Chột dạ, không biết vì cái gì nhưng chính là chột dạ.
Cố Thanh Âm vội vàng buông lỏng tay của Thẩm Diễn Chỉ ra, nàng giả bộ như không có việc gì mà vỗ vỗ váy áo của chính mình, sau đó chỉnh lại sắc mặt mà nói với Thẩm Diễn Chỉ: "Thẩm đạo hữu, chúng ta mau đi đến động phủ của ta thôi."
"Ta nhất định phải đi sao?" Thẩm Diễn Chỉ lộ vẻ mặt khó xử.
Cố Thanh Âm nhíu mày, người đàn ông này bị sao vậy? Không phải vừa nãy còn vội vàng đi tìm Phụng Ngôn chân quân sao? Sao giờ lại ngượng ngùng như vậy chứ!
Trong lòng Cố Thanh Âm không vui, miệng không lưu tình chút nào nói: "Ngươi cần thiết phải đi."
Cố Thanh Âm trực tiếp kéo cổ tay Thẩm Diễn Chỉ đi, cánh tay Thẩm Diễn Chỉ cứng đờ, hắn hơi do dự nói: "Vậy không ổn lắm đi?"
"Có gì mà không ổn?" Cố Thanh Âm thắc mắc hỏi.
Cố Thanh Âm dùng sức lôi kéo Thẩm Diễn Chỉ, nhưng mà nàng lại xem nhẹ sức mạnh của kiếm tu. Dù nàng có dùng lực như thế nào, Thẩm Diễn Chỉ cũng không có động đậy chút nào.
Thẩm Diễn Chỉ nhìn nhìn Cố Thanh Âm, lại nhìn nhìn Vô Dục đang đứng ở cách đó không xa. Đột nhiên có cảm giác xấu hổ.
Hắn nói khẽ với Cố Thanh Âm: "Cố đạo hữu, ta cảm thấy việc này có chút không ổn..... ít nhất cũng phải chờ sư phụ ta với Chu trưởng lão trở về rồi định đoạt sau."
Lúc này Cố Thanh Âm mới hiểu ra, nàng hỏi: ".....Có phải ngươi đã hiểu lầm cái gì hay không???"
Thẩm Diễn Chỉ rũ mắt, hắn ngượng ngùng nói: "Thẩm đạo hữu này, ta đi xem Chu sư huynh thế nào đã, xin cáo từ trước."
Nói xong, Thẩm Diễn Chỉ nhanh như gió mà rời đi, nhanh đến nỗi Cố Thanh Âm cũng không kịp giải thích.
Hình như nàng đã biết lúc nãy Thẩm Diễn Chỉ hiểu lầm cái gì rồi, tên nhóc này có phải là tưởng sau khi đến động phủ của nàng thì không thể giữ được trong sạch đi?
Cố Thanh Âm buồn bực: Chẳng nhẽ hình tượng của nàng kém như vậy sao?
Cố Thanh Âm xoay người, phát hiện Vô Dụ vẫn còn đứng ở đó, biểu cảm trầm mặc mà nhìn nàng.
"Ngươi còn ở chỗ này à, tiểu hòa thượng?" Cố Thanh Âm cười gượng một tiếng mở miệng nói.
Trong lòng âm thầm cảm thấy kì quái, sao tiểu hòa thượng này như là đang bắt gian tại trận vậy?
"Cố đạo hữu......" Vô Dục tiến lên 1 bước, nhìn như muốn nói gì rồi lại thôi.
Cố Thanh Âm lại là sợ tiểu hòa thượng này, thấy tình huống không tốt, nàng vội vàng lùi về sau một bước nói: "Tiểu hòa thượng, ta còn có chuyện phải làm, ta cũng cáo từ đây!"
"Cố đạo hữu!" Vô Dục gọi Cố Thanh Âm lại, hắn do dự một chút nhưng vẫn mở miệng nói: "Ngươi..... lúc nãy ngươi với Thẩm đạo hữu......"
Vô Dục do dự, có chút lời nói hắn thật sự không thể nói ra được.
Cố Thanh Âm: "......???"
Nàng thở dài, mấy người đàn ông này bị sao vậy, sao người một người hai đều hiểu lầm là nàng muốn cưỡng bức trong sạch của người khác vậy.
Nàng có không biết xấu hổ như vậy sao?
