Cố Thanh Âm chân mềm một chút, cũng may là có Thẩm Diễn Chỉ ở bên cạnh, hắn hơi hơi đỡ Cố Thanh Âm, hỏi: "Cố đạo hữu, ngươi không sao chứ?"

"......Có sao đấy." Hiện tại Cố Thanh Âm rất hối hận, phi thường hối hận.

Nàng nhìn Bách Lý Mặc đã đi đến trước mặt nàng, hiện tại muốn chạy trốn cũng không còn kịp nữa rồi.

Nàng thật sự là không ngờ tới, rõ ràng vụ lần trước nàng chỉ diễn trước mặt Vô Dục mà thôi, nàng còn tưởng là mồm miệng của tiểu hòa thượng kia rất chặt. Kết quả mới có mấy ngày, thế nhưng Bách Lý Mặc đã biết rồi.

Haiz, xem ra sau này thật sự là không nên quá tin người nữa.

Bách Lý Mặc tức sùi bọt mép nhìn Cố Thanh Âm, hắn cũng không biết tại sao trên thế giới này còn có người phụ nữ không biết xấu hổ như vậy, thế nhưng có thể không biết xấu hổ mà nói ra những loại lời nói như vậy! Nhìn lại toàn bộ Cực Nhạc Cung đều là "thượng bất chính hạ tắc loạn"! (*người ở trên không tử tế thì người cấp dưới tất sẽ làm loạn, cướp bóc, càn quấy)

"Cố Thanh Âm!" Bách Lý Mặc lạnh lùng nói.

"Có!" Cố Thanh Âm còn lớn tiếng hơn cả Bách Lý Mặc.

Vốn dĩ Bách Lý Mặc tưởng có thể trách cứ Cố Thanh Âm một trận, nhưng mà Cố Thanh Âm hô lên như thể đúng lý hợp tình lắm làm cho hắn dừng một chút.

Hắn hít sâu một hơi, lạnh giọng nói: "Cố Thanh Âm, ngươi biết chính ngươi đã làm ra cái chuyện tốt gì sao?"

"Ta làm rất nhiều chuyện tốt nhưng chưa bao giờ để lại danh tính, Bách Lý đạo hữu là đang nói chuyện tốt nào vậy?" Cố Thanh Âm giọng nói nhỏ đi một chút.

"Ngươi!" Bách Lý Mặc nhìn Cố Thanh Âm không biết xấu hổ như vậy, hắn vừa định tiến lên một bước, đã bị Thẩm Diễn Chỉ người vẫn luôn yên lặng không nói gì ở bên cạnh ngăn cản lại.

"Bách Lý đạo hữu, có lẽ ngươi đã hiểu lầm cái gì rồi." Thẩm Diễn Chỉ cũng không thể nhìn Bách Lý Mặc bắt nạt Cố Thanh Âm, chuyện này mà để sư phụ biết được người của mình bị bắt nạt, sau khi trở về chẳng phải là trực tiếp đến Bách Lý gia chém người sao.

"Hiểu lầm?!" Bách Lý Mặc cười lạnh một tiếng, hắn mắt lạnh nhìn Cố Thanh Âm, "Thẩm đạo hữu, ngươi đừng để người phụ nữ này lừa, tuy rằng bề ngoài của nàng nhìn như vô hại, nhưng bên trong thì như rắn độc, không biết khi nào sẽ cắn ngươi một ngụm đấy."

Thẩm Diễn Chỉ: "..... Này cũng không thể nào đi."

Bách Lý Mặc vừa nghe lời này liền không muốn nói nhiều với Thẩm Diễn Chỉ, hắn biết, một người đàn ông bị lừa bởi vẻ ngoài của một ngưòi phụ nữ là rất khó để nói chuyện.

Hắn trực tiếp hướng về phía Cố Thanh Âm nói, "Cố Thanh Âm, hôm nay ngươi phải nói cho rõ ràng! Rốt cuộc ngươi loan những lời đồn này là vì cái gì?

"Không vì cái gì a, ta có thể vì cái gì chứ? Tình huống kia cũng là do ta bị bức bách mà thôi!" Cố Thanh Âm nói.

Bách Lý Mặc nghe vậy nhíu mày, hắn nhìn nhìn Cố Thanh Âm, lại nhìn nhìn Thẩm Diễn Chỉ vẫn luôn giữ gìn Cố Thanh Âm, suy tư một chút nói: "Một người làm thì phải tự chịu trách nhiệm, Cố Thanh Âm, nếu ngươi có lòng tự trọng thì không cần tránh ở đằng sau người khác như vậy."

Cố Thanh Âm dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc để nhìn Bách Lý Mặc.

Chẳng lẽ Bách Lý Mặc tưởng nàng là kẻ ngốc à!

Nàng gân cổ nói: "Một người làm thì phải tự chịu trách nhiệm, Cố Thanh Âm ta làm việc không dám nhận!"

