Hôm Thẩm Tri Ý đi có khá nhiều người nhìn thấy, đứng ở cửa nhìn họ, mặc dù đầu óc Thẩm Tri Ý vẫn còn mơ hồ nhưng cũng có thể phân biệt được ánh mắt nào có thiện ý, ánh mắt nào có ác ý.

Bây giờ ánh mắt của những người này khiến cô cảm thấy không thoải mái cứ như mình là một con khỉ trong vườn bách thú.

Thẩm Tri Ý bỗng có cảm giác chống cự, bước chân nhanh lên, gần đây cô ăn không ngon, ngủ không yên, tinh thần và sức khỏe cũng khá yếu nên đi được vài bước đã thở hổn hển.

Đi xuống thang máy, Thẩm Tri Ý vịn vào tường thở dốc.

“Đi không nổi nữa à?”, Lệ Cảnh Minh hỏi.

Thẩm Tri Ý không trả lời, chỉ đứng bất động ở đó.

Lệ Cảnh Minh nghĩ một chốc, cuối cùng đi đến trước mặt cô ngồi xổm xuống: “Lên đi, tôi cõng cô”.

Anh vẫn chưa từng thử cõng cô, lần này nghĩ muốn thử, chưa từng nghĩ Thẩm Tri Ý sẽ ngoan ngoãn nằm trên lưng anh, dù sao bây giờ cô cũng cực kỳ chán ghét sự đụng chạm của anh.

Nhưng không nghĩ sau khi anh ngồi xổm xuống, Thẩm Tri Ý bỗng trèo lên lưng anh, hai cánh tay thon gọn vòng qua cổ anh.

Tim Lệ Cảnh Minh không khỏi đập nhanh, Thẩm Tri Ý rất gầy, gầy đến mức lúc cõng cô, người cõng không cảm nhận được đây là sức nặng của một người phụ nữ trưởng thành.

Nơi mềm mại mà phụ nữ nên có cũng không có, còn cứng đến mức như đang cõng một khúc xương.

Lệ Cảnh Minh cau mày, cẩn thận đứng lên rồi cõng cô đến tầng lầu bên cạnh.

Trên đường có không ít người đang nhìn họ, Lệ Cảnh Minh cảm nhận được cô đang run, dịu giọng nói: “Cô úp mặt vào lưng tôi, người khác sẽ không thấy cô nữa”.

Thẩm Tri Ý nghe lời vùi mặt vào lưng Lệ Cảnh Minh, rõ ràng quá khứ nên quên đi nhưng cô lại nhớ rõ mồn một.

Cô dường như tham lam hít mùi hương trên người Lệ Cảnh Minh, nằm trên lưng ngập tràn cảm giác an toàn như mười sáu năm trước.

Lệ Cảnh Minh có nhớ rất lâu trước đây anh cũng cõng cô như thế, còn lấy hồ lô đường dỗ dành cô nhóc mít ướt này không nhỉ?
Lệ Cảnh Minh cảm nhận được nhiệt độ sau lưng nhưng lại không để tâm.

Anh đã làm hết thủ tục nhập viện, giờ chỉ cần vào phòng là được.

Phòng bệnh ở tầng năm, nơi này khá yên tĩnh như bác sĩ đã nói trước đó.

Nhưng không khí yên tĩnh này càng khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, giờ này bệnh nhân đều đang nghỉ ngơi, Lệ Cảnh Minh đi ngang qua phòng bệnh không đóng cửa, liếc nhìn vào trong, chỉ thấy một người phụ nữ đầu tóc bù xù cúi đầu ngồi dưới đất.

Dù anh có đủ bình tĩnh cũng bị cảnh tượng này làm cho giật mình, nghĩ nếu có ngày Thẩm Tri Ý cũng thay đổi như thế… Lệ Cảnh Minh nhanh chóng ngăn lại ý nghĩ không thực tế này.

Phòng bệnh nơi này không giống chỗ khác, cửa sổ có rào chắn bảo vệ để phòng trường hợp bệnh nhân nhảy lầu, phòng bệnh cực kỳ sạch sẽ, ngăn nắp, chăn được gấp gọn gàng, xung quanh tỏa ra mùi thơm trong lành, không gian tràn ngập mùi thuốc khử trùng của các phòng bệnh trước kia.

Nơi này càng hợp cho bệnh nhân mắc các bệnh về tâm thần ở.

Ngày đầu tiên Thẩm Tri Ý đến, thần kinh luôn căng thẳng vì để thích nghi với môi trường mới, đến tối không gặp ác mộng thì mắt cũng mở to không ngủ được.

Lệ Cảnh Minh cũng quen với tình trạng này của cô, từ phòng vệ sinh quay lại đã thấy Thẩm Tri Ý ngồi bên cạnh giường.

Lệ Cảnh Minh hỏi cô: “Muốn đi vệ sinh không?”
Thẩm Tri Ý lắc đầu: “Không đi”.

“Vậy muốn uống nước?”
“Không uống”.

“Đói rồi sao?”
“Không đói”.

“Vậy ngủ đi”, Lệ Cảnh Minh vừa dứt lời, Thẩm Tri Ý nghe lời chui vào chăn, nhắm mắt lại.

Hôm sau thức dậy, Lệ Cảnh Minh nói đến những chuyện này, Thẩm Tri Ý lắc đầu tỏ ý mình không nhớ gì.

Bác sĩ tâm lý đến chữa trị cho Thẩm Tri Ý, tình trạng đã tốt hơn trước, không có tâm thần phân liệt nhưng lại hơi tự kỷ.

“Muốn hồi phục hoàn toàn rất khó, anh nên ở cạnh cô ấy, quan tâm cô ấy nhiều hơn để cô ấy có sự ỷ lại mới”.

“… Vâng”.

Thoáng chốc đã hai tuần trôi qua, Lệ Cảnh Minh càng cảm thấy không còn sức, thậm chí không biết bao giờ bệnh của Thẩm Tri Ý mới khỏi.

Công việc lại không thể bỏ dở đó, anh bảo Triệu Tiền đem hết tài liệu cần ký mỗi ngày đến bệnh viện, vừa làm việc vừa chăm sóc Thẩm Tri Ý.

Mỗi ngày Thẩm Tri Ý đều uống khá nhiều thuốc, ngoài thuốc bác sĩ tâm lý kê đơn, bên Tô Miễu cũng kê một số thuốc, hai loại thuốc trộn lẫn vào nhau, cắt bớt loại nào cũng không được.

Nhưng uống nhiều thuốc như thế, Thẩm Tri Ý đã có dấu hiệu tốt hơn, không còn sợ anh nữa, đôi khi nhìn anh còn cười, khóe môi cong lên để lộ hai lúm đồng tiền hai bên, cực kỳ ngoan ngoãn và đáng yêu nhưng đáy mắt lại không có ý cười, hai con ngươi không có ánh sáng, chỉ mơ màng nhìn người khác.

Đến buổi trưa, Lệ Cảnh Minh gọi thức ăn ngoài.

Anh chỉ biết Thẩm Tri Ý không thích ăn gì nhưng không hề biết cô thích ăn gì, có điều người bị bệnh tốt nhất nên ăn đồ nhạt một chút, có thể ăn canh xương hầm.

Đang lúc đặt hàng, chuông điện thoại vang lên, màn hình hiện lên tên Hạ Minh Nguyệt.

Lệ Cảnh Minh nhận điện thoại: “Alo?”
Thẩm Tri Ý ngồi bên cạnh, lúc thấy Lệ Cảnh Minh nghe máy cũng đã nhìn thấy người gọi đến trên màn hình.

Người gọi đến là Hạ Minh Nguyệt, cũng không biết bên kia nói gì, Lệ Cảnh Minh vốn dĩ căng thẳng lại thả lỏng.

“Không cần lên, em đợi anh ở dưới, anh xuống lấy”.

Nói rồi anh cúp máy, đứng lên nói với Thẩm Tri Ý: “Cô ở đây đừng đi lung tung, tôi xuống lấy cơm”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play