“Nhiễm Thuật nói rằng muốn tìm chị dâu cho fan“
Lịch trình mới Tang Hiến xếp cho Nhiễm Thuật là làm khách mời hỗ trợ biểu diễn cho một thí sinh.
Theo lý mà nói, công việc này rất đơn giản.
Nhiễm Thuật chỉ cần đến địa điểm ghi hình rồi tập nhảy với thí sinh đó mấy hôm. Trong khoảng thời gian tập luyện đó thì quay thêm một vài cảnh ngoài lề, cuối cùng lên sân khấu biểu diễn trực tiếp là xong.
Còn sau đó liệu Nhiễm Thuật có giúp thí sinh này giành được thứ hạng cao hay hắn có thể thuận lợi thăng hạng không, những điều ấy cậu không cần phải quan tâm.
Tất nhiên có thể giúp đỡ thí sinh này đôi chút cũng tốt. Như vậy cũng đủ để Nhiễm Thuật vui vẻ hai ngày.
Chỉ thế thôi.
Chỉ là một lần làm bạn diễn đơn giản như vậy thôi mà ngay hôm đó lại khiến Nhiễm Thuật lên tiêu đề.
Nhiễm Thuật bị như thế cũng thấy bất đắc dĩ lắm.
Thậm chí cậu còn muốn Tang Hiến dẹp xừ mấy cái tiêu đề kia đi.
Nhưng cậu không muốn phải đi xin xỏ Tang Hiến nên đã kìm lại.
Nhưng chính vì thế mà cậu sụp đổ hình tượng rồi.
*
Nhiễm Thuật khoanh chân ngồi trên nền phòng tập luyện, đờ đẫn quan sát Lương Tuấn Phàm tập nhảy, bất lực đến mức vò đầu bứt tai.
“Trước khi đến đây tôi chỉ lo anh không rành nhảy nhót…” Nhiễm Thuật lấy tay che mặt, âm thanh rầu rĩ truyền ra từ kẽ tay .
Lương Tuấn Phàm đi đến trước mặt Nhiễm Thuật, hỏi vô cùng nghiêm túc: “Tệ lắm hả?”
“Tôi nhận thấy anh đang rất cố gắng để nhảy thật giỏi. Thế nhưng trông dáng nhảy của anh lại cứ như bị ai đó dí đầu lọc thuốc lá vào cổ vậy.”
Lương Tuấn Phàm nghe xong thì lại không nổi giận như đã dự đoán trước, ngược lại còn cười phá lên, oang oang như sấm.
Lương Tuấn Phàm vốn là một ca sĩ tham gia show tranh tài.
Không may thay, số lượng bình chọn cho hắn thấp nhất nên chỉ có thể chọn bài hát cuối cùng. Không biết có phải mấy thí sinh khác cố tình hay không mà chỉ chừa lại cho hắn một bài nhạc dance.
Một vocal lại bị bắt làm dancer.
“Nếu không phải đã đến đường cùng thì tôi cũng không muốn mời anh tới.” Lương Tuấn Phàm trả lời rất chân thành, còn tỏ ý bất đắc dĩ.
Mặc dù đây là công việc công ty sắp xếp nhưng nếu Lương Tuấn Phàm không muốn mời Nhiễm Thuật thì công việc này cũng không đến lượt cậu.
Cứ xem là hai năm nay độ nổi tiếng của cậu giảm sút nhưng khả năng vũ đạo vẫn không có ai dám bắt bẻ.
Nhiễm Thuật có thực lực đến mức Lương Tuấn Phàm cảm thấy chỉ cần cậu xuất hiện thì họ có thể chặn mọi cơn sóng dữ.
Cuối cùng Nhiễm Thuật vẫn đứng dậy đi qua, dù gì cũng đâu thể phụ lòng mong chờ của người ta được.
Cậu bước tới xem video nhảy mẫu.
Nhiễm Thuật rất có năng khiếu trên phương diện nhảy nhót. Bình thường chỉ cần nhìn sơ qua một lần là đã nắm được đại khái, xem lần hai thì có thể nhảy thành bài.
Sau khi nhảy theo video một lần thì Nhiễm Thuật tắt nó đi. Cậu bật nhạc lên rồi biểu diễn cả màn vũ đạo hoàn chỉnh trước gương tập, không nhảy sai dù chỉ một lần và cũng không quên bất cứ động tác nào.
Cậu tập nhảy từ bé nên có nền tảng vững chắc, mấy năm gần đây cũng không lười tập luyện, nhờ vậy mà trạng thái luôn sẵn sàng trong bất cứ thời điểm nào, việc bắt nhịp cũng vô cùng dễ dàng.
Độ phát lực và cảm giác thăng bằng trong lúc nhảy của cậu đều tốt, cộng thêm dáng người thon gọn nhưng không yếu ớt nên các động tác vũ đạo của cậu luôn tạo cảm giác nhẹ nhàng thư thái như được giải tỏa sau cơn say.
“Bốp bốp!” Lương Tuấn Phàm xem xong thì vỗ tay khen ngợi hết lòng: “Đúng là dân chuyên nghiệp, xuất sắc quá. Tôi đúng là không tìm lầm người mà.”
“Anh đã nói vậy thì tôi sẽ ra sức chỉ dạy cho anh mới được.” Nhiễm Thuật tiến về phía Lương Tuấn Phàm, bắt đầu dạy hắn từng động tác một.
Lương Tuấn Phàm vô cùng tốt tính và rất có tinh thần hợp tác.
Liên tục ba ngày như thế, bọn họ đều tập nhảy đến rạng sáng.
*
Ngày thi đấu diễn ra, ekip chương trình chuẩn bị cho Nhiễm Thuật trang phục cực kỳ thoải mái.
Trong bài nhảy, động tác của cậu mở đầu và kết thúc đều hoành tráng, hơn nữa còn có cả động tác nhào lộn. Thay quần áo xong, cậu thử nhảy vài động tác ở chỗ không có máy quay, sau đó liếc sang chỉ vào ngực mình: “Nếu lộ chỗ này thì sau bài nhảy, topic về anh chắc chắn sẽ toàn cảm thán “Chú là xương sườn thành tinh à!” ”
Trợ lý nhanh chóng hiểu ý đáp lời cậu: “Em hiểu rồi!”
Dáng người Nhiễm Thuật mảnh khảnh nên quần áo cậu thuê của nhiều hãng mặc lên rất thùng thình, thế nên trong túi của trợ lý Nhiễm Thuật thường xuyên phải có kim khâu và cúc áo.
Cậu vừa cởi đồ ra thì trợ lý đã quen cửa quen nẻo bắt đầu khâu.
Tay nghề của trợ lý khá tốt, sau khi tháo nút cố định ra, trên quần áo không để lại dấu vết gì.
Nhiễm Thuật khoác thêm áo của mình rồi ngồi sang một bên, lấy điện thoại ra tra bảng bỏ phiếu một lượt rồi liếc qua số phiếu bầu.
Lương Tuấn Phàm là nam ca sĩ phái thực lực, tướng mạo không được coi là xuất chúng, trong giới giải trí gương mặt ấy quá đại trà, không để lại ấn tượng gì nhiều.
Ngoài ra, trước đây hắn từng hát ca khúc chủ đề của một bộ phim truyền hình, có điều ca khúc không mấy nổi tiếng.
Mọi người đã nghe quen bài hát của hắn, nhưng hắn lại chưa từng tham gia bất kì show truyền hình nào trước kia, bởi vậy cũng không được mấy người biết tới. Tất cả những nhân tố đó khiến hắn dù có thực lực thì số phiếu vẫn nằm chót.
Vòng thi lần này còn thách thức thứ hắn không am hiểu là vũ đạo, tình cảnh phải nói là vô cùng ngặt nghèo.
Lúc này, trợ lý đưa lại quần áo cho Nhiễm Thuật, hai bên trong áo và hai bên quần đã được may thêm một chiếc cúc nho nhỏ.
Chờ cậu lấy quần áo rồi mặc xong, trợ lý mới ngồi xổm xuống, cầm sợi dây chun đính giữa quần và áo, tiếp đó dùng kim khâu cố định lại sợi chun.
Nhiễm Thuật thử lại quần áo, thấy không còn bị xốc lên nữa mới cảm thấy hài lòng.
Trước khi lên sân khấu, Nhiễm Thuật đứng cạnh Lương Tuấn Phàm vỗ vỗ lưng hắn: “Anh đừng căng thẳng.”
“Hy vọng sân khấu lần này sẽ không trở thành lịch sử đen tối của anh.”
“Không đâu. Quá khứ đen tối của tôi mãi mãi là cái lần tôi lộn nhào mà văng cả giày kìa.”
“Hahaha!” Lương Tuấn Phàm ngoác mồm cười không ngớt. May là mic hắn bị tắt chứ nếu không thì khán giả đã được thưởng thức một trận cười như tiếng ngựa hí.
Theo sự hướng dẫn của người dẫn chương trình, cả hai bước lên sân khấu hoàn thành phần trình diễn của mình.
Mặc dù Lương Tuấn Phàm vẫn còn nhiều thiếu sót nhưng cũng biết tự hiểu lấy. Những gì có thể làm được hắn đã cố hết sức.
Màn biểu diễn của Nhiễm Thuật luôn hoàn hảo không chút tì vết. Dưới ánh đèn sân khấu, cậu chính là ngôi sao chói lóa nhất.
Sau khi buổi phát sóng trực tiếp kết thúc, Nhiễm Thuật thích chí lắm. Cậu cứ lẩm bẩm mình lại hoàn thành thêm một công việc rồi. Sau đó cậu tạm biệt với mọi người rồi rời khỏi trường quay.
Tuy nhiên, lúc cậu trở về khách sạn tắm rửa xong xuôi, vừa cầm điện thoại thì vô cùng hoang mang.
Cậu đọc tin nhắn mà anh Lưu gửi tới: Đừng lướt Weibo.
Anh Lưu: Em đừng dùng acc chính trên Weibo.
Anh Lưu: Thôi được rồi, miễn em đừng mắng fan là được.
Nhiễm Thuật vội vàng đăng nhập vào Weibo, thậm chí đăng nhập bằng tài khoản chính. Cậu lướt thử super topic của mình, không hề xuất hiện những lời tán dương về màn biểu diễn như trong tưởng tượng. Toàn bộ màn hình bị lấp kín bằng hình ảnh sợi chun màu đen.
Cậu thậm chí còn không nhìn thấy được khuôn mặt đẹp trai của mình trong ảnh chụp screenshot của cái dây chun màu đen đó.
Tại sao?
Chuyện gì đây?
Cậu xem mà lòng rối bời.
[Nhiễm Thuật, kẻ luôn mồm bảo không thèm tuân thủ đạo làm trai*, ấy vậy mà lại đòi khóa trinh tiết cho đàn ông.]
(*)
“Địch!” Nhiễm Thuật đọc đến đoạn này không khỏi bật ra tiếng chửi mắng: “Bố đây vừa mới lớn là đã yêu đương rồi nhé. Hồi đó hở tí là một đêm năm lần.”
Sau một lúc im lặng, cậu lại lầm bầm: “Hình như điều đó cũng không đáng để khoe. Dù sao mỗi lần làm mình đều la hét om sòm…”
Cậu bèn ấn vào một cái video ngắn. Mở đầu video là một đoạn phỏng vấn chiếu cảnh cậu đang cười ranh mãnh: “Giữ đạo làm trai là cái gì cơ? Miễn đi nhé, Chú đây phóng túng lắm, đừng có mơ mộng hão huyền”.
Sau đó là đoạn video nhảy của cậu được lồng tiếng: “Khi kẻ mất nết làm trai bung xõa, trên lưng anh ta sẽ lộ một sợi dây chun đen.”
Nhiễm Thuật tiếp tục kéo xuống, nhìn mà tấm tắc thật sự có những tên rảnh rỗi lục được màn biểu diễn trước đây của cậu, thậm chí có cả mấy đoạn cut trong một vài bộ phim truyền hình mà cậu tham gia.
Dây chun màu đen này thường xuyên đeo, cơ bụng không bị lộ, cảnh hôn thì lợi dụng góc độ. Mồm thì bảo vứt đạo làm trai nhưng từ khi vào giới đến nay cả một cô bạn gái tin đồn cũng không có.
Nhiễm Thuật nhét điện thoại xuống bàn uống nước, ngồi bắt chéo chân lên ghế sô pha, bực bội quơ chân.
Trước kia cậu làm thế là vì có anh bạn trai hay ghen, mỗi lần anh ta lên cơn thì chỉ có cậu chịu trận, ngày vài lần là còn may.
Về sau cậu cũng quen dần.
Điều này khiến cậu phải suy nghĩ.
Vì sao chia tay hai năm rồi mà mình vẫn không nghĩ đến việc đi tìm người mới nhỉ?
Sao mình cứ phải giữ thân như thế nhờ? Sợ bạn trai cũ ghen hay gì?
Cậu nên bung xõa thôi. Trần đời này nhiều nam thanh nữ tú thế, cậu không thể cứ chết dí trên một cái cây mãi được.
Mới đầu cậu cũng không để ý chuyện dây chun màu đen, cứ để mấy Cháu Gái Lớn đùa cho vui.
Cậu chỉ đang ngẫm hỏi nhân sinh.
Kết quả là hai mươi phút sau, cậu nhận được điện thoại của bạn thân, vừa nghe máy thì câu đầu tiên truyền đến là: “Chú lính nhỏ đạo đức đấy à.”
Ở đầu bên kia là một giọng nữ hờ hững, nghe giông giống giọng chị đại, giọng điệu rất nhẹ nhàng nhưng lại ngầm có ý mỉa mai.
“Dì Tô!” Nhiễm Thuật hét lên: “Cậu vậy mà dám khịa tớ?”
Dì Tô không phải là cô* nào hết mà cô tên là Tô An Di. Tự cô cũng nói rằng tên mình đọc nhanh sẽ thành Dì Tô (Tô A Di), thế là về sau bạn thân của cô đều gọi như vậy.
Tô An Di thở dài: “Biết sao được, giờ mở Weibo ra là thấy ngay tiêu đề này chễm chệ đầu bảng hot search.”
“Hot search á? Tiêu đề gì cơ? Cái này mà cũng có thể lên hot search hả? Sao bọn họ rảnh dữ vậy?”
“Đúng vậy, bọn tớ đang định mua tin đầu cho số tạp chí mới, mở ra nhìn thử thấy thế thì quyết luôn mai mới mua.”
Hiện giờ Tô An Di là tổng biên tập của một tờ tạp chí quốc tế, là người theo chủ nghĩa công việc, có thể nói là một người phụ nữ mạnh mẽ.
Cậu debut tám năm nay, đã ba lần lên trang bìa tạp chí, không thể phủ nhận sự trợ giúp âm thầm của Tô An Di.
“Cậu gọi cho tớ chỉ để nói cái này thôi hả?” Nhiễm Thuật đứng dậy, đi tới trước cửa sổ sát đất ngắm cảnh thành phố về đêm.
“Làm lành rồi à?” Mấy ngày trước cô chặn Nhiễm Thuật nên không rõ cụ thể thế nào.
“Chưa đâu.”
“Vẫn… chưa à?” Tô An Di nhanh chóng phát hiện ra từ mấu chốt: “Tức là có thể làm lành, chỉ là chưa thôi đúng không?”
“…”
“Vậy các cậu từ từ mà làm nhé, tớ không quấy rầy nữa.”
“Không phải…” Nhưng điện thoại đã cúp rồi.
Cậu không gọi lại để giải thích.
Vì giải thích chính là che giấu.
Mở super topic ra một lần nữa thì thấy trên đó toàn là không khí vui vẻ hòa thuận sau khi cậu sụp đổ hình tượng.
Cậu đã từng chứng kiến nhiều vụ như thế rồi nên không dám xây dựng hình tượng gì hết, thả rông bản thân cho bọn họ biết rằng cậu vốn đã tệ hại lắm rồi, còn gì nữa mà bung bét.
Ai mà ngờ vẫn cứ là toang, hình tượng trai hư mà vẫn sập được là sao?
Phân bua với ai đây?
Nói bản thân không giữ đạo làm trai, cuối cùng lại lòi ra là anh chàng trong sáng đáng yêu?
Đáng yêu cái khỉ khô!
*
Tang Hiến ngồi trong phòng làm việc, điện thoại đặt trên bàn. Ngón tay anh đánh nhịp lên mặt bàn, ánh mắt thỉnh thoảng lại lia về phía điện thoại nhưng mãi vẫn không thấy có lời mời kết bạn nào.
Thẩm Quân Cảnh hiểu Tang Hiến đang chờ mong cái gì đó, hắn sắp xếp tài liệu trên tay rồi nói: “Nếu mày muốn tìm cậu ấy thì nhắn tin cho anh Lưu đi, nhắc nhở chút.”
“Tao không chờ gì cả.” Tang Hiến trả lời.
“Được thôi.” Thẩm Quân Cảnh đưa tập tài liệu tới đặt trước mặt Tang Hiến: “Không có gì để làm thì xử lý đống việc này đi.”
Tang Hiến không từ chối, lấy tài liệu đọc, sau đó nghe được tiếng cười khẽ của Thẩm Quân Cảnh.
Anh nhìn Thẩm Quân Cảnh thì nghe hắn nói: “Lúc đầu tao cho rằng mày sẽ không lén đưa tài nguyên cho Nhiễm Thuật thì cậu ấy sẽ thất vọng một thời gian, sau đó buộc phải đến tìm mày giúp. Kết quả người ta mới chỉ tạm lắng hơn một năm, vừa quay lại làm việc đã nhờ một câu chửi mắng mà hot lại. Lên một show tranh tài, một lần livestream cũng lên đầu đề, trông có vẻ… không cần mày giúp lắm đâu.”
Tang Hiến: “…”
Ban đầu vì để có thể lặng lẽ trợ giúp cho Nhiễm Thuật, đồng thời không để bị phát hiện, Tang Hiến đã lợi dụng rất nhiều sản nghiệp của gia tộc.
Cũng may sản nghiệp nhà họ Tang có rất nhiều nhánh nhỏ, đầu tư thành công là có thể lấy ra giành tài nguyên cho Nhiễm Thuật.
Sau khi chia tay với Nhiễm Thuật, anh không hề sắp xếp những tài nguyên này nữa, đúng là Nhiễm Thuật cũng im hơi một thời gian.
Ai mà ngờ được, Nhiễm Thuật muốn làm lại cuộc đời* có vẻ rất dễ dàng, như thể tổng kết ngày sinh tháng đẻ của cậu ra hai chữ: Có thể nổi.
(*)
Trong khi Tang Hiến đang lặng người thì Thẩm Quân Cảnh xem điện thoại đến bật cười thành tiếng: “Nhiễm Thuật bảo là sẽ lật kèo lần sụp đổ hình tượng lần này, tính đến hộp đêm tìm chị dâu cho fan của cậu ta. Ái chà, fan của cậu ta gọi cậu ta là Chú, thế bạn gái phải gọi là Cô nhỉ?”
Thẩm Quân Cảnh lại nhanh chóng bổ sung thêm: “À, là bạn trai, xưng với người ngoài là chị dâu. Gần đây Nhiễm Thuật đổi gu rồi, cậu ta muốn tìm trai nhỏ tuổi hơn, không được quá 22 tuổi.”
Tang Hiến đứng bật dậy, vứt tập tài liệu xuống rồi cướp lấy điện thoại của Thẩm Quân Cảnh. Nhìn thấy status kêu gọi hành động của Nhiễm Thuật, anh tức ê cả răng.
***
Lời tác giả:
Tang Hiến và Nhiễm Thuật bằng tuổi nhau nhưng dựa vào sinh nhật thì Tang Hiến hơn Nhiễm Thuật 10 tháng, Tang Hiến Ma Kết, Nhiễm Thuật cung Bọ Cạp.
Nói đến đạo làm trai, Tang Hiến mới là chú lính nhỏ đạo đức! Trong thiên hạ này chỉ có cục cưng Nhiễm Thuật của anh mới đáng yêu nhất thôi.