Bách Lý Mặc: ".....???" Có còn biết xấu hổ là gì hay không hả?!



Thẩm Diễn Chỉ thở dài, thật ra hắn cũng có hơi hoài nghi Cố Thanh Âm đã làm cái gì đó, mới có thể làm cho hiện tại Bách Lý Mặc tức muốn hộc máu như vậy.

Hắn nhỏ giọng nói với Cố Thanh Âm: "Cố đạo hữu, nếu ngươi thật sự làm chuyện gì chọc giân Bách Lý đạo hữu thì vẫn là xin lỗi hắn đi thì tốt hơn......"

Cố Thanh Âm kinh ngạc nhìn Thẩm Diễn Chỉ!

Quả nhiên đàn ông đều là đại móng heo (*chỉ những người đàn ông tồi), không phải nói là sẽ đứng về phía ta sao ( cũng không có )? Vì sao Bách Lý Mặc mới nói có 2 câu thì người đàn ông này lập tức thay đổi lập trường vậy.

"A!" Bách Lý Mặc cười lạnh một tiếng, "Ta cũng không dám nhận lời xin lỗi của Cố đạo hữu, hôm nay ta tới không phải vì lời xin lỗi. Nếu Cố đạo hữu thích khua môi múa mép lung tung, vậy thì hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo, đem đầu lưỡi của Cố đạo hữu nhổ xuống, miễn cho về sau đầu lưỡi của Cố đạo hữu lại nói ra cái gì không biết xấu hổ khác nữa."

Đù má! Bách Lý Mặc cái tên ác độc cẩu nam nhân này!

Thẩm Diễn Chỉ nghe vậy, cũng rút kiếm ra cảnh giác nhìn Bách Lý Mặc.

Bách Lý Mặc lại hừ lạnh một tiếng, hắn khinh thường nhìn Cố Thanh Âm, "Cố đạo hữu, ngươi đúng là có bản lĩnh đấy, đều có thể làm cho Thẩm đạo hữu rút kiếm vì ngươi. Người của Cực Nhạc Cung các ngươi thích câu dẫn đàn ông như vậy sao?"

Cố Thanh Âm: "......" Tên cẩu nam nhân này sao vậy?

Hắn nói, lại nhìn về phía Thẩm Diễn Chỉ, trong ánh mắt mang theo thương tiếc, Thẩm Diễn Chỉ này chỗ nào cũng tốt nhưng mà mắt nhìn lại không được tốt lắm, thế mà lại thích Cố Thanh Âm cái loại phụ nữ mặt dày không biết xấu hổ này.

Hắn khẽ than thở, tiếc hận nói: "Thẩm đạo hữu, chúng ta biết nhau không phải mới một hai ngày. Bản tính của ngươi ta rất rõ ràng, chẳng lẽ hôm nay ngươi thật sự phải vì Cố Thanh Âm cái loại phụ nữ này mà muốn đối đầu với ta sao?"

"Bách Lý đạo hữu nói vậy là không được a, không biết Cố đạo hữu đã làm ra chuyện gì để ngươi muốn tàn nhẫn rút đầu lưỡi nàng như vậy? Bách Lý đạo hữu làm việc không khỏi quá mức tàn độc đi." Thẩm Diễn Chỉ thấy Bách Lý Mặc nói Cố Thanh Âm như vậy, trong lòng cũng không vui cho lắm.

"Tàn độc sao? Ngươi hỏi nàng một chút, rốt cuộc nàng ở ngoài kia đã nói lung tung những gì, liền biết ta có tàn nhẫn ngoan độc hay không?!" Bách Lý Mặc tức giận nhìn Cố Thanh Âm, "Cố đạo hữu, không phải lúc nãy ngươi nói rất hay sao? Sao hiện tại không nói một câu nào nữa thế, không giả bộ nổi thì như rùa đen rút đầu vậy."

Cố Thanh Âm thở dài, "Không phải là ta không nói a Bách Lý đạo hữu, ta là sợ ta nói xong thì ngươi không chịu nổi đả kích."

"Cái gì?" Bách Lý Mặc không hiểu lời nói của Cố Thanh Âm là có ý gì, "Không cần quanh co lòng vòng, lời ngươi nó là có ý tứ gì?"

"Chính là..... Lời nói ở bên ngoài của ta tuy là có chút nho nhỏ khoa trương.... nhưng có một bộ phận quan trọng ta cũng không có nói dối a." Tuy rằng nàng bịa đặt về quá trình yêu nhau với Bách Lý Mặc, nhưng kết quả thì nàng cũng không có bịa đặt a.

Đứa bé thật sự có khả năng là của Bách Lý Mặc.

"Ngươi nói toàn là điêu toa, có cái gì không phải ngươi bịa đặt đâu chứ?" Bách Lý Mặc thật sự không tin Cố Thanh Âm.

Ban đầu hắn chỉ cho rằng Cố Thanh Âm không biết xấu hổ, không nghĩ tới nàng lại không biết xấu hổ tới cỡ này.

Hắn duỗi tay muốn bắt Cố Thanh Âm lại thì lại bị Thẩm Diễn Chỉ chặn lại.

"Bách Lý đạo hữu, nếu Cố đạo hữu nói nàng không có nói dối, vậy thì ngươi nên nghe nàng giải thích trước mới đúng." Thẩm Diễn Chỉ ở một bên nói.

"Lời nói của nàng có cái gì dễ nghe chứ!" Bách Lý Mặc không tin, hắn mắt lạnh nhìn Thẩm Diễn Chỉ, "Nếu Thẩm đạo hữu đã chấp mê bất ngộ (*chấp nhất mê muội mà không chịu tỉnh ngộ) muốn che chở cho người phụ nữ này, vậy thì đừng trách ta tàn nhẫn không nương tay. Ta nhớ thẩm đạo hữu vẫn có thương tích trong người đi, không biết có thể bảo vệ người phụ nữ này được bao lâu?"



Cố Thanh Âm nghe xong cảm giác Bách Lý Mặc này còn rất tự tin.

Nhưng Cố Thanh Âm nghĩ lại, người đàn ông Bách Lý Mặc này rất cẩu, dù cho Thẩm Diễn Chỉ có ở thời kỳ mạnh nhất thì cũng chưa chắc có thể tránh khỏi ám chiêu của Bách Lý Mặc đi?!"

Nhìn không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người họ, Cố Thanh Âm sợ hãi Thẩm Diễn Chỉ sẽ thua, không nhịn được mà mở miệng nói, "Bách Lý Mặc ngươi dừng tay lại đi! Ta đã mang thai con của ngươi!

Vốn dĩ Bách Lý Mặc đã chuẩn bị ra tay, kết quả bị một chầu hành động này của Cố Thanh Âm dọa đến suýt chút nữa rơi cả pháp khí xuống đất.

Hắn không nhịn được giận dữ mà hét lên: "Ngươi lại nói bậy cái gì đó hả?"

Cố Thanh Âm vô tội nói: "Ta nói bậy lúc nào, ta không có nói bậy , ta thật sự đã mang thai."

Bách Lý Mặc lần này không nhịn được, " Vậy ngươi mang thai thì liên quan gì đến ta chứ?!"

Nghe xong, Cố Thanh Âm cũng gật gật đầu. "Đúng là có khả năng không liên quan đến ngươi, rốt cuộc thì cũng chỉ có 1/5 tỷ lệ. Nhưng dù là có 1/5 tỷ lệ đi nữa, cũng không thể nói là hoàn toàn không liên quan đến ngươi a ...... Lời nói kia của ta cũng không hoàn toàn nói dối a!"

Bách Lý Mặc bị Cố Thanh Âm đúng lý hợp tình như vậy làm cho sợ ngây người, hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, sau đó run rẩy hỏi: "Không thể nào?! Ý ngươi là...... bí cảnh Ngân La sao?!"

"Ừm......" Cố Thanh Âm gật gật đầu.

Lúc này Thẩm Diễn Chỉ mới biết được là cái gì, hắn cũng nhìn về phía Cố Thanh Âm.

Vẻ mặt của Bách Lý Mặc có biểu tình không thể tin tưởng, hắn gian nan nói: "Nếu xảy ra chuyện đó, vì sao khi trở về ngươi không ăn đan dược tránh thai? Có phải ngươi cố ý hay không?"

Bách Lý Mặc nói ra lời nói của một tra nam.

"Bách Lý đạo hữu ngươi nói vậy không phải là quá đáng quá sao?" Thẩm Diễn Chỉ tức giận nói.

Hiện tại trong lòng hắn có rất nhiều lời muốn hỏi Cố Thanh Âm.

Còn không có chờ Thẩm Diễn Chỉ mở miệng, 2 người bọn họ liền nghe thấy tiếng bước chân nặng nề ở sau lưng.

"Hừ.....đói bụng......" Có lẽ là Chu Duyên Phong không có kiên nhẫn chờ, tự mình đi ra khỏi phòng bếp.

Bách Lý Mặc nhìn một cái đầu lợn rừng to lớn của Chu Duyên Phong, nhíu mày nói: "Cố Thanh Âm, lợn rừng tinh này là Cực Nhạc Cung các ngươi nuôi dưỡng sao? Cực Nhạc Cung các ngươi cũng quá là....."

Bách Lý Mặc còn chưa nói xong.

Cũng chỉ thấy Chu Duyên Phong nhấc cánh tay huy một quyền, trực tiếp đánh bay Bách Lý Mặc ra ngoài, sau đó rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng vang lớn.

Có Thanh Âm: "......"

Thẩm Diễn Chỉ: "......."

*************************************

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play