Ở miền Nam, thời tiết bốn mùa không có thay đổi gì quá lớn.
Mùa hạ và mùa đông vô cùng ngắn ngủi.
Nhiệt độ trung bình vào mùa hạ là ba mươi lăm độ, khá oi bức.
Thẩm Tri Ý thường ở phòng có điều hoà nên không cảm nhận được gì nhiều.
Lúc này, nhìn thấy ánh nắng bên ngoài chiếu vào, cô mới chợt nhận ra trời đã chuyển mùa.
Lệ Cảnh Minh đến bệnh viện lúc hai giờ, hỏi quầy trực rồi đi thẳng đến phòng bệnh.
Sắc mặt anh rất xấu, như hung thần chuẩn bị đánh người vậy.
Những nhân viên y tế đi ngang đều nhìn anh bằng ánh mắt cảnh giác.
Song anh chẳng hề cảm nhận được điều đó.
Anh đạp cửa xông vào, ánh mắt u ám nhìn thẳng vào Thẩm Tri Ý.
Không phải muốn nhìn xem trên người cô có vết thương gì hay không, mà là anh đang xem trên người cô có vết tích gì khác lạ hay không.
Lệ Cảnh Minh bước lại gần, nắm lấy cổ áo Thẩm Tri Ý để kiểm tra cổ và môi cô, ánh mắt soi xét trắng trợn như đang kiểm tra một người vợ ngoại tình.
Sao Thẩm Tri Ý lại không hiểu suy nghĩ của anh kiachứ.
Cô mặc cho anh xem xét, ngoài mặt vờ như không quan tâm, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy xấu hổ.
Cô mím môi, cảm giác được Lệ Cảnh Minh đã buông lỏng tay.
Thẩm Tri Ý nói bằng giọng nửa châm chọc, “Kiểm tra xong rồi chứ?”
Lệ Cảnh Minh thả cô ra, nhìn thấy cái ghế ở đằng sau bèn kéo lại ngồi xuống, “Thẩm Tri Ý, tôi đã bảo cô phải ngoan ngoãn chờ tôi về kia mà?”
Thẩm Tri Ý không lên tiếng.
Sắc mặt Lệ Cảnh Minh lộ vẻ không vui, “Cô vào viện bằng cách nào?”
“Ngất đi, Tần Mặc đưa tôi vào đây”.
“Yếu ớt, hở tí là ngất.
Đừng nói cô mắc bệnh lạ gì đấy nhé?”, một câu nói mỉa mai và chối tai vô cùng.
Thẩm Tri Ý cảm thấy khó chịu lắm, càng nghĩ đến hai chữ này, lòng lại càng bức bối, như thể có một ngọn lửa đang thiêu cháy lồng ngực cô vậy.
Lệ Cảnh Minh không quan tâm cô, nên không biết tính nghiêm trọng của sự việc, cũng không hề biết rằng mỗi một lần cô nôn ra máu là tuổi thọ lại ngắn đi.
“Lệ Cảnh Minh, anh dùng còng khoá tôi vào ban công, có từng nghĩ đến chuyện còng tay cạ vào tĩnh mạch trên tay tôi và tôi sẽ chết hay không?”
Trái tim Lệ Cảnh Minh như bị thứ gì đó cắn phập vào, không trí mạng cũng chẳng quá đau.
Thế nhưng cảm giác đó ứ đọng trong lòng rất lâu, chẳng xua đi được, khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.
Sắc mặt anh hơi sa sầm.
Đôi mắt xám xịt của Thẩm Tri Ý nhìn chằm chằm vào Lệ Cảnh Minh.
Đó là người đàn ông mà cô đã yêu ngần ấy năm qua.
Cô không rõ bản thân mình yêu anh nhường nào, dường như chỉ cần anh đối xử tốt với cô một chút thôi, cô sẽ móc trái tim mình ra ngay lập tức.
Sách viết rằng có hy sinh sẽ được đền đáp.
Nhưng cô đã hy sinh biết bao năm qua, kết quả thu về lại là căn bệnh ung thư thời kỳ cuối, là bị anh chà đạp và sỉ nhục hết lần này đến lần khác, bị anh dùng còng tay khoá vào ban công, là quỳ gối trong mưa gió.
Tình cảm này như một cái hố không đáy nơi lồng ngực.
Dù bây giờ cô đã từ bỏ, thì vị trí của cái hố ấy vẫn trống rỗng vô cùng.
Thẩm Tri Ý hơi thất thần, khàn giọng hỏi, “Tôi và Hạ Minh Nguyệt có cùng nhóm máu.
Nếu có một ngày tôi thật sự mất máu quá nhiều, anh có để cô ta hiến máu cho tôi một lần hay không?”
Lệ Cảnh Minh chưa từng nghĩ đến chuyện bảo Hạ Minh Nguyệt hiến máu cho Thẩm Tri Ý.
Đặt cả hai lên bàn cân, ai yếu ớt hơn ai, vừa nhìn một cái là biết.
Sức khoẻ của Hạ Minh Nguyệt vốn không tốt, lại bị rối loạn chức năng đông máu, rút máu một lần thì mất biết bao lâu mới bù lại được?
Thẩm Tri Ý hỏi câu này để tự chuốc nhục vào thân à? Cô có gì hơn Hạ Minh Nguyệt? Bảo Hạ Minh Nguyệt hiến máu cho cô ư?
Làm vợ chồng bao năm nay, chỉ cần một ánh mắt của Lệ Cảnh Minh thôi, cô cũng biết anh đang nghĩ gì.
Thẩm Tri Ý tự giễu, “Lệ Cảnh Minh, có phải trong mắt anh, tôi sẽ không bao giờ đau ốm, sức khoẻ sẽ không yếu đi, sẽ không chết hay không? Anh có thể xem tôi như một con búp bê không bao giờ hỏng hóc, thoả sức chơi đùa?”
Đôi mắt ấm áp của Thẩm Tri Ý ánh lên vẻ bi thương.
Cô phải nếm trải cho hết nỗi đau khổ mà cô đã tự gieo trồng.
Thẩm Tri Ý thở dài, cố nén nỗi đau trong lòng, run rẩy nói tiếp, “Anh không cần nói, tôi cũng biết địa vị của tôi trong lòng anh ra sao.
Có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Tôi biết rất rõ.
Nhưng nếu có một ngày nào đó, món đồ mà anh dùng để trút giận này chết đi, liệu anh có chút gì đó thương tiếc hay không?”
“Giống như lần tôi vào phòng cấp cứu vậy, anh có từng nghĩ đến việc tôi sẽ không bao giờ trở ra không? Anh có từng nghĩ, thứ mà bác sĩ đưa cho anh hôm đó không phải là giấy báo bệnh nguy hiểm mà là thông báo đã tử vong không?”