Thật ra việc này cũng không thể trách Thẩm Diễn Chỉ với Vô Dục được, rốt cuộc thì sống trong Cực Nhạc Cung mấy ngày, tam quan nhận thức của những người này cũng đã chịu không ít đả kích. Còn gặp phải không ít nữ tu và..... nam tu muốn "Cùng ngủ một đêm" với bọn họ. Ngay cả ở trên đường đi, cũng có khả năng đụng phải tình cảnh cay mắt.
Lúc này bọn họ cũng đã hiểu rõ cung huấn của Cực Nhạc Cung - - tùy tâm mà tới, cực lạc mà làm.
Chẳng qua bọn họ vẫn là không thể tiếp thu được, chỉ hy vọng là vụ hồ Bách Ẩn có thể sớm ngày kết thúc, để mấy người bọn họ ai về nhà người nấy thôi.
"Ta chỉ muốn mời Thẩm đạo hữu đến xem Đưa tin phù thôi..... Ngươi nghĩ đi đâu vậy?" Cố Thanh Âm lạnh giọng nói.
"Là bần tăng thất lễ." Vô Dục rũ mắt.
........Thôi, Cố Thanh Âm cũng không muốn ở lại nói nhiều gì với Vô Dục. Nếu Thẩm Diễn Chỉ không muốn đến động phủ với nàng, vậy thì vẫn là chính mình trở về tìm thôi.
"Cố đạo hữu...."
"Còn có chuyện gì sao?" Cố Thanh Âm đã quá mệt mỏi nói.
"Ngươi......đã gặp Bách Lý đạo hữu chưa?" Vô Dục hỏi.
Chít chít?
Vì sao Vô Dục lại quan tâm chuyện của Bách Lý Mặc và nàng vậy, chẳng lẽ...... Vô Dục thích Bách Lý Mặc sao?!
Phi! Cố Thanh Âm hất hất đầu, đem những ý nghĩ lung tung rối loạn trong đầu vứt hết đi, hy vọng Phật Tổ không trách tội nàng.
"Không có, mấy ngày nay thân thể ta không được khỏe." Cố Thanh Âm sợ Vô Dục lại nhắc đến Bách Lý Mặc, nàng vội vàng nói: "Vô Dục tiểu hòa thượng này, ta thật sự có việc quan trọng phải làm, liền không có nói nhiều với ngươi nữa, ta đi trước đây."
"......Được."
Vô Dục như là có chuyện gì đó muốn nói, nhưng cuối cùng cũng không nói ra, Cố Thanh Âm cũng lười muốn tìm hiểu.
.......
Sau khi Cố Thanh Âm trở lại động phủ của mình, liền đem túi Càn Khôn mà Phụng Ngôn chân quân lôi ra để tìm đồ.
Rốt cuộc thì sau đó không lâu cũng đã tìm được khối lệnh bài truyền âm kia.
Bên trên cái ngọc bài này có điêu khắc một con thỏ rất sống động, bên cạnh còn có một hàng chữ, nhìn có vẻ là sau đó mới điêu khắc lên.
Trên ngọc bài khắc - - [ tặng cho con gái Thanh Âm ]
Cố Thanh Âm nhìn mà vừa buồn cười vừa khó chịu, thật đáng tiếc..... Nàng không phải con gái của Phụng Ngôn chân quân.
Nàng đưa linh lực vào khối ngọc bài, sau đó không lâu liền truyền đến tiếng của Phụng Ngôn chân quân.
"Thanh Âm, là con sao?" Giọng nói của Phụng Ngôn chân quân có vẻ có chút vui mừng.
"Thanh Âm tìm cha có chuyện gì sao? Có phải là gặp chuyện phiền toái gì không?" Phụng Ngôn chân quân cao hứng mà đi qua đi lại nhưng cũng không khỏi lo lắng nhiều hơn một chút.
"Không phải! Là Thẩm đạo hữu nói đã lâu rồi mà chân quân không có trả lời truyền âm phù của hắn, hắn lo lắng chân quân ở ngoài gặp phải nguy hiểm, lúc này mới bảo ta liên hệ thử với ngài." Cố Thanh Âm giải thích nói.
"Hóa ra là vậy a...... Gần đây có quá nhiều truyền âm phù gửi tới, ta đều không xem. Diễn Chỉ lo lắng quá mức, ta còn có thể bị gì sao?"
Phụng Ngôn chân quân đột nhiên chuyển chủ đề, "Thanh Âm? Có phải mấy ngày nay con với Diễn Chỉ ở cùng nhau hay không?"
Cố Thanh Âm thực hiểu rõ ý tứ của Phụng Ngôn chân quân, "Không phải, hôm nay ta mới nhìn thấy Thẩm đạo hữu, hắn đến cùng với Chu sư huynh. Nói đến cái này.....chân quân lúc trước ngài đuổi theo Sửu bát quái, có bắt được hắn không?"
Đầu bên kia, Phụng Ngôn chân quân im lặng một chút mới nói: "Bắt thì bắt được, nhưng mà....."
"Nhưng mà cái gì?"
"Nhưng mà ta nhỡ đánh chết hắn mất rồi....." giọng nói của Phụng Ngôn chân quân nghe như rất chột dạ, "Nhưng mà ta cũng không nghĩ tới cái tên nửa yêu đó lại yếu như vậy, rõ ràng hắn phản kháng rất lợi hại, ai biết được kết quả mới có một kiếm thôi mà hắn đã chết rồi."
Cố Thanh Âm: "......Vốn là tên Sửu bát quái kia đã bị trọng thương rồi."
Phụng Ngôn chân quân ngượng ngùng nói: "Ta cũng không biết a, nhưng mà cũng may, từ trong túi Càn Khôn của tên xấu xí kia, ta đã tìm được phương pháp con rối của Hư Đức lão tổ rồi. Chờ sau khi trở về sẽ nghĩ cách tìm người đổi lại đầu giúp Duyên Phong là được."
"Vậy cũng được sao." Hiện tại Cố Thanh Âm phi thường khiếp sợ, phải biết rằng Sửu bát quái này chính là 1 trong những lam nhan tri kỷ của Bùi Ngọc Nhi, hơn nữa hắn ở giữa truyện có tác dụng không nhỏ, hiện tại Sửu bát quái này lại bị Phụng Ngôn chân quân giết chết.
Vận mệnh đã sắp đặt, Cố Thanh Âm cảm giác được - -
Nàng sống ở thế giới này, hình như đã thoát ly khỏi cốt truyện của 《Tiên đồ chi lộ》 rồi.
Cố Thanh Âm suy tư một chút sau đó lại cao hứng lên, "Nếu chân quân không có việc gì thì Thẩm đạo hữu có thể yên tâm rồi, chờ lát nữa ta liền nói cho Thẩm đạo hữu biết."
Vừa dứt lời, liền nghe được tiếng thở dài từ bên kia của Phụng Ngôn chân quân, "Thanh Âm, con vẫn không chịu tha thứ cho cha sao?"
Cố Thanh Âm: "......"
Nhưng mà còn chưa chờ Cố Thanh Âm nói chuyện, bên kia ngọc bài liền truyền đến tiếng kêu đau của Phụng Ngôn chân quân, sau đó liền nghe được Phụng Ngôn chân quân ủy khuất nói: "Được rồi mà, Vũ Mị, ta không nói nữa."
Cố Thanh Âm khó hiểu hỏi: ".......Sư phụ của ta cũng ở đó sao?"
"Ở.....không phải, nàng ấy không ở nàng ấy không ở." Phụng Ngôn chân quân lại hô đau một tiếng nữa, sau đó hắn thắc mắc hỏi: "Rốt cuộc là có ở đây không a?"
Giây tiếp theo bên kia liền truyền đến tiếng của Chu Vũ Mị: "Đồ nhi ngoan của ta, ta với Phụng Ngôn chân quân có việc phải làm, chắc là cần chút thời gian nữa mới có thể về, con ở Cực Nhạc Cung chăm chỉ tu luyện, không được lười biếng nha."
Sau đó truyền âm bài liền "Bang" một tiếng rồi cắt đứt.
Cố Thanh Âm: "......"
Sau khi Cố Thanh Âm nghe sư phụ nàng nói xong thì có hơi chột dạ, khoảng thời gian này không biết có phải là do mang thai hay không, nàng lười biếng không chỉ là một chút nữa. Mỗi ngày trừ bỏ ăn ra thì chỉ có ngủ.
........
Sau khi Cố Thanh Âm biết được tin tức thì nghĩ tới nghĩ lui, nàng vẫn là đi nói cho Thẩm Diễn Chỉ biết về chuyện của Phụng Ngôn chân quân thôi, tránh để cho hắn lo lắng.
Nàng gửi một đạo truyền âm phù nói chuyện Phụng Ngôn
Chân quân không có việc gì cho hắn biết.
Không lâu sau đó, liền nhận được truyền âm phù của Thẩm Diễn Chỉ.
Thẩm Diễn Chỉ nhờ nàng đi đến phòng bếp một chút.
Cố Thanh Âm có dự cảm không tốt, không phải là Chu Duyên Phong ở phòng bếp gây nhiễu loạn đi. Nghĩ đến cái răng nanh kia của Chu Duyên Phong, tuy rằng có hơi sợ hãi nhưng vẫn là không nhịn được mà đi xem sao.
Mặc dù Thẩm Diễn Chỉ nói Chu Duyên Phong không ăn người, nhưng Cố Thanh Âm vẫn là lo lắng, ở phòng bếp vẫn có rất nhiều luyện kí đệ tử a.
Chờ đến lúc nàng đi tới gần khu vực phòng bếp thì nàng rất cẩn thận mà tới gần, nhưng Thẩm Diễn Chỉ chỉ liếc mắt một cái thôi cũng biết nàng đã đến, Thẩm Diễn Chỉ trực tiếp đi đến bên cạnh Cố Thanh Âm, kỳ quái hỏi: "Cố đạo hữu, ngươi làm sao vậy?"
"Không sao." Cố Thanh Âm đứng thẳng thân mình, hỏi: "Thẩm đạo hữu gọi ta đến đây là có việc gì vậy? Là vì Chu sư huynh sao?
"Đúng vậy!" Thẩm Diễn Chỉ không khỏi thở dài, hắn hơi ngượng ngùng nói: "Thẩm đạo hữu, thật là ngượng ngùng quá. Chu sư huynh đều ăn hết thịt huyền thỏ nướng ở trong phòng bếp rồi....."
"Ăn xong thì thôi chứ sao, đồ đó cũng không có người ăn mà."
"Không phải..... Là do lúc nãy Chu sư huynh mải ăn mà quên mình, trực tiếp gỡ khăn chùm đầu xuống. Hiện tại người ở phòng bếp đều chạy hết rồi."
"...... Chạy hết cũng tốt, chỉ cần không làm người khác bị thương là được, cứ để cho Chu sư huynh ăn thôi." Cố Thanh Âm ngoài cười trong không cười nói.
Trước giờ Thẩm Diễn Chỉ chưa gặp tình huống khó giải quyết như vậy bao giờ, hắn nhìn Cố Thanh Âm, cắn chặt răng tiếp tục nói: "Mấu chốt chính là hiện tại trong phòng bếp không còn gì để ăn. Nhưng Chu sư huynh lại rất thích đồ ăn ở phòng bếp này mà khen không dứt miệng, hắn không chịu rời đi."
Thẩm Diễn Chỉ dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Cố Thanh Âm, nói: "Cố đạo hữu, ngươi có thể tìm người quản sự đã nướng thịt huyền thỏ kia không, ở chỗ ta còn có chút thịt, muốn làm phiền hắn giúp ta nướng một chút, cần bao nhiêu linh thạch ta cũng có thể trả."
Cố Thanh Âm thở dài, nàng nhìn Chu Duyên Phong vẫn đang ngồi trong phòng bếp không chịu đi ra ngoài, lại nhìn nhìn Thẩm Diễn Chỉ đang khẩn cầu chính mình.
Có mỹ nam cầu mình giúp đỡ, rốt cuộc là giúp hay là không giúp đây?
Nhưng mà còn chưa kịp chờ Cố Thanh Âm nghĩ xem có nên giúp hay không, liền nghe được ở cách đó không xa truyền đến một tiếng gầm giận dữ: "Cố Thanh Âm, hóa ra ngươi ở chỗ này! Ngươi mau nói xem, ngươi ở khắp nơi nói bậy cái gì vậy? Tại sao lại nói ngươi có con của ta hả?!"
Cố Thanh Âm nghe được tiếng đó thì suýt chút nữa chân mềm mà té ngã.
Qua nhiên, đáng nhẽ ra nàng không nên ra khỏi động phủ.
***************************************
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT