Thẩm Tri Ý như một cái máy đọc cũ kĩ, cứ nói ngắt quãng.

Có lẽ chính cô cũng chẳng biết mình đang nói gì.

Đầu óc cô đang rối tung lên, nhưng trái tim còn hỗn loạn hơn.
Những lời nói ấy của cô giống như mấy viên đá ném vào hồ nước phẳng lặng trong lòng Lệ Cảnh Minh, chúng gợn sóng lăn tăn rồi nhanh chóng lặng yên trở lại.
Lệ Cảnh Minh bỗng cảm thấy tim mình nhói lên.

Anh nhìn Thẩm Tri Ý, trong tâm trí lại xuất hiện bóng dáng Hạ Minh Nguyệt.
Thẩm Tri Ý là ai cơ chứ? Sao anh có thể sợ hãi vì những giả thiết mà cô đưa ra?
Hôm nay là một ngày nắng đẹp.

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào khiến cả căn phòng trở nên ấm áp, ngay cả sự tối tăm ở góc phòng cũng bị quét sạch.

Ấm áp là vậy, nhưng Lệ Cảnh Minh lại toát mồ hôi lạnh.
Anh bỗng đứng bật dậy, vừa nắm lấy chiếc cằm gầy gò của Thẩm Tri Ý vừa chế giễu, “Muốn tỏ ra đáng thương để tôi bỏ qua à? Tôi không biết những giả thiết của cô có xảy ra hay không.

Nhưng cô đã làm chuyện không nên làm, cô nghĩ dùng mấy lời vớ vẩn này có thể xoá bỏ tội lỗi trước đây của cô sao?”
Thẩm Tri Ý ngẩn ra mất một giây rồi cười bảo, “Thế mà cũng bị anh nhìn ra à?”
Cô chếch mặt ra khỏi hướng ánh sáng, nửa gương mặt chìm trong bóng tối, biểu cảm có phần mơ hồ.
Quả nhiên là thế! Lệ Cảnh Minh thở phào nhẹ nhõm khi suy đoán của mình được xác thực.

Anh còn định dạy dỗ tiếp, nhưng lại thấy cả người của Thẩm Tri Ý đầy vết thương, hệt như một con búp bê đã bị khâu vá nhiều lần, chỉ cần kéo nhẹ một chút sẽ rách vậy.
“Về thôi”.
Trái ngược với dự đoán của Thẩm Tri Ý, Lệ Cảnh Minh không hề nổi giận.

Cô gật đầu, cầm túi thuốc lên, có năm lọ thuốc ở bên trong, lắc nhẹ một cái đã nghe tiếng lọ thuốc chạm vào nhau lách cách.
“Túi gì đấy?”
Ngoại trừ thuốc ra thì bệnh viện còn có gì khác nữa? Lệ Cảnh Minh biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi.
“Thuốc.

Uống hết thuốc dạ dày rồi, còn có thực phẩm chức năng…”
Dùng cả thực phẩm chức năng mà sao Thẩm Tri Ý vẫn yếu như thế này chứ? Lệ Cảnh Minh biết Thẩm Tri Ý sợ đắng, thà tiêm cũng không chịu uống thuốc.

Bây giờ cô mua nhiều thuốc như vậy, xem ra đã đến mức “không thể không uống” rồi.
Đầu gối của Thẩm Tri Ý bị thương, khi đi lại sẽ khá đau.

Cô cắn răng, cố tỏ ra điềm tĩnh, nhưng chưa đi được mấy bước đã được Lệ Cảnh Minh bế lên rồi.
Lệ Cảnh Minh tỏ vẻ mất kiên nhẫn, rõ ràng là chê cô đi chậm quá.
Xe đỗ ở cổng bệnh viện.

Lệ Cảnh Minh đặt Thẩm Tri Ý lên ghế phó lái, đóng cửa lại rồi mới vòng qua, ngồi vào ghế lái.
Vừa ngồi xuống, Thẩm Tri Ý đã cúi đầu, tựa vào cửa sổ xe.

Mái tóc dài được chải gọn và thắt bím, hàng mi cụp xuống vừa dài vừa rậm, tựa cánh quạt cong cong che đi đôi mắt đen láy và sáng trong.

Chóp mũi nhỏ nhắn hếch lên, đôi môi xinh đẹp nhưng hơi nhợt nhạt.
Năm tháng không hề đối xử khắc nghiệt với nhan sắc của Thẩm Tri Ý.

Từ lần đầu tiên gặp cô cách đây sáu năm cho đến bây giờ, thời gian chỉ gột rửa vẻ trẻ con của Thẩm Tri Ý, và khiến cô toát ra vẻ quyến rũ rất đặc biệt.

Cô yên tĩnh ngồi một chỗ thôi đã là cảnh đẹp trong mắt người khác rồi.
Thẩm Tri Ý cứ nhìn chằm chằm bên ngoài, chẳng biết là đang nhìn gì.

Lệ Cảnh Minh lấy điếu thuốc ra và châm lửa bằng một tay.

Vừa lái xe vừa hút thuốc không phải là hành vi tốt, rất dễ gây tai nạn giao thông.
Thẩm Tri Ý ngửi được mùi thuốc, định nhắc nhở anh.

Nhưng cô chưa kịp lên tiếng thì Lệ Cảnh Minh đã cắn điếu thuốc mà nói, “Có khó chịu cũng phải chịu”.
Lệ Cảnh Minh không sợ gây tai nạn giao thông.

Anh hút thuốc chính vì muốn Thẩm Tri Ý khó chịu.

Anh biết cô rất ghét mùi thuốc lá.
Thẩm Tri Ý nuốt lại những lời định nói ra.

Cô hé mở cửa sổ, để gió lùa vào.
Cô vẫn mặc áo bệnh nhân, chất liệu vải rất tệ, kích cỡ thì lớn hơn một số.

Gió vừa ùa vào, áo đã phồng lên để lộ cơ thể gầy gò, như thể cô sắp bị gió thổi bay vậy.

Lệ Cảnh Minh bỗng cảm thấy một Thẩm Tri Ý thế này rất chướng mắt.

Anh rít vài hơi nữa rồi bực dọc dùng tay dụi tắt điếu thuốc.
Trên con đường bên cạnh cửa sổ xe, có một gia đình ba người vừa đi ngang.

Người đàn ông cao to cường tráng để một đứa trẻ ngồi trên vai.

Người phụ nữ thì cười dịu dàng nhìn hai bố con nô đùa với nhau.
Thẩm Tri Ý nhìn cảnh tượng ấy đến ngẩn ngơ.

Xe đã chạy qua rồi, cô vẫn đưa mắt nhìn theo.
Lệ Cảnh Minh cũng nhìn thấy họ, điều khác biệt giữa họ là Thẩm Tri Ý nhìn đôi vợ chồng, còn anh thì nhìn đứa trẻ.
Anh chợt nhớ đến một suy nghĩ trước đây của mình, ấy là để Thẩm Tri Ý mang thai đứa con của anh.
Sau khi Thẩm Tri Ý xuất viện, anh không hề dùng biện pháp tránh thai khi chạm vào cô, có khi trong bụng cô đã có con của anh rồi cũng nên.
Một khi con người ta đã có suy nghĩ này thì sẽ tiếp nhận rất nhanh.

Dường như anh đã bắt đầu nôn nóng được nhìn thấy đứa con được sinh ra từ bụng Thẩm Tri Ý rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play