Khi Nguyễn Lâm thị trở về, Nguyễn Kiều Kiều đã được Đỗ Thanh dỗ ngủ rồi, thậm chí còn không kịp rửa mặt. Đỗ Thanh ôm cô bé ngồi trong phòng Nguyễn Lâm thị chờ.
Nguyễn Lâm thị tiến vào nhìn thoáng qua, kinh ngạc hỏi: "Vì sao còn chưa rửa mặt chân tay cho con bé thế?" Lại gần thêm một chút, nhìn thấy vệt nước mắt trên mặt Nguyễn Kiều Kiều, sắc mặt lập tức sầm xuống: "Đây là có chuyện gì xảy ra? Vừa nãy không phải còn rất tốt sao?"
Đỗ Thanh không thích Liễu Chiêu Đệ nên cũng không có giấu diếm, ngay lập tức đem chuyện vừa xảy ra ở dưới phòng bếp thuật lại một lần.
Nguyễn Lâm thị nghe xong tức tới nỗi nghiến răng ken két, xoay người muốn đi tìm Liễu Chiêu Đệ tính sổ nhưng lại bị Đỗ Thanh kéo lại.
Đỗ Thanh khuyên nhủ: "Mẹ, Kiều Kiều vừa mới ngủ, bây giờ mẹ đi cãi nhau với Liễu Chiêu Đệ kia, chẳng may con bé tỉnh dậy nghe được thì phải làm sao bây giờ?"
Lửa giận của Nguyễn Lâm thị ngay lập tức bị lời nói này dập tắt sạch sẽ. Chỉ là hỏa khí bị nghẹn lại đến mức lồng ngực đều đau nhức theo, trong miệng hùng hùng hổ hổ nói: "Cái đồ ngu ngốc này, Nguyễn gia cưới được cô ta đúng là xui xẻo tám đời. Nếu không phải nể mặt mấy đứa trẻ thì tôi nhất định phải để lão Nhị ly hôn với cô ta."
Lời này Đỗ Thanh cũng không thể hùa theo được. Cô không phải con gái ruột của Nguyễn Lâm thị, loại lời này cũng chỉ có thể nghe nghe mà thôi.
Chờ Nguyễn Lâm thị mắng thêm vài câu nữa, Đỗ Thanh mới nói tiếp: "Mẹ, mẹ có rảnh thì nói chuyện với anh hai một chút, để Liễu Chiêu Đệ đừng có ở trước mặt Kiều Kiều hồ ngôn loạn ngữ nữa. Thân thể của Kiều Kiều không được tốt, nếu không phải lần trước chị dâu hai nổi điên kích thích Kiều Kiều nói mẹ con bé không cần nó thì con bé cũng không đến mức trốn đi vào ban đêm, sau đó rớt xuống mương. Trận sốt lần trước nếu không phải ông trời phù hộ, Kiều Kiều của chúng ta chỉ sợ...."
Nhớ tới vài ngày trước Nguyễn Kiều Kiều thiếu chút nữa là không còn, trái tim của Đỗ Thanh lại đập nhanh một trận.
Nguyễn Kiều Kiều từ nhỏ đã dính Thư Khiết, lần này Thư Khiết đi về phía Bắc thi đại học tìm người thân cũng là giấu Nguyễn Kiều Kiều lén đi. Lần này vừa đi chính là gần một năm, trên đường cũng không có một chút tin tức nào.
Liễu Chiêu Đệ bụng dạ đen tối kia lại nói với Nguyễn Kiều Kiều, mẹ không cần con bé nữa, mẹ đã đi đến địa phương khác rất xa rồi. Sau này mẹ sẽ có em bé khác, không bao giờ yêu thương con bé nữa.
Nguyễn Kiều Kiều còn nhỏ tuổi, làm sao có thể hiểu được đây là Liễu Chiêu Đệ châm ngòi, ngày hôm đó ngay lập tức bỏ nhà ra đi, nói là muốn đi tìm mẹ. Cuối cùng bị rơi xuống cái mương nhỏ ở cửa thôn, may mắn là nước không sâu, không bị chết đuối. Nhưng đây chính là thời tiết tháng ba, lạnh lẽo như vậy, Nguyễn Kiều Kiều bị ngâm ở trong nước bốn năm tiếng đồng hồ mới được tìm thấy. Chờ đến khi được đưa đến vệ sinh sở cả người đã không được, sau đó suốt đêm lại đưa đến bệnh viện lớn ở trấn trên.
Ở bệnh viện gần nửa tháng, vẫn luôn sốt lặp đi lặp lại, vài lần thiếu chút nữa đã mất mạng. Cho đến khoảng thời gian trước mới hoàn toàn khỏi hẳn.
Nếu hiện tại lại tới một lần như vậy thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Hiển nhiên là Nguyễn Lâm thị cũng nhớ tới chuyện đó, sắp mặt hoàn toàn đen lại.
Ngày hôm sau, Nguyễn Kiều Kiều vừa ăn sáng xong đã bị anh cả Nguyễn Hạo nhà mình ôm đi ra ngoài, nói là muốn dẫn cô bé đi dạo bên ngoài, hít thở không khí trong lành. Nguyễn Kiều Kiều nghĩ đến bản mặt kia của Nguyễn Lâm thị lúc sáng sớm tinh mơ, trong lòng đại khái cũng đoán được cái gì. Sau đó bàn tay lớn nắm bàn tay nhỏ cùng nhau đi ra cửa.
Không khí lúc sáng sớm ở nông thôn là tươi mát nhất. Nguyễn Kiều Kiều nhìn chồi non nảy mầm ở trên nhánh cây, giống mô giống dạng hít sâu mấy hơi thở, chọc Nguyễn Hạo bật cười ha ha.
Nếu nói Nguyễn Kiệt giống Nguyễn Kiến Quốc, là phiên bản của Nguyễn Kiến Quốc thì Nguyễn Hạo hẳn là đặc biệt giống Thư Khiết. Bộ dạng xuất chúng, khí chất thanh nhã, giống như là bạch mã hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT