơi thở của cậu.
Hắn cảm nhận được hơi thở ẩm ướt và nóng hổi phả vào ngón tay mình - đây không phải là ảo giác, đôi mắt Lăng Thần đau nhức, hắn cảm thấy vừa sợ hãi vừa vui mừng vì đã tìm lại được thứ gì đó.
Thật may là cậu không sao.
Tim được thả lỏng, Lăng Thần lúc này mới có tâm tư nhìn lên trên bờ.
Trên bờ biển đầy sỏi lớn nhỏ, Giảm Lan và những người khác đang đối đầu với một nhóm người có súng trên tay. Lăng Thần nhìn thoáng qua liền biết không phải người của Thánh Tài, nghĩ tới tin tức mà trung tâm chỉ huy đưa ra, hắn suy đoán, hẳn là những tên lính đánh thuê.
Hắn không hứng để ý, trực tiếp ôm Diệp Tiêu lên bờ, "Giang Mộc, đến đây, em ấy ngất rồi."
Sau khi Giang Mộc nhanh chóng chạy tới, Lăng Thần cất bước đi đến trước mặt đám người Giảm Lan.
Lúc này, cả người Lăng Thần ướt nhẹp, nhưng bởi vì mới giải quyết con sứa dưới nước nên khí tức hung hãn của hắn bộc phát không chút dè dặt. Hắn giẫm lên đôi bốt quân sự đế dày, cầm khẩu K57 của Giang Xán Xán và bắn một phát xuống đất, vẻ mặt kiêu ngạo và độc ác, "Ông đây ở bên này có người cần cứu, không rảnh phí lời với tụi mày, có việc thì im lặng chờ đã, thằng nào dám động ông đây giết chết!"
Nói xong, Lăng Thần không quan tâm đến phản ứng của đám lính đánh thuê, ném súng cho Giang Xán Xán, phân phó, "Mày và Giảm Lan tâm sự với bọn chúng đi."
Giang Xán Xán đỡ súng gật đầu, "Ok con dê."
Lăng Thần bước nhanh đến xem Diệp Tiêu, Giang Mộc vừa mới đặt máy dò y tế trong tay xuống, "Cậu ấy đang đeo mặt nạ thở của anh, nhưng hơi thiếu oxy. Xét nghiệm máu cho thấy cậu ấy hít phải chất độc sinh học, đó là lí do tại sao lại ngất đi."
Lăng Thần lau nước nhỏ trên mặt, giọng nói trầm khàn, "Tụi anh gặp một con quái vật nhỏ trong sống, một con sứa màu xanh lam. Diệp Tiêu bị xúc tu của sứa quấn lấy, chắc là trúng độc lúc đó."
Giang Mộc gật đầu, "Chất độc không mạnh, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chắc sẽ sốt liên tục, trong xe có thuốc, có thể theo hướng dẫn pha thuốc với nước, tắm sạch cho cậu ấy thì sẽ tốt hơn.
Lăng Thần ngồi xổm xuống, cẩn thận ôm Diệp Tiêu vào trong lòng, cằm căng chặt chỉ chỉ về đám lính đánh thuê, "Giao cho em."
Giang Mộc gật đầu, "Yên tâm đi."
Lăng Thần ôm Diệp Tiêu về thùng xe, đầu tiên đặt quần áo của mình xuống đất, nhanh chóng tìm một loại dung dịch thuốc trong hộp thuốc pha với nước, sau đó lấy ra một chiếc khăn mềm bỏ vào dung dịch thuốc. Hắn bắt đầu cởi quần áo của Diệp Tiêu, thầm đọc 7 quy tắc quân khu dạy trong đầu khi cởi chúng ra.
Sau khi toàn bộ quần áo được ném sang một bên, toàn bộ vết đỏ do bị trói trên người Diệp Tiêu để lại đều lộ ra. Cậu rất gầy, làn da rất trắng, những vết đỏ trên nền da vô cùng chói mắt. Lăng Thần hít sâu một hơi, sau đó nhanh chóng đưa tay nhặt chiếc khăn thấm chất lỏng lên, cẩn thận lau sạch cơ thể và đầu tóc của Diệp Tiêu.
Sau khi thay bốn chiếc khăn tắm và bốn chậu nước, toàn bộ nọc độc còn sót lại trên da Diệp Tiêu đều bị cuốn trôi. Sợ cậu khó chịu, Lăng Thần lấy khăn khô giúp Diệp Tiêu lau sạch vết nước từ đầu đến chân.
Trên người tuy rằng có rất nhiều vết sẹo, nhưng làn da của Diệp Tiêu vốn rất trắng và mỏng, tứ chi gầy gò, lớp cơ mỏng manh ẩn chứa uy lực đáng sợ. Lăng Thần không dám dùng vũ lực, khống chế lực lượng trên tay, lau đi từng chút một. Sau khi xác định đã khô ráo, Lăng Thần tìm một chiếc chăn mềm, cẩn thận quấn Diệp Tiêu lại, thay quần áo sạch sẽ, Lăng Thần ôm lấy Diệp Tiêu, dùng thân thể của mình sưởi ấm cho cậu.
Bên ngoài không có tiếng súng nổ nên chắc không có vấn đề gì lớn. Lăng Thần dựa vào thành xe, một lúc sau, cơ bắp mềm nhũn, cảm thấy mệt mỏi. Hắn dùng cằm xoa xoa đỉnh đầu có mùi thuốc của Diệp Tiêu, nỗi sợ hãi dâng lên từ tận đáy lòng như dung nham.
Lăng Thần giơ tay, nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt lạnh lẽo của Diệp Tiêu, "Sao lại ngốc thế, không biết đứng trên bờ đợi tôi à?" Nói rồi, trong đầu hắn hiện ra hình ảnh Diệp Tiêu nghiêm túc nói với anh, Lăng Thần khựng lại rồi lần nữa mở miệng, "Tôi biết, em đã nói, em không đợi tôi, em đến bên tôi. Nhưng Diệp Tiêu của chúng ta thật sự rất ngốc."
Lăng Thần trước nay đều là đối tượng được người khác dựa vào, hắn đã quen với việc đứng vững hơn bất kỳ ai khác và cũng quen với việc luôn ở phía trước - nhưng hắn lại luôn được bảo vệ bởi bé con nhỏ bé như vậy.
Hắn xoa xoa mái tóc đen mượt của người trong ngực, nhịn không được hôn lên trán Diệp Tiêu, nhỏ giọng nói: "Cậu bé ngoan, ngủ ngon, đội trưởng sẽ trông chừng cho em."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT