Chương 103:
Lúc Tô Miễu nói ra lời này, gương mặt không chút biểu cảm kia cuối cùng cũng có một chút dao động, trên mặt bao trùm vẻ chế nhạo, như cười như không.
“Không phải!”, Hạ Minh Nguyệt nổi điên trừng mắt nhìn cô ấy, người phụ nữ này sao dám, sao lại dám sỉ nhục cô ta là nhân tình chứ?
“Không phải nhân tình thì sao cô cứ thích đeo bám chồng của người khác thế, không biết xấu hổ dùng chồng người khác như là tài sản chung? Giống như con chó tới đâu cũng sủa loạn?”, Tô Miễu một tay đút bên trong áo blouse trắng, gương mặt trẻ con đơn thuần vô hại, vậy mà câu sau nói ra còn khó nghe hơn cả câu trước.
“Tôi hiểu ra rồi, cô còn chẳng bằng tình nhân, tình nhân người ta còn có thân phận nữa, loại như cô mà đặt trong thời cổ đại thì chỉ có thể là con a hoàn thông phòng chẳng ai biết tới”, Tô Miễu nói rồi liếc nhìn Lệ Cảnh Minh phía bên cạnh, nụ cười trên mặt càng thêm sâu hơn, cô ấy nghiêng đầu, gương mặt như em bé trông càng ngoan hiền hơn.
Lệ Cảnh Minh: “Bác sĩ Tô xin hãy cẩn trọng lời nói”.
“Lời này tôi trả lại nguyên cho anh”, Tô Miễu không chút khách khí: “Có một số người thoạt nhìn hình người dạng chó, làm ra những việc thậm chí còn chẳng bằng loài súc vật, rõ ràng đôi mắt tỏ tường mà tại sao lại không nhìn ra được người ở bên cạnh mình? Anh nói xem phải không, tổng giám đốc Lệ”.
Cô ấy khẽ cười với Lệ Cảnh Minh.
Đôi mắt như chim ưng của Lệ Cảnh Minh phát ra tia sáng u ám, hàm dưới siết lại, nhìn ra được là đang tức giận.
Hạ Minh Nguyệt đột nhiên gằn giọng: “Bác sĩ à cô bị làm sao thế, có hiểu thế nào là tôn trọng người khác không, có tin tôi tìm viện trưởng của mấy người đuổi việc cô ngay không hả?”
Tô Miễu vẫn nở nụ cười, nhưng trong mắt hoàn toàn không có ý cười: “Được thôi, có điều trước khi cô đi tìm viện trưởng đuổi việc tôi thì chúng ta giải quyết tội phỉ báng người khác của cô trước đã.
Cô nói Thẩm Tri Ý muốn giết cô, vậy tôi muốn hỏi, cô ấy vừa làm xong phẫu thuật sẩy thai thì lấy đâu ra hơi sức mà đi giết cô, nếu như đã muốn giết cô thì tại sao cô lại chẳng hề hấn gì còn cô ấy thì bị thương khắp người cơ chứ?”
Sắc mặt Hạ Minh Nguyệt trở nên đông cứng: “Đó là bởi vì tôi né kịp thời, cô ta đương nhiên không thể làm tôi bị thương”.
Tô Miễu hỏi ngược lại: “Thật sao? Vậy sao tôi lại nghe được y tá tới hiện trường nói rằng lúc đó cô trốn trong lòng Lệ Cảnh Minh với dáng vẻ bị thương rất nặng, lẽ nào là cô giả vờ sao? Chính là để hãm hại Thẩm Tri Ý?”
“Không phải, là cô ta muốn giết tôi!”
“Vậy thì tại sao cô ấy phải giết cô?”
Hạ Minh Nguyệt lúc này hoàn toàn không ý thức được cô ta đã hoàn toàn bị Tô Miễu túm được thóp, người khác vừa hỏi cô ta liền vô thức nói: “Bởi vì cô ta đố kỵ với tôi”.
Tô Miễu bật cười, cô ấy cười rất nhẹ, mang theo sự lạnh lùng và chế nhạo, chất giọng vẫn cực kỳ nhẹ nhàng: “Đố kỵ cô có vẻ ngoài xấu hơn hay là đố kỵ cô chẳng biết làm gì, chỉ có thể giống như một nhánh cỏ tơ hồng dựa dẫm vào đàn ông, hay là nói đố kỵ cô biết mê hoặc chồng của người khác?”
Hạ Minh Nguyệt ấp úng, còn chưa kịp lên tiếng thì Tô Miễu đã chặn họng.
“Đừng lấy tình cảm ra để tranh luận, một người hại bản thân tới độ nhà tan cửa nát lại còn sảy thai, tôi không tin rằng cô ấy còn thích anh được”, Tô Miễu đang nói với Hạ Minh Nguyệt, nhưng ánh mắt lại nhìn Lệ Cảnh Minh.
Hạ Minh Nguyệt nghe vậy thì gương mặt thanh tú chợt sững sờ, cô ta rất muốn phản bác lại lời nói của nữ bác sĩ này, nhưng cô ta lại phát hiện ngay cả một câu phản bác cô ta cũng không thốt nổi nên lời.
Tô Miễu bỏ tay ra khỏi áo blouse trắng, trong tay cầm điện thoại, đèn tín hiệu bên trên đang phát sáng, Tô Miễu mở tin nhắn gần nhất ra ngay trước mặt hai người, bên trong là một đoạn video vừa mới được gửi tới.
Tô Miễu vừa xoay điện thoại vừa nói: “Quên nói cho cô biết, vì sợ bệnh nhân trong phòng bệnh có triệu chứng nặng đột nhiên xảy ra biến cố gì nên chúng tôi đã cho lắp camera giám sát bên trong góc phòng bệnh”.
Sắc mặt của Hạ Minh Nguyệt lập tức trở nên trắng bệch.
Giọng nói của Tô Miễu trở nên rất lớn: “Khỏi phải nói đoạn video này rõ nét tới mức nào, quay lại rất rõ gương mặt của mấy kẻ hiểm độc có tâm địa gian ác”.
Hạ Minh Nguyệt sợ hãi, cô ta dùng lực siết chặt lấy hai tay của Lệ Cảnh Minh: “Cảnh Minh anh đừng tin lời cô ta, đừng xem, chắc chắn là cô ta tìm người cắt ghép video…”
Hạ Minh Nguyệt vẫn chưa kịp nói xong, sau khi những tiếng tạp âm trong điện thoại vang lên thì bên trong lại truyền tới giọng nói của cô ta…
“Thẩm Tri Ý, cô cứ ngoan ngoãn làm cái máy đẻ không ngừng sinh con đi, cô yên tâm tôi nhất định sẽ nuôi dưỡng con của cô tử tế, tuyệt đối sẽ không để nó mất cái tay cái chân nào, tôi sẽ để nó được sống giống như cô, sống không bằng chết”.
Gương mặt anh tuấn của Lệ Cảnh Minh sau khi nghe thấy đoạn đối thoại này chợt trở nên đông cứng, đồng tử mở to, sau đó bắt đầu vụn vỡ.
Hạ Minh Nguyệt vẫn ôm lấy cánh tay của Lệ Cảnh Minh như cũ, nhưng không còn áp sát quá gần nữa, sự rét lạnh dâng lên từ sâu thẳm trong tim lập tức truyền tới mọi ngóc ngách khắp cơ thể, ngay cả đầu ngón chân cũng lạnh tới mức co quắp, bắp chân trở nên run rẩy.
“Không phải như thế…Cảnh Minh…”
Mãi một lúc sau, Lệ Cảnh Minh mới cúi đầu nhìn cô ta, ánh mắt lạnh tanh, trên mặt không mang theo nụ cười, sức uy hiếp toả ra từ trên người anh khiến cho Hạ Minh Nguyệt không khỏi phát run.
Trong đầu Hạ Minh Nguyệt chỉ còn lởn vởn đúng hai chữ: Xong rồi.
“Thế này là thế nào?”, khoé miệng Lệ Cảnh Minh nhếch lên mang theo nụ cười, nhưng ánh mắt đằng đằng sát khí. Anh hoàn toàn không ngờ sau khi anh đi Hạ Minh Nguyệt lại nói với Thẩm Tri Ý mấy lời này, mỗi một câu một chữ đều giống như mũi kim thép.
Anh nhìn cô ta hồi lâu: “Minh Nguyệt”.
Hạ Minh Nguyệt không khỏi lùi ra phía sau, sau khi nhìn thấy Lệ Cảnh Minh dần bộc lộ ra vẻ độc ác trên gương mặt thì cả người cô ta lập tức ướt đẫm mồ hôi lạnh. Rõ ràng đối phương không nói chữ nào, nhưng cô ta lại sợ tới mức mồ hôi lạnh cứ thế chảy ra.
Cô ta sợ rồi, sợ người đàn ông mà cô ta đã quen biết hơn chục năm nay.
Tô Miễu yên lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, xem ra không cần phải phát video tiếp theo rồi.
“Minh Nguyệt, anh cho em cơ hội giải thích”.
Tim Hạ Minh Nguyệt đập loạn xạ, vẫn chưa nói được gì thì nước mắt đã tuôn rơi, dáng vẻ thổn thức, giọng điệu van nài: “Những lời mà em nói với Thẩm Tri Ý không phải là điều mà em nghĩ trong lòng, chỉ là em đố kỵ, đố kỵ cô ta cướp mất anh nhiều năm như thế, em không hề nghĩ sẽ làm gì cô ta…Cảnh Minh, anh phải tin em, anh biết rõ thường ngày em không phải người như vậy mà”.
Tô Miễu cầm điện thoại cười nói với vẻ mỉa mai: “Vậy nên cô nói những lời này là vì cố ý muốn chọc giận Thẩm Tri Ý sau đó lại nói dối rằng cô ấy muốn giết cô…”
“Cô câm mồm!”, nước mắt Hạ Minh Nguyệt rơi xuống càng nhiều hơn.
Lệ Cảnh Minh nhìn nước mắt trên mặt cô ta, trong lòng bình tĩnh lạ kỳ, không chút động lòng.
Tô Miễu di chuyển điện thoại, đưa màn hình về phía Lệ Cảnh Minh, trên màn hình đang chiếu cảnh Thẩm Tri Ý gắng gượng muốn đứng dậy nhưng lại ngã từ trên giường xuống.
Hạ Minh Nguyệt lùi ra sau một bước, rõ ràng có thể tránh được nhưng lại để cho Thẩm Tri Ý đè lên chân mình, cô ta thậm chí còn âm thầm đá Thẩm Tri Ý một cái, cũng chính vào lúc đó còn tháo bỏ kim truyền dịch trên cánh tay Thẩm Tri Ý xuống.
Màn hình quả thực rõ nét, rõ nét tới độ có thể nhìn thấy gương mặt hiểm độc của Hạ Minh Nguyệt và sắc đỏ chói mắt trên cánh tay của Thẩm Tri Ý.
Tô Miễu nói: “Anh còn muốn tin cô ta không?”
Hạ Minh Nguyệt không dám nhìn vào gương mặt hiểm ác của cô ta trong video, cô ta oà khóc nói: “Cảnh Minh, anh đừng bị cảnh tượng bên ngoài làm cho mê muội, video đều là nhầm lẫn”.
Tô Miễu nhíu mày, người phụ nữ này đúng là giảo biện, lời nào cũng có thể thốt ra được.
“Ý cô là những lời đó và video là nhầm lẫn, những thứ tốt đẹp đều bị cô đều chiếm cả rồi, đáng đời Thẩm Tri Ý giống như một kẻ điên chịu ức hiếp phải không?”, nụ cười giả tạo trên mặt Tô Miễu không còn nữa, gương mặt xinh đẹp lạnh như băng: “Đừng cho rằng nhà họ Thẩm không còn nữa thì mấy người có thể tuỳ ý ức hiếp cô ấy, đợi thư của luật sư đi”.
Nói xong, Tô Miễu cất điện thoại vào trong túi áo khoác blouse trắng rồi rời khỏi phòng bệnh. Bệnh viện có rất nhiều việc, cô ấy không có thời gian phung phí để xem một đoá hoa bạch liên diễn kịch, những lời nên nói cô ấy cũng đã nói cả rồi, trừ phi đầu óc Lệ Cảnh Minh có vấn đề thì mới tiếp tục tin lời nói của Hạ Minh Nguyệt.
Trong suốt cả quá trình này, Lệ Cảnh Minh vẫn luôn không lên tiếng, chỉ yên lặng giống như không tồn tại.
Mãi tới khi Tô Miễu rời đi, Hạ Minh Nguyệt đứng trước mặt anh với đôi mắt sưng húp, khóc nức nở nói: “Cảnh Minh, có phải anh đã tin lời cô ta nói rồi không?”
“Anh không tin lời cô ta nói, anh tin vào tai của anh mắt của anh”.
“Thế nhưng có những lúc mắt và tai cũng sẽ lừa người”, Hạ Minh Nguyệt cao giọng, hai mắt ửng đỏ: “Cảnh Minh, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, sao anh có thể tin tưởng vào một đoạn video lấy từ chỗ một nữ bác sĩ mà anh chỉ mới quen ngày hôm nay chứ? Anh biết con người của em mà, em sẽ không lừa anh…”
“Em đã nhắc nhở anh một chuyện rằng mắt và tai cũng sẽ lừa người”.
Trán của Hạ Minh Nguyệt không kịp thả lỏng, chỉ thấy Lệ Cảnh Minh cúi người bóp lấy cằm cô ta, sức mạnh đó giống như muốn bóp vụn xương cằm của cô ta vậy.
“Em đã lừa anh bao nhiêu lần rồi, Hạ Minh Nguyệt?”