Không biết người nọ đến đây là lúc nào, lấy tu vi hiện tại của Cố Thanh Âm cũng không phát giác được.

Hắn trường thân ngọc lập, chờ đến khi các nàng nhìn đến hắn thì hắn đã đi tới.

Má nó!

Sau khi Cố Thanh Âm nhìn thấy diện mạo của hắn, nhịn không được ở trong lòng nà mắng thầm một tiếng!

Nàng không thể tin được vận khí của chính mình thế nhưng lại kém như vậy, ở chỗ này mà cũng có thể gặp phải 1 trong 5 người đàn ông kia......Bách Lý Mặc.

Trong lúc Cố Thanh Âm suy nghĩ xem khi nào thì trốn đi một cách nhanh chóng, ở bên cạnh nàng Bùi Ngọc Nhi đã mặc kệ ân oán giữa 2 người, đôi mắt nàng thẳng tắp nhìn chằm chằm Bách Lý Mặc, thanh thúy kêu: "Mặc ca ca...."

Đù má nó!

Cố Thanh Âm bị tiếng "Mặc ca ca" của Bùi Ngọc Nhi làm cho nổi hết cả da gà, đồng thời cũng vì tiếng "Mặc ca ca" này làm cho Cố Thanh Âm lóe lên một ý nghĩ.

Bách Lý Mặc này không phải là một trong những lam nhan tri kỷ của nữ chủ Bùi Ngọc Nhi trong quyển sách《Tiên đồ chi lộ》 sao?!

Vì sao lại nói là lam nhan tri kỷ ư, bởi vì Bùi Ngọc Nhi vẫn luôn là kiểu chọn dùng " không chủ động, không từ chối, không phụ trách" trong 3 nguyên tắc lớn nhất của nàng, dù có thế nào thì chỉ cần vũ lực cao cường, gia thế tốt, lớn lên tốt thì đều có thể trở thanh lam nhan tri kỷ của nàng, đến cuối cùng, Cố Thanh Âm cũng không nhớ rõ rốt cuộc Bùi Ngọc Nhi có bao nhiêu lam nhan tri kỷ cả.

Cố Thanh Âm cũng không nhớ nổi, Bùi Ngọc Nhi có phải là ở bí cảnh Ngân La quen biết với Bách Lý Mặc hay không, nhưng dù sao thì 2 người bọn họ chắc chắn là "có một chân" rồi.

Một thân công lực này của Bùi Ngọc Nhu phỏng chừng nữ chính của Tây Môn Vô Hận nhìn thấy đều cảm thấy hổ thẹn không bằng a.

(* Tây Môn Vô Hận là 1 bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết nhưng thất bại, còn cụ thể thì mọi người tự điều tra nha ^v^.)

Liền trong chớp mắt thời gian, Bách Lý Mặc đã chạy tới trước mặt của 2 người các nàng, ánh mắt của hắn vẫn luôn để ở trên người Bùi Ngọc Nhi, ôn nhu nói: "Ngọc Nhi, ngươi ở chỗ này a."

Hô.....

Cố Thanh Âm thấy 2 người bọn họ cũng chưa chú ý đến chính mình, chuẩn bị lặng lẽ chuồn. Đối phó với một cái Bùi Ngọc Nhi mà nói, Cố Thanh Âm vẫn là có phần thắng. Nhưng mà muốn thêm một cái nữa là Bách Lý Mặc thì...... nam nữ hỗn hợp đánh thì vẫn là thôi đi.

Ngay lúc Cố Thanh Âm nhấc chân chuẩn bị chạy, Bùi Ngọc Nhi không biết là đứt cọng dây thần kinh nào, không cùng Mặc ca ca của nàng tốt tốt đẹp đẹp mà giao lưu cảm tình, tay ngọc giơ lên chỉ vào Cố Thanh Âm, giống như làm nũng mà nói: "Mặc ca ca, chính là hư nữ nhân này! Tiêu sư huynh chính là bị nàng hại chết!"

Cố Thanh Âm!!!!!

Cố Thanh Âm ở trong lòng mà "hỏi thăm" mấy đời của Bùi Ngọc Nhi.

Nhưng trên mặt lại không biểu hiện lên một chút nào, nàng bình tĩnh nói: "Bùi đạo hữu nói đùa, ta còn không biết Tiêu sư huynh của ngươi là ai, làm sao mà hại hắn được?"

Cố Thanh Âm quay mặt đi, cố gắng không cho Bách Lý Mặc nhìn thấy mặt của nàng.



Nàng cũng không biết là Bách Lý Mặc có nhận ra nàng hay không, nhưng tốt nhất là không thấy.

"Ngọc Nhi, không được nói linh tinh!" Bách Lý Mặc nhẹ giọng quát Bùi Ngọc Nhi, "Tiêu huynh tự mình đi rừng Cuồng Thú, cùng vị đạo hữu này có liên quan gì đâu?"

Ai?!

Cố Thanh Âm nghĩ thầm, Bách Lý Mặc này hình như là người biết nói lý lẽ a.

"Sao lại không liên quan?!" Bùi Ngọc Nhi dậm chân, trong cơn tức giận còn cảm giác như mang theo làm nũng, " Nếu không phải bởi vì người phụ nữ hư đốn này muốn Nứt Tâm thú kim đan, Tiêu sư huynh sao có thể mạo hiểm đi đến rừng Cuồng Thú chứ?"

" Ta muốn Nứt Tâm thú kim đan khi nào vậy?!" Cố Thanh Âm tức giận, Bùi Ngọc Nhi này thật là biết cách há mồm ra liền đội cho nàng một cái mũ a, nàng nhíu mày nói: "Ta còn không quen biết vị Tiêu sư huynh kia của ngươi, thì làm sao lại nói vơi hắn là ta muốn Nứt Tâm thú kim đan chứ!"

Bùi Ngọc Nhi nghe được Cố Thanh Âm nói, lúc này mới xoay người nhìn nàng. Trong mắt nàng chứa đựng hận ý, lời nói xúc động phẫn nộ, "Ngươi còn dám nói không phải ngươi? Ngày 15 tháng 12 năm ngoái, ở hội đấu giá của Nguyệt Bảo Các, ngươi thấy được Nứt Tâm thú kim đan ở hội đấu giá, lúc đó không phải ngươi nói là thích sao?"

Bị Bùi Ngọc Nhi nói như thế, Cố Thanh Âm hĩnh như nghĩ đến.

Năm ngoái ngày 15 tháng 12, nàng thật đúng là có tham gia hội đấu giá ở Nguyệt Bảo Các.

Nàng hơi trầm ngâm, nhìn Bùi Ngọc Nhi nói: "Bùi đạo hữu, tất cả các đồ ở hội đấu giá ta đều thích a. Việc ta thích đồ vật ở hội đấu giá thì liên quan gì đến Tiêu sư huynh của ngươi, ngươi đừng có hướng ta bôi đen như vậy."

"Ngươi! Ngươi thật là người phụ nữ không biết xấu hổ!" Bùi Ngọc Nhi nghe thấy Cố Thanh Âm nói vậy, trong lòng càng phẫn nộ, " Vì sao lúc đấy ngươi lại cười với Tiêu sư huynh? Nếu không phải ngươi không biết xấu hổ câu dẫn Tiêu sư huynh, hắn sao có thể sẽ đi đến nơi nguy hiểm như rừng Cuồng Thú chứ......"

"Ta muốn cười với ai thì ta cười, việc này ngươi cũng quản được sao?" Cố Thanh Âm hừ lạnh một tiếng, đánh gãy lời nói của Bùi Ngọc Nhi.

Nàng vẫn không thể nhớ ra đc vị Tiêu sư huynh kia rốt cuộc trông như thế nào.

Mà Bùi Ngọc Nhi này rõ ràng là muốn úp nồi lên đầu của nàng.

Nàng mắt lạnh liếc Bách Lý Mặc một cái, hắn vẫn luôn đứng một bên không nói gì, nàng không muốn dây dưa với Bùi Ngọc Nhi nhưng mấu chốt là Bách Lý Mặc vẫn ở chỗ này, nàng đánh không lại hai người kia a.

Nàng lạnh giọng nói: "Bùi đạo hữu, lời này của ngươi như vậy là không có đạo lý a. Ta còn chưa cùng Tiêu sư huynh của ngươi nói chuyện bao giờ, Tiêu sư huynh của ngươi ngã xuống, ngươi liền đem nợ tính ở trên đầu ta. Vậy theo đạo lý của ngươi, ta chẳng phải có thể nói là, năm trước ở hội đấu giá của Nguyệt Bảo Các ngươi cười với sư huynh của ta. Nếu sư huynh của ta xảy ra cái gì không hay, vậy ta cũng có thể tìm ngươi báo thù sao?!"

"Ngươi!" Bùi Ngọc Nhi chán nản, hiện tại đầu óc của nàng ong ong, không nghĩ ra được cái gì để phản bác lời của Cố Thanh Âm.

"Hôm nay thì bỏ qua. Nhưng lần sau....."

Cố Thanh âm vốn tưởng nói một câu tàn nhẫn chút, nhưng Bách Lý Mặc lúc này giật mình, Cố Thanh Âm cũng không rõ ý tứ của Bách Lý Mặc, nhỡ đâu tí nữa Bách Lý Mặc lại nói giúp cho Bùi Ngọc Nhi, vậy chẳng phải là nàng thiệt hay sao?

Cho nên Cố Thanh Âm lại nuốt xuống lờ nói còn lại, mặt không biểu tình nói: " Ta đi trước đây."

Nói xong, Cố Thanh Âm liền đi luôn, chạy còn nhanh hơn cả những người khác, nháy mắt đã không thấy thân ảnh.



.........

Bùi Ngọc Nhi nhìn thấy Cố Thanh Âm đi mất, nước mắt như vỡ đê, nàng không nhịn được mà khóc lóc kể lể với Bách Lý Mặc nói: "Mặc ca ca, sao ngươi lại để cho người phụ nữ xấu xa kia đi như vậy chứ!"

Nàng dùng mu bàn tay lau đi nước mắt, nhưng nước mắt vẫn chảy liên tục, nàng ngửa đầu nhìn Bách Lý Mặc, "Mặc ca ca, ngươi đã nói......"

"Ngọc Nhi, vị đạo hữu kia nói đúng, Tiêu huynh chết xác thật không liên quan đến nàng ấy." Bách Lý Mặc nói.

Bùi Ngọc Nhi bị nghẹn, nàng không nghĩ tới Bách Lý Mặc sẽ nói những lời này, nàng sửng sốt nửa ngày không biết nói gì, sau đó dậm chân mà đi, trước khi đi còn buông lời hung ác nói: " Bách Lý Mặc ta ghét ngươi! Ta không bao giờ muốn nhìn thấy ngươi nữa!"

Bách Lý Mặc: "........"

............

Cố Thanh Âm đi đến nơi mà không thể nhìn thấy 2 người kia nữa mới dừng lại, nàng thở dài một hơi, mấy ngày nay mạo hiểm như vậy, nàng cảm thấy những ngày sau có chút nguy hiểm.

5 người đàn ông này giống như là bom hẹn giờ vậy, làm nàng cảm thấy bất an.

Vẫn là chờ cửa ra của bí cảnh Ngân La mở ra, nàng vẫn là trở về Cực Nhạc Cung tránh đầu sóng ngọn gió thôi.

Cố Thanh Âm nghĩ như vậy, đang chuẩn bị dựa vào cái cây bên cạnh ngồi xuống.

"Có phải ngươi nghĩ rằng ta không tìm thấy ngươi nên ngươi thanh thản như vậy đúng không?"

Đúng lúc Cố Thanh Âm chuẩn bị ngồi xuống, từ phía sau đột ngột truyền đến tiếng của một người đàn ông.

Cố Thanh Âm kinh ngạc quay đầu nhìn lại, là Bách Lý Mặc.

Cố Thanh Âm: "....." Thằng nhóc này không ở lại mà quan tâm Ngọc Nhi muội muội của hắn, sao lại tới nơi này vậy?

Nàng bất giác liếm liếm môi, không rõ Bách Lý Mặc đến vì ý đồ gì.

"Đạo hữu tìm ta làm gì? Chuyện lúc nãy không phải ta đã nói rất rõ ràng rồi sao?" Cố Thanh Âm rũ mắt, quyết định giả ngu.

"A!" Bách Lý Mặc cười lạnh một tiếng.

Hắn duỗi tay, lập tức cầm chặt cổ tay Cố Thanh Âm, lòng bàn tay sờ nhẹ mu bàn tay của Cố Thanh Âm, hắn nhẹ giọng nói: " Tu vi của ngươi tăng nhanh thật đấy....cũng không biết là tăng như thế nào vậy?"

********************

Nữ chủ: đánh không thắng liền chạy thì có gì mất mặt! Cái này gọi là kẻ thức thời là trang tuấn kiệt a!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play