Tô Miễu đến phòng bệnh của Thẩm Tri Ý.
Cô vừa được tiêm thuốc an thần không lâu, Tô Miễu không dám vào trong quấy rầy, chỉ đứng ở cửa quan sát tình hình.
Y tá chăm sóc cho Thẩm Tri Ý nhìn thấy cô ấy, bèn nhỏ giọng gọi: “Bác sĩ Tô”.
Tô Miễu vẫy tay ra hiệu y tá ra ngoài, đợi đối phương bước ra rồi mới hỏi: “Tình trạng bây giờ của cô ấy sao rồi?”
“Vừa tiêm thuốc an thần, đã ngủ rồi ạ”.
Tô Miễu trầm tư: “Cô chăm sóc tốt cho cô ấy nhé, có chuyện gì nhớ nói với tôi”.
“Vâng”.
“Cô vào phòng đi”.
Sau khi y tá vào trong, Tô Miễu đột ngột chuyển ánh mắt về phía căn phòng phía chếch đối diện, ánh mắt tối lại.
…
Sau khi Lệ Cảnh Minh đưa Hạ Minh Nguyệt về phòng bệnh, anh không nhịn được nữa nên lại ra ngoài.
Anh đứng ở hành lang, đèn trên trần nhà chiếu xuống khiến bóng anh kéo dài.
Lệ Cảnh Minh cúi đầu, gương mặt giấu kín mọi cảm xúc.
Tiếng gào thét của Thẩm Tri Ý cứ văng vẳng bên tai.
Trước giờ anh luôn rất điềm tĩnh, nhưng khi đối mặt với tình huống ấy, lần đầu tiên anh không biết phải làm thế nào.
Anh muốn ở lại chăm nom Thẩm Tri Ý, song lại bị các bác sĩ và y tá của cả phòng “đuổi” ra bằng lời nói.
Bây giờ, anh chỉ có thể đứng ở hành lang, nhìn về phía cánh cửa phòng đóng chặt.
Đợi bác sĩ bước ra, anh vội tiến lại gần: “Rốt cuộc Thẩm Tri Ý đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tôi thì muốn hỏi anh muốn dùng những lời lẽ gì để kích động cô ấy nữa đây”.
Lệ Cảnh Minh nhớ lại những câu mà mình đã nói khi ôm Hạ Minh Nguyệt, đột nhiên im bặt.
“Tốt nhất là ngày mai đi gặp bác sĩ khoa Tâm thần kinh”.
“Bác sĩ có ý gì?”
“Tâm lý của cô ấy bị tổn thương, cần tìm bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp để hướng dẫn, tránh mắc phải bệnh trầm cảm”.
Yết hầu Lệ Cảnh Minh chuyển động lên xuống.
Anh bỗng thấy khô khốc như bị nghẹn bông vải, không lên được cũng chẳng xuống được, cảm giác ngột ngạt đè nén ở lồng ngực khiến anh khó chịu đến mức không thở nổi.
Chỉ mấy giây thôi mà có cảm giác như đã mười mấy phút qua đi.
Lệ Cảnh Minh khàn giọng hỏi: “Nếu mắc bệnh trầm cảm, cô ấy có thể khỏi bệnh không?”
Bác sĩ liếc nhìn anh, lạnh nhạt đáp: “Có thể, nhưng khó khoẻ mạnh lại hoàn toàn.
Cụ thể thì phải thăm khám chuyên gia của lĩnh vực này”, dứt lời, bác sĩ hơi dừng lại, sợ Lệ Cảnh Minh không ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, bèn nhấn mạnh thêm một lần.
“Trầm cảm không giống như bệnh khác.
Theo thống kê, tỷ lệ tử vong ở Thành Đô là cao nhất”.
Lệ Cảnh Minh nghe xong lập tức quyết định ngày mai sẽ tìm bác sĩ tâm lý để khám cho Thẩm Tri Ý.
Sau khi bác sĩ đi khỏi, Lệ Cảnh Minh quay về phòng bệnh của Hạ Minh Nguyệt.
“Thẩm Tri Ý không sao chứ ạ?”
Lệ Cảnh Minh lắc đầu.
Hạ Minh Nguyệt tưởng rằng anh đang trả lời “không sao”, bèn thở phào: “Không sao là tốt rồi, em cứ lo cô ta sẽ xảy ra bất trắc vì em”.
Lệ Cảnh Minh không giải thích, chỉ nhìn xuống mắt cá chân của Hạ Minh Nguyệt: “Em không bị thương chứ?”
“Không ạ.
Lúc Thẩm Tri Ý nhào về phía em thì em tránh kịp.
Cô ta không làm em bị thương.
Anh đừng giận Thẩm Tri Ý nữa nhé, cô ta cũng đáng thương lắm rồi”.
Lệ Cảnh Minh không lên tiếng, căn phòng rộng lớn bỗng chìm trong bầu không khí khó xử đầy quái dị.
Cửa phòng khép hờ đột nhiên bị đẩy ra, lực đẩy mạnh nên phát ra âm thanh khá lớn.
Hạ Minh Nguyệt giật mình, ngước mắt lên nhìn mới phát hiện người bước vào là một bác sĩ nữ khá trẻ.
Lệ Cảnh Minh nhận ra cô ấy, Tô Miễu – bác sĩ điều trị chính của Thẩm Tri Ý.
Theo lý mà nói, anh nên hỏi Tô Miễu về tình trạng của Thẩm Tri Ý.
Nhưng nghĩ đến những lời mà Tô Miễu đã nói trước đó, mỗi lần đối diện với cô ấy, trong lòng của Lệ Cảnh Minh lại dâng lên một nỗi sợ hãi mà chính anh cũng không hay biết.
Tô Miễu lạnh nhạt liếc nhìn anh, sau đó chậm rãi dời mắt sang Hạ Minh Nguyệt.
Kể cũng lạ, vẻ mặt của cô ấy chẳng có biểu cảm dư thừa nào, song chỉ một ánh nhìn thôi cũng có cảm giác sẽ khiến người ta đông cứng.
Hạ Minh Nguyệt bỗng thấy hoảng sợ, cơ thể vô thức lùi vào góc.
Ánh mắt của Tô Miễu rất lãnh đạm, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc cô ấy quan sát Hạ Minh Nguyệt.
Từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, ánh mắt sắc bén như xé toang quần áo của người khác, lột da mổ bụng để nhìn được trái tim bên trong.
“Cô là nhân tình của anh ta à?”