Điều mà trước đây cảm thấy ghê tởm, bây giờ lại cảm thấy mong đợi, Thẩm Tri Ý rất xinh đẹp, đứa trẻ cô sinh ra chắc cũng không quá xấu xí.
Lệ Cảnh Minh không biết thái độ của mình đã thay đổi.
Cô gái mà anh từng vô cùng căng ghét đã lặng lẽ đi vào trái tim anh, chôn một hạt mầm lên khoảng đất khô cằn.
“Khi nào Hạ Minh Nguyệt xuất viện?”
Lệ Cảnh Minh cầm vô lăng, nhìn thẳng về phía trước, nghe Thẩm Tri Ý hỏi, tay anh vô thức nắm chặt vô lăng.
“Mấy ngày nữa xuất viện.
Tinh thần cô ấy chịu kích động, lúc cô ấy về, cô xin lỗi cô ấy đi, đừng khiêu khích cô ấy nữa!”
Thẩm Tri Ý cảm thấy tức cười bởi sự ngay thẳng của Lệ Cảnh Minh, đến bây giờ, Lệ Cảnh Minh vẫn muốn cô xin lỗi Hạ Minh Nguyệt.
“Tôi không xin lỗi, tôi thấy mình không làm gì sai.
Nhưng để tránh chuyện này xảy ra thêm lần nữa, tôi quyết định sẽ ra ngoài làm việc, cả ngày không gặp nhau cũng tránh được cãi vã, anh thấy thế nào?”
Lệ Cảnh Minh hơi nheo mắt lại: “Thẩm Thị không còn nữa, cô làm việc ở đâu?”
“Thành Đô rộng lớn như vậy, lẽ nào không có công ty nào nhận tôi sao?”
Thẩm Tri Ý là một cô gái kiêu ngạo, bây giờ đã trở thành con nhà nghèo ai cũng có thể giẫm đạp, anh không tin với tính khí kiêu ngạo của cô, lại có thể chịu đựng sự chỉ trỏ của người khác.
Hơn nữa, tính chiếm hữu tiềm ẩn của anh không muốn để Thẩm Tri Ý ra ngoài làm việc, theo anh thấy, Thẩm Tri Ý hiện giờ như một chậu hoa, nên đặt trong nhà kính để mọi người ngắm nhìn, không cần giao du hay làm việc gì cả.
Cô nên vạch rõ ranh giới với cuộc sống trong quá khứ, chấp nhận sự sắp đặt mà anh đã sắp xếp cho cô.
Đối với Thẩm Tri Ý, cuộc sống hiện tại của cô giống như một người tình được Lệ Cảnh Minh bao nuôi.
Nói là tình thì thì đề cao cô quá rồi, ít nhất tình nhân còn được cho tiền, người được người thuê tỏ vẻ yêu thương, còn cô chẳng có gì cả.
Thẩm Tri Ý có vẻ ngoài xinh đẹp, vừa ra ngoài đã thu hút bao nhiêu ánh mình.
Trước kia khi cô còn là cô chủ của nhà họ Thẩm, tuy nhận được nhiều ánh nhìn, nhưng phần lớn đều có sự tôn trọng không dám nhìn thẳng, nhưng bây giờ, những người nhìn cô đều không coi trọng cô nữa, ánh mắt của bọn họ như thể muốn xé nát cô.
Lệ Cảnh Minh nghĩ đến cảnh tượng này liền từ chối, không muốn cho Thẩm Tri Ý ra ngoài làm việc.
“Ngoan ngoãn ở nhà đi, không được ra ngoài!”
“Lệ Cảnh Minh, anh có thôi đi không hả? Anh muốn tôi sống hòa bình với Hạ Minh Nguyệt, lại muốn hạn chế sự tự do của tôi, anh nghĩ thế giới này lấy anh làm trung tâm sao?”
Thẩm Tri Ý chống cằm tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ: “Còn nữa… hình như anh vẫn chưa hiểu rõ về người trong lòng mình nhỉ.
Chuyện này xảy ra một lần thì sẽ có lần hai, miệng mọc trên người cô ta, tay mọc trên người tôi, anh bảo cô ta ngậm miệng vào, nếu không tôi chỉ có thể đánh cô ta không mở nổi miệng!”
“Cô dám!”, Lệ Cảnh Minh đạp phanh, Thẩm Tri Ý lao về phía trước theo quán tính, may mà cô thắt dây an toàn, nếu không chắc chắn sẽ đập đầu vào kính.
“Anh thử xem tôi có dám không!”, Thẩm Tri Ý nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, quay đầu bình tĩnh nói: “Đừng lấy Thẩm Tu Lễ ra uy hiếp tôi nữa, cùng lắm thì tôi chết là được, dù sao cũng chẳng có ai quan tâm đến mạng sống của tôi, chết còn tốt hơn!”
Ánh mắt Thẩm Tri Ý vô cùng kiêu ngạo, dường như có thứ gì đó đã biến mất.
Cô gái này đã thay đổi, không biết có phải ai đó đã nói điều gì với cô trong bệnh viện hay không mà khiến cô trở nên kiêu ngạo đến vậy.
Nhưng kiêu ngạo một lúc chứ không thể kiêu ngạo cả đời.
Hai người nhìn nhau, bầu không khí trong xe dần trở nên căng thẳng, cứng nhắc khiến người ta không dám thở mạnh.
Cuối cùng, tiếng còi xe phía sau đã phá tan bầu không khí lạnh lẽo.
Lệ Cảnh Minh đạp chân ga, cả đoạn đường hai người không nói thêm gì nữa.
Nhưng Lệ Cảnh Minh đã quyết định, để Thẩm Tri Ý ra ngoài.
Có một số người phải đâm vào tường rồi mới biết quay đầu, phải nhìn thấy quan tài mới đổ lệ.
Đợi đến lúc Thẩm Tri Ý biết Tần Thị cũng sắp phá sản, anh muốn xem thử cô còn có thể bình tĩnh như bây giờ hay không.