Sương mù trong hang động tối tăm chậm rãi tan dần, khi sương mù tan đi, 2 người đàn ông ở trong hang động đang ngồi thiền vận công cũng đồng thời mở mắt.
Hôm nay đã là ngày thứ 15, cũng là ngày bí cảnh Ngân La mở cửa ra ngoài.
Sau khi Từ Lam Chi mở mắt, không hiểu sao ánh mắt không chịu khống chế, tự động nhìn đến Cố Thanh Âm đầu tiên.
Lúc này Cố Thanh Âm cũng chưa tỉnh lại.
Không biết nàng mơ thấy cái gì, trong miệng lẩm bẩm nói nhỏ, không biết là nói cái gì, sau đó lại trở mình quay lưng về phía bọn họ.
Từ Lam Chi nhấp môi, hắn cố khống chế bản thân mình để không nghe. Hắn đứng dậy, nói với Thẩm Diễn Chỉ ở bên cạnh: "Diễn Chỉ, chúng ta đi thôi."
Thẩm Diễn Chỉ không nhúc nhích, Từ Lam Chi nhìn theo ánh mắt của Thẩm Diễn Chỉ, phát hiện Thẩm Diễn Chỉ đang nhìn Cố Thanh Âm.
Từ Lam Chi không biết vì sao cảm thấy trong lòng như dâng lên một ngọn lửa giận, hắn đi đến trước mặt Thẩm Diễn Chỉ, hơi mang giận mà nói: " Diễn Chỉ, chúng ta mau đi thôi!", nói xong, Từ Lam Chi lại quay sang liếc mắt nhìn Cố Thanh Âm một cái, " người con gái này, nếu thích ngủ như vậy, để cho nàng ngủ ở chỗ này cho đã đi!"
" Lam Chi, như vậy là không tốt đâu." Thẩm Diễn Chỉ ánh mắt chính trực.
Hắn tránh Từ Lam Chi, đi tới bên người Cố Thanh Âm. Thấp giọng kêu: "Đạo hữu, tỉnh dậy đi!"
Cố Thanh Âm không hề phản ứng.
Thẩm Diễn Chỉ không biết làm sao, hắn vươn tay, dừng một chút rồi mới đặt tay trên vai Cố Thanh Âm nói: "Đạo hữu, tỉnh lại đi, cửa ra của bí cảnh sắp mở rồi."
Trong lúc ngủ mơ, Cố Thanh Âm bị Thẩm Diễn Chỉ nhiễu cũng không yên ổn, nàng mơ mơ màng màng mở mắt.
Ngay lúc Cố Thanh Âm mở to mắt, Thẩm Diễn Chỉ lập tức buông tay đang để trên vai Cố Thanh Âm.
Động tác như vậy ở trong mắt Từ Lam Chi chính là phóng đãng, hắn cảm thấy Cố Thanh Âm là muốn câu dẫn Thẩm Diễn Chỉ. Hắn nghẹn một hơi không cam lòng đi đến trước mặt Cố Thanh Âm.
" Nếu đã tỉnh thì đi nhanh lên, xoa xoa như vậy là ra vẻ làm cho ai xem!" Từ Lam Chi quát lớn nói.
Cố Thanh Âm mới tỉnh lại, vẫn còn mơ hồ. Bị Từ Lam Chi quát lớn như vậy làm cho tỉnh táo. Nàng dùng tay chỉnh lại đầu tóc bù xù, vừa chải đầu vừa nói: "Lời này của Từ đạo hữu như thế là không đúng đâu. Ngươi ta không thân cũng chẳng quen, ngươi quản được ta xoa xoa làm ra vẻ cho ai xem sao, xí~"
Từ Lam Chi thực tức giận, thật sự.
Nhưng Cố Thanh Âm nhìn thấy Từ Lam Chi vẻ mặt tức giận thì càng vui vẻ.
Dù sao chỉ cần Từ Lam Chi không vui, nàng liền vui vẻ.
Nàng đứng dậy, tươi tắn mà cười với Thẩm Diễn Chỉ nói: " Cảm ơn đạo hữu, chúng ta đi cùng nhau đi."
"Ai muốn đi cùng ngươi!" Từ Lam Chi vừa nghe lời này thì nổi đóa, hắn dùng tay chủ cửa động, lạnh giọng nói: "Ngươi đi ra trước đi!"
"Lam Chi!" Thẩm Diễn Chỉ nhíu mày, hiển nhiên là không ủng hộ Từ Lam Chi làm như vậy, nhưng ở trước mặt Cố Thanh Âm, Thẩm Diễn Chỉ muốn làm cái gì cũng không được tốt lắm.
Nhưng Từ Lam Chi cũng không cảm thấy chính mình làm sai, hắn hít sâu một hơi, làm bản thân bình tĩnh một chút cảm xúc, "Diễn Chỉ, người con gái này tính tình gian xảo, hành vi..... phóng đãng......"
"Lam Chi! Không thể nói bậy!" Thẩm Diễn Chỉ cắt ngang lời nói của Từ Lam Chi.
"Ta có nói sai sao?" Từ Lam Chi nhìn về phía Cố Thanh Âm.
Cái tên cẩu nam nhân này!
Cố Thanh Âm ở trong lòng mắng thầm Từ Lam Chi một tiếng, nhưng trên mặt vẫn tươi cười khanh khách, nàng nói: "Không sai không sai, Từ đạo hữu nói đúng đấy!"
Nói xong, Cố Thanh Âm liền tự đi đến cửa động, " Ta vẫn là không đi cùng 2 vị đạo hữu vậy, ta đi trước đây."
Chờ hình bóng của Cố Thanh Âm biến mất ở trước mặt họ, Thẩm Diễn Chỉ mới thở dài, " Lam Chi, lúc nãy ngươi nói vậy có chút quá đáng đấy, lúc trước ngươi chưa bao giờ nói như thế với con gái cả."
"Đó là bởi vì những người con gái khác cũng không giống cái.... cô gái kia tùy tiện như thế!" Từ Lam Chi nhấp môi nói.
Tuy là nói như vậy, nhưng Từ Lam Chi nghĩ đến bộ dáng vừa nãy của Cố Thanh Âm, với cả nàng còn vui vẻ mà cười với Thẩm Diễn Chỉ, liền cảm giác trong lòng có một trận bực mình.
"Thôi, chúng ta cũng đi thôi." Thẩm Diễn Chỉ cũng không muốn tranh chấp với Từ Lam Chi về việc này.
2 người đi ra hang động, trên đường đều không nói chuyện.
........
Cố Thanh Âm tất nhiên là đã chạy đi từ sớm.
Trên đường đi nàng đều tìm đường vắng vẻ để đi, sợ bị 3 người đàn ông còn lại nhìn thấy.
Nhìn Từ Lam Chi bộ dáng như chó điên kia là biết, trong 5 đàn ông này khẳng định là có người không nói chuyện tử tế!
Cố Thanh Âm dọc theo đường đi đều trốn trốn tránh tránh, cũng có chút mệt mỏi. Nàng nhịn không được mà thở dài, nếu 5 người đàn ông đều dễ nói chuyện lại thông tình đạt lý giống Thẩm Diễn Chỉ thì tốt quá.
Mặt trời lên cao, nhìn có vẻ cũng gần đến thời gian cửa ra của bí cảnh sắp mở rồi.
Cố Thanh Âm đứng xa xa nhìn, đằng cửa ra đã có một ít người rải rác chờ, những người này hình như cũng không lấy được cái gì tốt, đến nơi này trước để chờ ra ngoài.
Nàng cẩn thận mà nhìn một lượt những người đang đứng chờ ở cửa ra, không thấy có 5 người đàn ông kia, hơi hơi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà dù có là như vậy, Cố Thanh Âm cũng không dám đi ra đó chờ. Hiện tại cách cửa ra của bí cảnh mở ra còn 30 phút, nàng sợ trong 30 phút này lại gặp 3 người đàn ông còn lại ở đó, nàng muốn trốn cũng không được.
Nghĩ lại như thế, Cố Thanh Âm cảm thấy bản thân thật thảm.
"Cố Thanh Âm! Ngươi thế nhưng vẫn còn sống ư!"
Một tiếng gầm lên ở bên tai Cố Thanh Âm vang lên, cùng lúc còn có một cây tên bạc bay đến.
Đôi mắt Cố Thanh Âm nhíu lại, tay mắt lanh lẹ bắt được mũi tên bạc đang bay đến.
"Bùi Ngọc Nhi!" Cố Thanh Âm giương mắt, quả nhiên là Bùi Ngọc Nhi đang đứng ở trước mặt nàng.
Bùi Ngọc Nhi ác độc mà nhìn Cố Thanh Âm, nàng nghĩ không ra, kế hoạch của mình hoàn mỹ như thế, vì sao Cố Thanh Âm có thể chạy thoát được?
Nàng thế nhưng không chết?!
Chờ đến gần, Bùi Ngọc Nhi mới phát hiện Cố Thanh Âm tu vi đã là Trúc cơ hậu kỳ.
Bùi Ngọc Nhi đôi mắt càng thâm, nàng nghĩ đến phương pháp tu hành của Cực Nhạc Cung. Cực Nhạc Cung các nàng luôn luôn đều thích sử dụng một ít thủ đoạn bỉ ổi. Lần này Cố Thanh Âm có thể chạy thoát được, chắc không phải là thông đồng được tên nam nhân nào cùng nàng song tu đi!
Nghĩ đến đây, Bùi Ngọc Nhi liền nghĩ đến Tiêu Nhiên Hoa người mà nàng luôn coi là huynh trưởng! Hắn thế nhưng lại vì loại phụ nữ này mà chết! Điều này làm cho Bùi Ngọc Nhi thế nào cũng không thể cam tâm được!
Nàng rút kiếm hướng về Cố Thanh Âm đánh đến, trong miệng còn nói: "Ngươi cái người phóng đãng dâm phụ này! Hôm nay ta nhất định phải vì Tiêu sư huynh báo thù!"
Cố Thanh Âm cất ở trong tay tên Thủy tụ, đây là sư phụ cho nàng ám khí bảo mệnh trước khi tới nơi này, nàng chờ Bùi Ngọc Nhi tới hơn một chút, như thế thì nàng liền một phát..... giết nàng ta.
Có cơ hội!
Hiện tại Bùi Ngọc Nhi tu vi cũng chỉ là Trúc cơ sơ kỳ, tu vi của nàng có thể đè bẹp tu vi của Bùi Ngọc Nhi tận 2 cảnh giới, chỉ cần Bùi Ngọc Nhi đến gần hơn một chút nữa là được.
Nhưng mà đúng ngay thời điểm mấu chốt, đột nhiên xuất hiện một thanh phi đao đánh bay thanh kiếm mà Bùi Ngọc Nhi đang đánh đến.
Cố Thanh Âm nhíu mày, cùng Bùi Ngọc Nhi nhìn về hướng mà thanh phi đao đánh đến, lúc này mới phát hiện, ở đó có một người đang đứng, là ---
***********************
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT