Ngô Nhạc cũng không nghĩ tới sẽ bị bắt gặp, ngượng ngùng cười cười, nói một câu phải trở về xem Nguyễn Khánh ngủ chưa liền đi ra ngoài. Lúc ra tới cửa liền thấy được Nguyễn Kiều Kiều, biểu tình có chút cứng đờ, ánh mắt hơi phức tạp nhìn cô bé cười cười, bước chân lại càng nhanh hơn.
Tình cảm của Ngô Nhạc đối với Nguyễn Kiều Kiều vẫn luôn rất phức tạp. Cô có hai đứa con trai, nhưng cũng không có tư tưởng trọng nam khinh nữ, mà vẫn luôn muốn có một khuê nữ. Tuy nhiên mấy năm nay kế hoạch hóa gia đình vẫn luôn làm rất căng nên cô không có khả năng sinh thêm một đứa nữa.
Ngô Nhạc gả cho con trai út của Nguyễn Lâm thị. Ở các gia đình khác, con trai út hẳn là được cưng chiều nhất, cha mẹ sẽ giúp đỡ nhiều nhất. Hơn nữa cô lại sinh cháu trai nhỏ nhất Nguyễn Khánh, dù là nói như thế nào thì Nguyễn Lâm thị cũng hẳn là phải đối với cô tốt hơn một chút.
Nhưng cố tình Nguyễn Lâm thị lại khác với người khác, bà lại giúp đỡ con trai cả, cưng chiều Nguyễn Kiều Kiều. So với Nguyễn Kiều Kiều, Nguyễn Khánh do cô sinh ra lại giống như cỏ dại không đáng giá tiền.
Ngay từ đầu so sánh với các cháu trai khác cũng không cảm thấy sao cả. Nhưng ngần ấy năm như vậy, nếu nói không có ý tưởng gì thì tuyệt đối chính là giả. Chẳng qua cô thông minh hơn Liễu Chiêu Đệ kia nhiều, cho dù trong lòng không thoải mái thì ở bên ngoài cũng sẽ không biểu hiện ra cái gì. Hơn nữa đứa cháu gái nhỏ Nguyễn Kiều Kiều này xác thật mềm mại đáng yêu, rất nhiều thời điểm cô cũng không có tâm tư gì, cho nên cũng rất yêu thích cô bé.
Chỉ là con người chính là như vậy, cho dù không có ý xấu nhưng ngẫu nhiên ở bên ngoài miệng vẫn phải tạo nghiệp một chút.
Chỉ là cô vừa mới trở về đã bon mồm, còn bị Đỗ Thanh đúng lúc bắt được. Ngô Nhạc chỉ cảm thấy xấu hổ lại hổ thẹn, cúi đầu xuống chạy nhanh về phòng.
Nhưng thật ra thì Nguyễn Kiều Kiều cũng không có cảm giác gì, đây là gia đình của nguyên chủ, tốt với cô thì cô sẽ đón nhận, đồng thời cũng đối tốt như vậy với họ, còn không thích cô, đối với cô cũng không ảnh hưởng gì nhiều lắm.
Chỉ là cô vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, từ lúc cô đến nơi này, ký ức về mẹ của nguyên chủ có rất ít, ít đến mức giống như là trong trí nhớ không hề có người này vậy. Giống như có một người nào đó cố tình rút hết ký ức về mẹ đi vậy.
Bình thường ở Nguyễn gia cũng không có ai nhắc đến chuyện này, giống như đối với Nguyễn Kiều Kiều thì đây chính là một chuyện cấm kỵ.
Cô chỉ ngẫu nhiên từ lời nói của bọn họ đoán được lần trước nguyên chủ bị bệnh nặng là có quan hệ với thím hai. Mà thím hai hẳn là dùng chuyện của mẹ nguyên chủ để kích thích cô ấy mới dẫn đến đằng sau một loạt câu chuyện, thậm chí là làm nguyên chủ chết, cuối cùng để cô chiếm lấy thân thể này.
Khi Đỗ Thanh lấy nước ra tới nơi, nhìn thấy Nguyễn Kiều Kiều cúi đầu đứng trước cửa, ở dưới ánh đèn dầu tối tăm, biểu tình trên mặt thấy không rõ nhưng cả người lại lộ rõ vẻ cô đơn đáng thương.
Cô giật mình, vội vàng đặt chậu nước trên tay xuống, tiến tới bế cô bé lên, đau lòng an ủi: "Kiều Kiều đừng nghe các thím ấy nói bậy, mẹ cháu sẽ trở về thôi. Mẹ cháu đã nói là phải mang cho Kiều Kiều nhiều quần áo xinh đẹp và rất nhiều đồ ăn ngon trở về mà." Vừa nói vừa vỗ lưng cô bé dỗ dành.
Trong lòng Nguyễn Kiều Kiều đột nhiên chua xót dị thường. Đôi mắt cũng trở nên đỏ bừng.
Phản ứng này tới quá đột nhiên, chính cô cũng chưa kịp phản ứng, nước mắt đã rơi xuống rồi.
"Kiều Kiều...." Đỗ Thanh đau lòng hỏng rồi, ôm cô bé lên: "Không khóc, không khóc, thím ba ở đây mà, thím vẫn luôn ở đây với cháu nè."
Nguyễn Kiều Kiều chớp chớp mắt, nước mắt vẫn còn đọng trên mi. Cô duỗi tay ôm lấy cổ Đỗ Thanh, đem đầu nhỏ vùi vào cổ của cô ấy, trong lòng lại là sóng to gió lớn.
Cô cũng không biết vì sao mình lại khóc. Chẳng lẽ là trong thân thể này vẫn còn sót lại ý thức của nguyên chủ sao? Cho nên vừa nghe thấy chuyện của Thư Khiết mới có thể không kìm nén được mà rơi lệ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT