Chương 10: Anh, là em nha

Nhạc Quân nói xong câu đừng có một mình gặp riêng Moreno, cũng không trả lời câu hỏi vì sao của Sở Ưng Trừng mà xoay người rời đi.

Vẻ mặt Sở Ưng Trừng mờ mịt.

Hai người một trước một sau quay về phòng nghỉ, Tô Vu Mân thấy vẻ mặt của hai người hình như có chút kỳ lạ mà hỏi một tiếng: "Sao thế?"

Nhạc Quân không trả lời, Sở Ưng Trừng nhún vai cũng không nói gì.

Tô Vu Mân chỉ thuận miệng hỏi thôi không quan tâm lắm liền vứt chuyện này sau đầu mà Nhạc Quân bỗng nhớ ra một chuyện: Quên nói với cậu ta đừng có nói chuyện mình vừa nói với người khác tôi vừa nói mấy lời như vậy với cậu ta.

Lời này có chút lẩn quẩn dù sao chính là có ý đó.

Chẳng qua cũng không biết là Sở Ưng Trừng tự giác giữ bí mật này hay là cậu ta vốn không để ý tới lời nói của Nhạc Quân. Tóm lại diễn tập buổi chiều, cơm tối lúc tạo hình tóc Sở Ưng Trừng đều không một lời nhắc tới "lời khuyên bảo trong nhà vệ sinh" của Nhạc Quân.

Tối, chương trình có người xem chính thức quay.

Chương trình này chủ yếu đều là chơi trò chơi giữa chừng có thêm một số phỏng vấn đơn giản. Lộ trình là trước khi tuyên bố chuyện Fan9 từ bốn đổi thành ba, người chế tác biết được người nổi nhất lúc trước thế mà lại rời đi rồi còn có chút cạn lời. Cho nên lúc anh ta bình tĩnh giữ lại tiết mục này cũng không còn hứng thú lắm chỉ đơn giản như tặng người ta một nhân tình. Không ngờ lúc này thật sự ghi hình Fan9 thế mà lại người nào người nấy cũng lên hotsearch, chuyện này đi đâu nói rõ đây?

Đặc biệt là Sở Ưng Trừng này vốn người chế tác vốn không nhớ rõ tên của cậu kết quả bây giờ chủ đề về cậu ta lại cao nhất.

Vừa bị bôi nhọ vừa nổi, bị bôi nhọ tới nổi.

Thế là lúc chương trình đoàn đội sắp xếp trò chơi liền nhắm chuẩn "Giá trị vũ lực" đột nhiên nổi lên của cậu ta, chuẩn bị không ít trò chơi có thể thể hiện trò chơi thể lực. Chờ tới khi sáng nay khi vụ trong vòng bạn bè của đạo diễn Morena nổ ra tổ chương trình lại lấy tốc độ ánh sáng đổi thành dùng gậy mềm đánh người.

Đó là một trò chơi nhỏ nổi ở trên youtube nói ngắn gọn chính là mọi người bịt mắt lại tự mình cầm một cây gậy mềm sau đó tất cả mọi người tham gia đi trong sân nghe tiếng phân biệt vị trí rồi đánh người. Mỗi người chỉ được đánh một cái đánh trúng người khác thì thắng đánh không trúng chỉ có thể trốn, bị đánh trúng là bị loại.

Mặc dù gậy mềm không thể tính là côn pháp nhưng đều có một chữ "côn" cũng tính là cọ được rồi!

Lúc diễn tập buổi chiều Sở Ưng Trừng quả nhiên tỏa hào quang rực rỡ trong hạng mục này.

Đợi tới lúc tiết mục chính thức ghi hình, trước lúc trò chơi này bắt đầu còn có một việc nhỏ xen ngang. Giữa chương trình phải bố trí sân bãi, các khách mời liền chuẩn bị đi xuống nghỉ ngơi. Sở Ưng Trừng đang theo mọi người cùng đi ra phía sau, trong đám người xem bỗng phát ra một tiếng thét tiếp ứng.

"Bảo bối nhìn em!"

"Fan9 cố lên cố lên!!"

"Ngư dân em yêu anh!!!"

"A a con trai! Nhìn mẹ đi!!!"

Khách mời hôm nay chính là Fan9 một idol ghi hình tập thể, đám fan hò hét rất bình thường, người chủ trì và những khách mời khác vẫy vẫy tay với người xem rồi đi trước. Để ba người Fan9 đi ở phía sau để có chút phúc lợi an ủi người xem. Đây cũng là làm theo thông lệ rồi dù sao lát nữa chơi trò chơi đám người xem tích cực một chút cũng tỏ ra náo nhiệt.

Sở Ưng Trừng cũng không xem trọng lắm. Lúc trước khi cậu đi theo Nhạc Quân tới buổi ký sách đã gặp qua cảnh tượng này, lúc xuất hiện nhận được phản ứng lạnh ngắt mắt thường có thể nhìn thấy được cho nên cứ nghĩ hôm nay hẳn là cũng không phải là vì mình mà tới. Cậu cúi gập người chào rồi chuẩn bị đi xuống, kết quả bị cánh tay dài của Tô Vu Mân vươn ra bắt lấy vai cậu kéo về: "Gọi cậu kìa, chạy gì chứ?"

Hiện trường quá ồn Tô Vu Mân phải ghé vào tai cậu nói câu này. Lần này hay rồi, động tác này càng như đốt pháo vậy, trong đám người xem có hai cô gái áu áu một tiếng "Vang vọng trời xanh".

Sở Ưng Trừng vốn rất bình tĩnh cũng bị dọa giật cả mình.

Mấy fan khác và người xem cũng bị dọa tới yên tĩnh trong chốc lát, chỉ với một chớp mắt như thế bỗng có một fan hét lớn: "Tranh Tử cố lên nha a a!!!"

"..." Sở Ưng Trừng chỉ chỉ bảng hiệu nàng đang giơ lên, "Em là fan của anh Quân mà?"

Fan hâm mộ nghe cậu đáp lời kích động vô cùng: "Cám ơn Tranh Tử cứu anh Quân của tụi em! Sau này em chính là cỏ của anh rồi, ơ, không đúng, em vừa là cỏ của anh cũng là cỏ của anh Quân... em là nói em bò tường... ơ..."

Fan hâm mộ kích động tới mức nói lung tung, Sở Ưng Trừng vốn không nghe hiểu lắm bị cô vòng vo tới mức hồ đồ luôn rồi. May mà Tô Vu Mân vẫn còn ở bên cạnh tiếp lời: "Xem ra không còn chuyện gì của tôi rồi."

Fan hâm mộ của Tô Vu Mân lập tức gào thét.

Fan hâm mộ của Nhạc Quân cũng gào lên: "Anh Quân nói câu gì đi!"

Nhạc Quân đứng ngay cửa bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị rời đi: "Bỏ bảng hiệu xuống đừng chắn người khác, chú ý an toàn đừng chen lấn."

Fan hâm mộ nghe lời thu lại bảng hiệu. Các cô vốn muốn chờ khoảng giữa giờ nghỉ ngơi mới giơ lên mà đồ có thể đem vào cũng không lớn nên động tác cực kỳ nhanh nhẹn.

Nhạc Quân còn nói: "Trèo tường rồi thì đừng có quay lại nữa."

Đám fan cười toe toét.

Một vòng tương tác như thế ba người mới rời sân khấu.

Trợ lý của ba người chạy tới đưa nước và khăn tay cho bọn họ, nước vẫn chưa mở ra. Từ khi Nhạc Quân bị tập kích thì toàn bộ đoàn đội Fan9 đều vô cùng căng thẳng chỉ cần không phải nước chính mình đem theo thì lúc tới tay nghệ sĩ đều phải còn nguyên tem. Ít nhất cũng phải là trợ lý mở ngay tại chỗ.

Lúc trước Tả Tả đã trải nghiệm qua việc Sở Ưng Trừng giúp mình vặn nắp chai đã biết được gần đây Sở Ưng Trừng thích làm chuyện này nên trực tiếp đưa tất cả chai mới cho cậu. Sở Ưng Trừng tiện tay vặn một chai rồi đưa cho Nhạc Quân ở bên cạnh: "Anh."

Trợ lý của Nhạc Quân:... Tốc độ tay chậm rồi.

Nhạc Quân nhận lấy: "Lại là 'mở cũng đã mở rồi' hả?"

"Lần nào cũng phải tìm lý do? Vậy tôi cám ơn anh chia fan cho tôi được không?" Sở Ưng Trừng cười với anh sau đó lấy chai nước khác Tả Tả đưa cho mình cũng vặn mở rồi đưa cho Tô Vu Mân, "Ngư Dân."

Trợ lý Tô Vu Mân: Ôi trời may mà tôi không hiểu sai, cố ý kéo dài động tác chờ Tranh Tử đưa nước cho Ngư Dân!

Tô Vu Mân nhận nước buồn cười nói: "Tại sao không gọi tôi là 'Anh'? Tôi cũng lớn hơn cậu."

Sở Ưng Trừng suýt chút mở miệng nói một câu đùa tục, đây là một thói quen xấu nhiễm trong quân doanh, may mà không thốt ra.

"Ờm... Tôi gọi theo fan thôi." Sở Ưng Trừng cũng không thể nói là "Nhìn mặt" nên tùy tiện bịa một lý do, "Fan của Nhạc Quân đều gọi anh ấy là 'Anh Quân' mà."

"Rồi, xem ra đều tại fan cả." Tô Vu Mân uống hai miếng rồi nói, "Sau này cậu chú ý chút sao mà chào hỏi fan mà còn có thể thất thần? Hôm nay không kéo cậu là cậu cứ thế đi thẳng vào trong phải không?"

"Tôi không ngờ..." Sở Ưng Trừng tấm tắc cảm thán, "Hôm anh Quân ký sách còn không có ai để ý tới tôi. Không ngờ làm bảo vệ cho anh Quân một lần liền có thể cướp được fan của anh Quân rồi."

Tô Vu Mân vui vẻ lắc lắc chai nước: "Tôi nói mà, mở nước cho bọn tôi là chuẩn bị lại cướp mấy fan đi à..."

Đang nghỉ ngơi trò chuyện thì có một đạo diễn của tổ chương trình chạy tới gõ cửa, chính là cô gái buổi chiều đối chiếu kịch bản với bọn họ: "A, Tranh Tử, hỏi chút chuyện. Lát nữa trò chơi thêm một vòng nữa được không?"

Anh Lý đứng dậy hỏi: "Vòng gì?"

"Ờ, chính là Tranh Tử đấu với N." Đạo diễn nói, "Tới lúc đó ước chừng Nhạc Quân với Tô Vu Mân đều phải làm đối thủ cộng thêm khách mời nam khác, bốn năm người đi."

Anh Lý quay đầu nhìn Sở Ưng Trừng: "Có thể làm không? Nắm chắc bao nhiêu?"

Sở Ưng Trừng ngẫm nghĩ: "Vẫn là đệm mềm buổi chiều sao? Muốn nắm chắc bao nhiêu?"

Anh Lý: Đương nhiên nắm chắc kiểu hoặc là thắng hết hoặc là thua hết đó! Bằng không một mình ra sàn làm hiệu quả gì chứ!

Nhưng lời này không thể nói hết trước mặt đạo diễn được cho nên anh Lý chỉ có thể nói: "Thắng hết."

Sở Ưng Trừng cân nhắc hai giây nói thực: "Nếu giống như buổi chiều ngày hôm nay thì tôi sẽ cố gắng hết sức. Chẳng qua nếu như hiện trường yên tĩnh mà tất cả mọi người đều cởi tất đi chân trần giẫm lên đệm thì có lẽ vấn đề không lớn."

Em gái đạo diễn vừa được nhắc đã hiểu: "Chuyện này không thành vấn đề sẽ đánh tiếng giúp cậu trước!"

Tất cả mọi người đều vì chương trình mà tới cũng không phải thật sự tranh đấu, ai mà không biết chút kỹ xảo của "Hiệu quả chương trình" chứ?

Đạo diễn cứ thế rời đi.

Vòng trò chơi rất nhanh liền bắt đầu.

Vòng trước là hai đội PK bình thường, có khách mời rất thông minh bày trò, trước tiên mặc vớ đi lên sau đó té ngã một cái nói "Trơn quá đi" rồi vứt bỏ vớ. Người phía sau đều theo đó mà cởi bỏ vớ, chỉ chốc lát mọi người đều để chân trần mà không một ai cảm thấy kỳ lạ.

Lúc Sở Ưng Trừng ra sân là cùng một tổ với Nhạc Quân, đối diện là hai khách mời nam, một nam một nữ.

Vừa bắt đầu nhân viên liền dẫn bốn người ra sân tới một vị trí nào đó đứng vững sau đó mỗi người xoay ba vòng. Xoay tới phương hướng của bọn họ lộn xộn hết cả lên liền buông tay rời đi để bọn họ tự mình đi đánh.

Theo lý mà nói thì lúc này khách quý hẳn là không thể phân rõ phương hướng. Nhưng lúc Sở Ưng Trừng lên sân đã đếm bước chân, số vòng xoay cũng đếm nên chờ tới lúc cậu đứng vững thì trong đầu cậu đã có bản đồ vị trí đại khái rồi.

Chờ những người khác đi chân trần giẫm lên trên đệm truyền tới những âm thanh rất nhỏ thì ngay cả vị trí của những người khác cậu đều xác định chắc chắn rồi.

--Tiếng động này hình như là Nhạc Quân.

Sở Ưng Trừng từng quan sát Nhạc Quân đi đường, lúc chơi trò chơi buổi chiều cùng nhìn qua hành động trong trò chơi này của Nhạc Quân rồi, mặc dù lúc này Nhạc Quân đã cởi vớ nhưng cậu cũng rất nhanh liền nhận ra được.

Để chắc chắn Sở Ưng Trừng bịt mắt bước hai bước đi về hướng cậu cho rằng là Nhạc Quân.

"A...!"

Từ phía người xem truyền tới tiếng kêu kinh sợ nho nhỏ, Tô Vu mân vội dùng tay thủ thế để mọi người yên tĩnh.

Nhưng chỉ cần thế là đủ. Sở Ưng mỉm cười xoay người đi về một phương hướng khác.

Cô gái vừa nãy tự lộ "Đang trèo tường" dùng giọng hơi nói chuyện với bạn: "Sao Trừng Tử đột nhiên lại xoay người rời đi vậy? Còn cười nữa! Cậu ấy nhận ra anh Quân rồi sao???"

Bạn đi cùng cũng nhỏ giọng nói: "Tớ cảm thấy là thế! Bằng không sao quả quyết rời đi như thế chứ?"

"Ư ư ư đây là đội quỷ tuyệt mỹ gì đây!"

Lúc vẫn chưa bàn luận xong Sở Ưng Trừng đã đi về phía khách nam của đối phương.

Lúc cậu đi đường thực sự không chút giấu diếm dẫn đến ba người khác cũng nghe rất rõ nên đều tụ về phía của cậu. Sở Ưng Trừng tựa như không phát hiện trực tiếp xông tới mục tiêu sau đó ngay lúc đối phương giơ gậy mềm lên đang do dự có nên đánh hay không thì một bước dài đột nhiên dựa tới gần đánh một cái!

Bộp!

Khách mời nam bị đánh trúng. Lúc này anh ta còn đang giơ gậy mềm nhìn thoáng qua muốn có bao nhiêu mờ mịt thì có bấy nhiêu mờ mịt.

"Oa--!" Đám khán giả nhịn không được vỗ tay. Sở Ưng Trừng lại nhân lúc tới gần vươn tay ra đặt lên trên vai của khách mời nam rồi một đường sờ tới cằm làm như thật mà nắn nắn quai hàm của đối phương: "Không phải anh tôi đâu nhỉ? Ồ, là Tăng Tín An, đúng không?"

Tằng Tín An tháo bịt mắt giọng điệu bất lực: "Cậu cũng nhanh quá đi người đầu tiên liền nhắm trúng tôi?"

Sở Ưng Trừng không tiện nói cậu cũng không thể lần đầu tiên liền đánh khách mời nữ nên chỉ có thể nói: "Anh gần mà."

Người dẫn chương trình ở bên cạnh nói: "Nhanh rời khỏi nhanh rời khỏi, Tranh Tử cậu bị nghe thấy rồi!"

Người dẫn chương trình vừa nói như thế Tằng Tín An liền đi xuống để cho Sở Ưng Trừng đứng tại chỗ cũ.

Nhân viên vốn muốn đi tới luôn nhỏ giọng muốn dẫn Sở Ưng Trừng đi tới chỗ khác luôn rồi. Nhưng Sở Ưng Trừng đã khống chế được sân nên khoát tay nói không cần, nhân viên cũng để không để ý cậu nữa.

Hiện trường lại lần nữa yên tĩnh.

Sau một loạt động tĩnh lúc nãy Sở Ưng Trừng đã có chút phân không rõ Nhạc Quân và khách mời nữ phân biệt đi tới đâu rồi. Cậu đánh giá vị trí của chính mình một chút, quyết định cố gắng đi gần mép một chút.

Người ngồi xem lại lần nữa xì xào bàn tán: "Oa, Trâu bò! Vậy mà cũng không ra ngoài?!"

"Cậu ta thật sự nhìn không thấy ư?"

Chưa đi được mấy bước sát bên cạnh Sở Ưng Trừng liền vang lên tiếng bước chân.

"..." Cậu hơi hơi nghiêng đầu do dự hai giây chỉ khoảng thời gian một chớp mắt ngắn ngủi như thế một cơn gió nhẹ của gậy mềm đột nhiên giơ lên lướt qua bên tai cậu!

"!" Gần như là cùng lúc đó Sở Ưng Trừng lùi về sau mấy bước thì gậy của Nhạc Quân cũng đánh xuống!

Bộp--!

"Oa!!!" Đám fan nhịn không được kinh hãi hét lên. Nếu không phải Sở Ưng Trừng lùi về sau mấy bước thì gậy của Nhạc Quân cũng đánh tới cậu!"

"Ôi trời, dọa chết tôi rồi!" Cô gái đang trèo tường vỗ vỗ ngực, "Suýt chút đồng đội chém giết lẫn nhau rồi, kích thích!"

"Anh Quân đánh chuẩn quá đi, tiết là đồng đội." Bạn đi cùng cũng cảm thán, "Tranh Tử cũng quá mẫn cảm rồi đi! Bịt mắt của cậu ấy thật sự không phải là trong suốt sao?"

"Nhìn thấy mà cậu ta còn đi về phía Nhạc Quân làm gì? Tặng điểm cho anh Quân thì không nên tránh đi nha."

"Cũng đúng ha..."

Chỉ mấy giây khán giả cảm thán thôi Sở Ưng Trừng cũng một tay buông thõng gậy mềm một tay khác vươn ra thăm dò, sờ tới được cánh tay của người tập kích cậu.

Nhạc Quân theo phản xạ hơi co tay, Sở Ưng Trừng đang nắm tay anh thuận thế bị kéo đi tiếp đó dựa tới bên cạnh người anh.

Thế là Nhạc Quân liền cảm nhận được gần hốc gáy có một cái đầu xù nóng hổi dựa sát còn mang theo một giọng cười trầm thấp dễ nghe.

"Anh, là em nha."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play