Hạ Minh Nguyệt cầm hộp cơm giữ nhiệt đứng dưới ánh mặt trời, gương mặt đỏ lên vì nắng, nhìn thấy Lệ Cảnh Minh đi ra, ánh mắt cô ta không khỏi hiện lên vẻ vui mừng, cô ta cố gắng kiềm chế.

“Cảnh Minh, đây là đồ ăn em nấu cho anh và Thẩm Tri Ý, bên trong còn đồ ăn anh thích”.

Lệ Cảnh Minh nhìn cô ta một lúc, cuối cùng tầm nhìn lướt đến hợp cơm giữ nhiệt trong tay cô ta, trông có vẻ rất lớn, rất nặng.

Lệ Cảnh Minh vươn tay nhận lấy: “Sau này không cần đem đến nữa”.

“Em lo anh không quen ăn thức ăn ngoài”.

Anh đã ăn cơm Thẩm Tri Ý nấu mấy ngày, dạ dày đã quen như thế, thức ăn ngoài quả thật không hợp khẩu vị anh nhưng bây giờ không thể kén chọn, hơn nữa tài nấu ăn của Hạ Minh Nguyệt cũng không hơn được thức ăn ngoài là bao, đem đến cũng lãng phí thời gian.

Lệ Cảnh Minh là người rất lý trí, biết cách tận dụng thời gian để phân chia việc, sắp xếp một ngày rất chỉnh chu, người ngoài nghĩ tính cách này là lạnh nhạt và khó ưa.

“Em có muốn lên trên ngồi một lát không?”, Lệ Cảnh Minh nhìn mồ hôi trên trán cô ta.

Hạ Minh Nguyệt gượng cười: “Em không lên đâu, Thẩm Tri Ý có thể không muốn gặp em”, đây là những lời trước đây Lệ Cảnh Minh nói với cô ta.

Lệ Cảnh Minh gật đầu, không khách sáo nói: “Vậy em về sớm đi, anh cũng đi lên đây”.

Thấy anh sắp rời đi, Hạ Minh Nguyệt vội gọi anh lại: “Cảnh Minh, Thẩm Tri Ý ổn hơn chưa? Em thấy trên mạng…”
Lệ Cảnh Minh nghĩ đến mấy thứ này, sắc mặt sầm lại: “Không sao, sắp ra viện rồi”.

“Vậy thì tốt, em về đây, có gì cần anh cứ gọi cho em”.

Lệ Cảnh Minh lạnh nhạt nói: “Không cần đâu, anh sẽ sắp xếp cho Triệu Tiền”.

Hạ Minh Nguyệt sửng sốt, cô ta đã đoán trước được thái độ này của Lệ Cảnh Minh, cũng không buồn lắm, cô ta cười: “Vâng”.

Cô ta không ở lại lâu bèn xoay người đi, Lệ Cảnh Minh đã có khoảng cách với cô ta, quấn chặt không buông chỉ càng khiến anh không vui, chi bằng thuận theo anh làm một người nghe lời ngoan ngoãn.

Còn Thẩm Tri Ý… vốn cứ nghĩ những thứ trên mạng đều là tin đồn bậy nhưng hôm nay nhìn sắc mặt Lệ Cảnh Minh, xem ra người này điên thật rồi.

Nếu có kiếp sau, xin đừng gặp gỡ!
Hạ Minh Nguyệt thu lại bộ dạng dịu dàng, ánh mắt trở nên hung ác: Muốn điên thì tốt nhất điên cả đời đi.

Thẩm Tri Ý ngáng đường cô ta, cô ta sẽ không tha cho cô, chỉ có giải quyết “nhân tố” này cô ta mới có thể đứng vững bên cạnh Lệ Cảnh Minh.

Bây giờ cô ta đã không trông đợi vào tình cảm của Lệ Cảnh Minh nữa, cô ta mới không ngốc nghếch cố chấp giữ mãi một thứ không bao giờ có được để khiến mình mất đi mọi thứ như Thẩm Tri Ý.

Nếu Lệ Cảnh Minh không có tình cảm với cô ta thì cô ta sẽ lấy tiền tài, quyền thế, địa vị của anh, ba thứ này tốt hơn tình cảm nhiều.

Điện thoại trong túi bỗng rung lên, Hạ Minh Nguyệt mở túi lấy điện thoại ra, sắc mặt hơi cứng đờ.

Cô ta do dự một lúc, cuối cùng đi đến một góc nhận điện thoại, đầu bên kia vang lên giọng nam trầm thấp.

“Minh Nguyệt, anh nhớ em”.

Ngón tay Hạ Minh Nguyệt run rẩy: “Tống Lâm, anh gọi cho tôi có chuyện gì sao?”
“Không có việc gì thì không thể gọi cho cô à? Minh Nguyệt, trái tim cô thật nhẫn tâm, lợi dụng tôi xong lại bỏ chạy, người tình cũ cũng không có quyền liên lạc với cô sao?”
“Tống Lâm, chúng ta đã kết thúc vào bốn năm trước rồi.

Tôi đã cho anh một số tiền, anh tốt nhất nên giữ lời hứa, đừng làm phiền tôi”.

“Chút tiền đó mà muốn đuổi tôi đi sao? Minh Nguyệt, cô là vợ chưa cưới của Lệ Cảnh Minh, chẳng phải trong tay cô có rất nhiều tiền sao?”
“Không có!”, Hạ Minh Nguyệt không biết tại sao mình lại bị tên vô lại này đeo bám.

Tống Lâm thấp giọng cười: “Minh Nguyệt hai ngày nữa tôi về, đợi tôi”.

“Anh về làm gì…”
“Tút tút tút…”
Đối phương đã cúp máy, Hạ Minh Nguyệt tức đến mức mắt đỏ cả lên, vừa tức giận vừa sợ hãi, bây giờ cô ta đang rơi vào tình trạng tồi tệ, Tống Lâm còn muốn quay về nhúng tay vào, rốt cuộc anh ta muốn làm gì.

Vừa nghĩ đến chuyện xảy ra trước đây, cô ta cảm thấy ghê tởm.

Bốn năm trước là năm xảy ra tai nạn xe do Tống Lâm thu xếp giúp cô ta, cô ta đã cho hắn ba triệu tệ để ra nước ngoài nên mới trốn được Thẩm Tri Ý điều tra.

Bây giờ hắn bỗng muốn quay về, cô ta phải nghĩ cách mới được.

Tất cả những gì Tống Lâm cần chỉ là tiền, người đàn ông ích kỷ tham lam này, ba triệu tệ không thỏa mãn được hắn, báo cảnh sát thì không có tác dụng, hắn có gan quay lại, cô ta nhất định sẽ cầm dao kề cổ hắn.

Cô ta tuyệt đối không thể để hắn xuất hiện trước mặt Lệ Cảnh Minh làm hỏng chuyện tốt của mình.

Hạ Minh Nguyệt siết chặt điện thoại, đầu óc nhanh chóng nghĩ cách, một lúc lâu sau cô ta bỗng nghĩ ra một cách, môi nhếch lên.

Tống Lâm cũng có chút thế lực, cô ta có thể mượn tay hắn xử lý Thẩm Tri Ý, sau đó cô ta lặng lẽ giải quyết luôn hắn, một mũi trúng hai đích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play