Chương 1: Từ thế giới khác giáng xuống nhặt được vị trí C
#Hot! Fan9 lại có một thành viên rời đi!#
Tin tức này nhanh chóng vọt lên trên bảng tin nhưng không làm sập nổi hệ thống mạng xã hội cũng không làm cho fan khóc trời đập đất mà chỉ có quần chúng ăn dưa ở trong khu bình luận điên cuồng.
[Ha ha ha ha ha? Lại đi một người? 9 người chỉ còn lại 3 người thôi, nhóm này có độc hả???]
[Mỗi năm đi một người, tần suất này quá mức ổn định rồi các anh em chủ phòng!]
[Mà người đi lần này không phải là hát chính sao??? Lần này lại đi một người vị trí C? Ai ở vị trí C ai rời đi thôi 23333]
*23333: A hahahaha
[Chờ chút còn lại ba người ai tới làm? Tôi nhớ một người là Tô Vu Mân đang dẫn chương trình, một người là Nhạc Quân đang sáng tác còn có một người nữa...ai?]
[Tôi cũng vậy!!! Nghĩ cả buổi cũng không nhớ ra!!!]
[Tốc độ ánh sáng X độ quay về rồi! Là Sở Ưng Trừng!]
[Cười chết mất, tôi thấy tên của lầu trên nhưng quả thật vẫn không nhớ nổi có bộ dạng thế nào ha ha ha ha!]
[Ôi trời tôi một fan người qua đường cũng nhớ không ra! Mặt của Sở Ưng Trừng là dạng gì???]
[Lại nói mấy người đoán xem vị trí C này tới lượt ai? Ba chọn một mua xong rút tay ra nha!]
[Bằng không bạn hỏi xem ai rời nhóm là được rồi!]
[Dù sao cũng không phải Sở Ưng Trừng hắn trong suốt như thế không thể làm C đâu ha...]
***
"Tranh Tử bắt đầu từ hôm nay cậu chính là vị trí C rồi."
*橙子: quả cam.
Đầu dây bên kia sau khi truyền tới câu nói này liền yên lặng mấy giây không chờ được phản ứng trong tưởng tượng không khỏi lại lên tiếng: "A lô? Sở Ưng Trừng, cậu có đang nghe không?"
Đầu dây bên kia một thanh niên một tay cầm điện thoại một tay khác đang vụng về nắm chuột, trong đôi mắt ánh lên màu sắc xanh xanh đỏ đỏ toả ra từ trong máy tính. Mắt của cậu ta nhanh chóng quét qua từng dòng chữ chỉ cảm thấy càng nhìn càng mờ mịt càng nhìn đầu càng rối. Cậu ta cẩn thận đắn đo hồi lâu rồi thận trọng đáp lại giọng nói phát ra từ trong "bánh sắt nhỏ thần kỳ": "Tôi muốn hỏi một chút..."
"Cậu muốn hỏi tại sao lại là cậu?" giọng nam từ trong bánh sắt nhỏ kia ngắt lời của thanh niên nói thẳng, "Tôi nói thẳng với cậu vậy, Vu Mân với Nhạc Quân đều không rảnh. Tô Vu Mân cậu ta vừa mới nhận công việc dẫn chương trình truyền hình của đài liên hội X sắp bắt đầu bận rộn rồi; sách mới của Nhạc Quân sắp tuyên truyền rồi còn phải ký tên bán sách, giờ phút quan trọng thế này sao có thể quản mấy chuyện khác..."
Thanh niên khép mở miệng: "Tôi thật ra..."
"Cậu thật sự không có kinh nghiệm làm vị trí C, tôi có thể không biết sao? Tranh Tử à, tôi đã dẫn dắt các cậu biết bao năm rồi, tôi còn không biết cậu có trình độ gì sao?" Giọng nói kia lại lần nữa ngắt lời của thanh niên, nói chuyện vừa nhanh vừa mạnh giống như muốn chặn họng của thanh niên, "Nhưng đây chính là cơ hội tốt nha, Tranh Tử vị trí C biết bao thành viên trong các nhóm thần tượng cầu mà không được đó! Mà vị trí C này của cậu còn kiêm luôn cả đội trưởng. Có thể sắp đặt sân khấu có thể sắp xếp lịch trình còn có thể phụ trách công việc tuyên truyền, còn có thể chiếm được cơ hội rèn luyện và xuất hiện, chẳng lẽ cậu không chút vui mừng sao..."
Thanh niên nhạy bén phát hiện ngữ điệu của tên đang lải nhải... có chút không đúng.
Lời nói tuy nghe không hiểu lắm nhưng trên mặt chữ có thể nghe ra là chuyện tốt. Mà ngữ điệu nói chuyện tốt rất kỳ quái.
Mang theo chút không kiên nhẫn, thúc giục, áp lực vô hình.
——Xem ra đây là chuyện tốn sức mà lại không có gì tốt hết nha...
Đối diện "Diễn thuyết kích tình" mấy phút phát hiện lại không ai đáp lại thế là lại hỏi lần nữa: "Sở Ưng Trừng cậu đến cùng có đang nghe tôi nói không? Thôi vậy tôi không lãng phí thời gian nói chuyện điện thoại với cậu nữa. Hôm nay công việc của Vu Mân sẽ kết thúc lúc chín giờ rưỡi tối, cậu mười giờ tới công ty một chuyến , Nhạc Quân cũng tới chúng ta tập trung lại gặp mặt bàn chuyện này một chút. Chiều ngày mai phải mở họp báo còn có trực tiếp nữa, bọn tôi sắp xếp vấn đề quan trọng hôm nay cậu nhất định phải học thuộc mấy đáp án đó..."
Thanh niên chờ hắn nói xong, tới lần thứ ba anh ta hỏi cậu "Có nghe không" thì lặng lẽ nhướng mày.
"Anh nói xong rồi?" Thanh niên nhìn màn hình trước mặt, ánh mắt tập trung nhưng bay tới nơi không biết là đâu, "Tôi có thể hỏi một vấn đề không?"
Đối diện nói: "Cậu có vấn đề gì? Được thôi tối nay hỏi một lượt luôn đi..."
Thanh niên cuối cùng cũng ngắt lời của anh ta: "Tôi muốn hỏi ngay bây giờ."
Đối diện có lẽ bị khí thế mạnh mẽ đột nhiên bộc phát của cậu nghẹn họng dừng một giây mới trả lời: "...Cậu hỏi đi."
"Cái gì gọi là 'Vị trí Tây'?"
"...Hả?"
"Là 'Tây' trong 'Đông Tây Nam Bắc' sao? Nói thực cũng không phải rất may mắn..."
"Nói đùa cũng phải có chừng mực!"
Đối diện tức giận cúp máy.
Thẩm niên chỉ nghe thấy một tiếng "Tút" bánh sắt nhỏ không còn phát ra tiếng người nữa. Cậu lấy thứ đồ vuông vức ngay ngắn hết sức kỳ quái này xuống nhìn hết mấy phút sau đó nhẹ nhàng đặt nó lên trên bàn.
"Đồ vật thú vị..."
Cậu lại nhìn nhìn màn hình máy tính phối màu lòe loẹt sặc sỡ, từ đơn đều nhận biết hết nhưng nối lại với nhau thì rất kỳ quái, dưới chân không tự giác xoay xoay ghế nhướng mày cười.
"Một nơi thú vị."
***
Tối, thời gian hẹn sắp tới Sở Ưng Trừng lục lọi những hình ảnh mờ nhạt trong trí nhớ gian nan lại chậm rãi dùng bản đồ chỉ dẫn.
Dựa theo hướng dẫn đi hết hai mươi mấy phút coi như tới được tàu điện ngầm. Nếu đổi thành người khác sẽ bảo mệt mỏi nhưng Sở Ưng Trưng một chút cũng không cảm thấy quãng đường đi bộ xa như thế có vấn đề gì.
Cảm giác duy nhất chính là cơ thể này cũng quá vô dụng rồi.
Chỉ đi đoạn đường như thế thôi, bước nhanh đi tới thế mà hai chân lại đau nhức cả lên, thực sự là thiếu rèn luyện. Bắt đầu từ sáng mai thời gian rèn luyện nhất định phải tăng gấp đôi!
Sở Ưng Trừng nghĩ như thế liền khắc chế kích động trong lòng bước vào trong thang máy có tay vịn.
——Đừng có hồi hộp phải giả bộ như ngày ngày đều dùng thứ đồ này!
Cậu cứ nghiêm mặt như thế đi tới trước cửa kiểm soát sau đó vấn đề tới rồi.
Cánh cửa tự động mở này tuy chỉ cần nhẹ nhàng nhảy một cái liền có thể qua được nhưng có lẽ không thể tùy ý đi qua đúng không? Vậy... phải làm sao để đi vào?
Sở Ưng Trừng đứng ở bên cửa kiểm soát quan sát hồi lâu phát hiện có người cầm tấm thẻ vuông, có người cầm thẻ tròn, còn có người cầm bánh sắt nhỏ, ồ, là cầm "điện thoại" đó. Nhưng cụ thể làm thế nào vẫn không rõ lắm.
Cậu đang chần chừ thì bên cạnh có một nhân viên công tác của tàu điện ngầm đi tới: "Tiên sinh chào ngài, có cần giúp đỡ gì không?"
Sở Ưng Trừng giật mình trước, sau đó lại cưỡng ép mình bình tĩnh lại.
——Thế mà bị người ta tiếp cận dễ dàng như thế!
——Bình tĩnh, phải cố giả bộ thường xuyên tới đây!
"Ơ, tôi..." Sở Ưng Trừng bất giác xoay xoay điện thoại cậu muốn hỏi một chút nhưng trong chốc lát lại không biết nên hỏi thế nào mới không biểu lộ quá mức... kỳ quái.
So ra chị gái tàu điện ngầm tự nhiên hơn nhiều. Khách không biết đi tàu điện ngầm cô gặp qua rất nhiều nhưng lớn lên đẹp trai thế này ít lại càng ít. Nếu không phải cô nhân viên công tác tàu điện ngầm này "Nhanh chân tới trước" nói không chừng mấy cô nương nhiệt tình khác sẽ đến giúp anh đẹp trai này...
"Tiên sinh, anh có thể tải App quỹ đạo giao thông cũng có thể trực tiếp mở X Giao Bảo tìm chức năng ngồi tàu điện ngầm..."
Sở Ưng Trừng nhìn cô gái xa lạ cách mình gần như thế thì lặng lẽ lùi về sau một bước tránh cho mình không cẩn thận đụng phải con gái nhà người ta. Sau đó mấy thứ cô gái kia nói... trái lại nghe thì nghe rồi nhưng không hiểu.
Gì mà "Ây Pi Pi? Gì mà "X Giao Bảo? Đều là gì với gì???
Cậu từ trong trí nhớ tìm ra nhưng hiệu suất quá chậm.
Cuối cùng chị gái tàu điện ngầm nhìn Sở Ưng Trừng ngơ ngác mờ mịt cũng phục luôn rồi. Đầu năm nay còn có người không biết mở X Giao Bảo? Anh đẹp trai này chẳng lẽ từ trong góc núi nào đó ra ngoài?
Cô gái dứt khoát mượn điện thoại của Sở Ưng Trừng, ngay trước mặt cậu giúp cậu tìm. Nhưng khi vừa mở màn hình điện thoại lên cô liền bị danh sách App ba trang, đầy ắp, không sắp xếp trong điện thoại của anh đẹp trai dọa sợ ngây người.
——Tự động cài máy cũng không có nhiều App như vậy đâu?! Thế này là bị virut xâm nhập sao???
Cô gái cũng thua luôn.
Cũng may lúc cô giúp Sơ Ưng đánh bậy đánh bạ gọi ra trí tuệ nhân tạo, sau đó bảo Sở Ưng Trừng nói câu "Mở X Giao Bảo", lúc này mới có thể đi vào tàu điện ngầm.
Trong lòng Sở Ưng Trừng rất vui mừng lễ phép cảm ơn rồi bước vào trong tàu điện ngầm.
——Cái điện thoại này còn có một "người" có thể nói chuyện, chuyện gì cũng biết!
——Lần sau hỏi cô ấy thử xem cái gì là "Vị trí Tây" có lẽ cô ấy cũng biết nhỉ?
Sở Ưng Trừng ở trên tàu điện ngầm nghiên cứu trí tuệ nhân tạo rất vui vẻ ngẩng đầu muốn xem thử tới trạm nào rồi, khóe mắt liếc thấy có gì đó không đúng lắm.
Một tên đàn ông... sờ cô gái nhỏ?
Sở Ưng Trừng cũng không nghĩ xem có phải là hiểu lầm rồi không, có phải là hai người quen biết nhau không, cậu chỉ nhìn thấy vẻ kinh sợ và kinh hoảng trên mặt cô gái, nghĩ cũng không thèm nghĩ liền một bước lên trước đạp về phía tên đàn ông kia!
"Ặc!!!"
Tên đàn ông kia nhìn qua khoảng bốn mươi tuổi tầm tám mươi tám mươi lăm ký thế mà lại bị Sở Ưng Trừng một cước đạp ngã xuống nền!
Người xung quanh bị dọa giật nảy mình ngay cả cô gái nhỏ kia cũng suýt chút hoảng nhảy dựng lên. Nhưng cô gái nhỏ rất nhanh liền phản ứng kịp có chút cảm kích nhìn về phía Sở Ưng Trừng.
Tên đàn ông bị đá nằm trên đất nhe răng trợn mắt trừng mắt nhìn về phía Sở Ưng Trừng: "Cậu...!"
"Thứ đồ lụn bại tay chó mà dám đụng vào con gái người ta!"
Sở Ưng Trừng giỏi nhất là lớn tiếng dọa người trước, dồn hơi tới đan điền nghiêm giọng quát chói tai, khí thế chỉ chốc lát đã đè ép đối phương: "Nhìn gì?! Vu oan anh rồi sao? Dám làm không dám nhận anh có còn là một tên đực nữa không?"
Cậu nén giọng hét lên, từ trên cao nhìn xuống, gương mặt ngược sáng nhìn qua cực kỳ lạnh lùng nghiêm nghị. Thật ra hôm nay cậu ăn mặc rất đơn giản tóc mái trước mặt đều vén hết lên, mái tóc hơi dài sau ót buộc túm đơn giản. Cả gương mặt đều lộ ra, vô cùng tuấn tú. Nhưng vẻ mặt cậu rũ mắt nhìn chằm chằm tên đàn ông kia cho dù là ai cũng cảm thấy khí thế kinh người.
Mà chân của cậu còn ở bên cạnh người tên đàn ông kia, dọa tới tên đàn ông trung niên cho rằng cậu còn muốn đá thêm một cước mà phô trương thanh thế nói: "Cậu dám đánh người!"
"Lừa cha ngươi hả?" Sở Ưng Trừng bình thường không nói đùa nhưng khi lửa giận bốc lên thì kiềm không được, "Ông đây thật muốn đánh ông, một cước ngay tim có thể đá ra ruột của ông, còn có bây giờ còn chưa tới lượt ông lên tiếng?"
Bụng của tên đàn ông kia rất đau, đấu còn đấu không lại không khỏi mang oán hận mà nhìn chằm chằm cô gái nhỏ kia. Cô gái bị dọa giật nảy mình Sở Ưng Trừng lập tức đứng trước mặt cô ấy híp mắt: "Còn muốn thêm một cước nữa hả?"
Một dì đứng xem kéo cô gái nhỏ kia qua bảo vệ sau lưng lên tiếng nói: "Đừng sợ, chờ chút giao hắn cho cảnh sát!"
"Đúng, không sợ!" Hai cô gái khác cũng nói, "Bọn tôi đều quay lại, đi cùng với cậu!"
Lời này vừa nói ra có mấy người đều mồm năm miệng mười nói bọn họ có thể làm chứng. Tên đàn ông nằm trên đất vừa nhìn thấy trận thế này thì lồm cồm bò dậy muốn chạy. Nhưng ông ta vừa chạy được hai bước thì gáy cổ áo liền bị túm lấy, Sở Ưng Trừng vững vàng túm chặt lấy ông ta.
"Muốn chạy? Trong tay ông đây còn chưa có tên tù binh có thể trốn thoát, anh thử xem?"
***
Kết quả bởi vì giao nộp tên lưu manh mà Sở Ưng Trừng trễ mất nửa tiếng.
Quá trình giao nộp lưu manh cũng không lâu lắm dù sao thì người chứng kiến với video chứng cứ đều đầy đủ cả, cảnh sát kiểm tra đơn giản giấy chứng minh của Sở Ưng Trừng liền thả cậu đi. Mà sau đó trong mười phút chậm trễ có một cô gái đi làm chứng nhìn cậu hồi lâu đột nhiên tỉnh ngộ đồng thời chạy tới hỏi một câu "Anh thật sự là Sở Ưng Trừng?!", sau khi Sở Ưng Trừng cũng gật đầu thì ngay trước trạm kiểm soát tàu điện ngầm... lập tức biến thành đại hội chụp ảnh.
Sở Ưng Trừng: ???
Cuối cùng, cậu không thể không lấy lý do "Đang có việc" mà từ chối hàng người tựa như càng xếp càng dài, khá hoảng hốt chuồn mất. Hoảng hốt không phải bởi vì đến trễ mà bởi vì mấy cô gái trẻ này quá nhiệt tình!
Sao mà mấy cô gái này có thể hỏi "Có thể ôm một cái không" nha?! Điên rồi sao? Cậu là một tên đàn ông sao có thể tùy tiện đụng vào cô gái không quen biết???
Trận thế này còn đáng sợ hơn lúc trước có mấy cô gái dùng trái cây khăn tay ném vào xe ngựa mình !
...
Sở Ưng Trừng đầu óc rối bời cũng không biết bản năng thúc đẩy hay sao mà có thể đi tới được công ty còn có thể ấn đúng thang máy.
Thang máy là từ B2 đi lên Sở Ưng Trừng còn chưa phản ứng kịp điều này đại biểu cho gì. Cậu chỉ trong ngay phút giây ấn mở thang máy vô thức ngước mắt nhìn lướt qua ngay lập tức liền trừng to mắt.
Người đàn ông đứng trong góc khuất đội mũ đeo khẩu trang tuy dùng mắt thường nhìn không rõ mặt mũi nhưng Sở Ưng Trừng vừa liếc mắt liền nhận ra——
"Hoàng huynh...?!"
[Tác giả có lời muốn nói: Ra tác phẩm mới rồi! Cao lãnh bao che khuyết điểm bá đạo ngạo kiều công X hoạt bát thông minh vương gia thụ]