“Tang Hiến cảm thấy Nhiễm Thuật dữ dằn thật đáng yêu“

Đêm khuya, bệnh viện yên tĩnh, chỉ có vài y tá ở bàn y tá vẫn chăm chỉ trực đêm.

Sau một hồi ồn ào ngắn ngủi, phòng bệnh lại yên ắng trở lại. Nhiễm Thuật nhìn thoáng qua tình hình truyền dịch của Triệu Tân Nhụy, cảm thấy mình không nhất thiết phải ở lại làm gì.

Cậu đứng dậy nói với YOYO: “Em trông em ấy đi, anh phải về nghỉ đây.”

“Vâng!” YOYO trả lời cực kỳ cẩn thận như thể đang trả lời huấn luyện viên lúc huấn luyện quân sự. Nhiễm Thuật sợ đến mức động tác đứng dậy cũng run lên, may sao có Tang Hiến đỡ lấy cánh tay cậu và giúp cậu đứng vững.

Cậu khoát tay với YOYO: “Em không cần phải căng thẳng vậy đâu.”

“À à à, vâng ạ…” Giọng YOYO nhanh chóng bớt căng thẳng đi nhưng vẫn cứ đứng nghiêm trang như cũ.

Lần đầu được nhìn thấy ngôi sao, phải gây ấn tượng tốt với thần tượng của bạn thân nên tư thế đứng của YOYO theo bản năng nghiêm trang như đang tập huấn.

Nhiễm Thuật cũng không định nói gì thêm, quay người đứng vững. Tang Hiến nhanh chóng đội mũ trong tay lên đầu Nhiễm Thuật rồi lại giúp cậu đeo thêm khẩu trang đen.

Cậu ngước mắt nhìn Tang Hiến, không nói gì.

Tang Hiến đã quen với việc này từ lâu, còn chưa cần cậu dặn dò đã mang những thứ mà cậu cần đến.

Mặc dù YOYO đứng nghiêm nhưng lại lén lút nghiêng đầu đánh giá hành động của hai người họ.

Là trợ lý à?

Trợ lý đẹp trai quá…

Lúc Nhiễm Thuật quay đầu lại, tầm mắt lia qua YOYO, YOYO lại căng thẳng giải thích: “Em không nhìn gì hết!”

“…” Nhiễm Thuật bất đắc dĩ đưa tay lên day day trán: “Được rồi, anh đi đây.”

Ngay khi Nhiễm Thuật định rời khỏi thì một người đàn ông lại nhanh chóng tiến tới phòng bệnh.

Qua ánh mắt có thể thấy người đàn ông rất vội vã. Khi nhìn thấy có người khác đang đi về phía mình, gã bèn lướt qua Nhiễm Thuật và Tang Hiến, vòng qua hai người họ rồi bước đến trách móc cô gái nằm trên giường: “Mày lại làm gì nữa hả?”

Điều này khiến Nhiễm Thuật và Tang Hiến cùng dừng bước.

Người đàn ông bước nhanh đến bên giường, sốc chăn lên rồi túm tóc cô bé, kéo cô xuống dưới giường: “Nếu mày chết thật rồi thì tao cũng nể lòng dũng cảm của mày đấy! Hơn nửa đêm, cục cảnh sát gọi điện cho tao bảo tao phải đối xử tốt với mày! Mày có điên không? Mày có thể đừng tìm thêm chuyện cho tao nữa được không?! Tao gặp đủ phiền phức rồi!”

YOYO muốn ngăn hành động của người đàn ông nhưng lại bị gã hất ra, cả người nặng nề va vào vách tường bên cạnh.

Nhiễm Thuật sải bước đến song bị Tang Hiến ngăn lại.

Sau đó, cậu trông thấy Tang Hiến đi qua. Anh giật tóc người đàn ông ra đằng sau để gã buông tha cho cô bé.

Kế tiếp anh đá vào hai chân sau của gã khiến gã lập tức khuỵu xuống. Lúc đầu gối tiếp đất thậm chí có thể nghe thấy tiếng “bịch”, nó đập xuống một cách nặng nề.

 Nhiễm Thuật thấy gã đàn ông bị khống chế thì lập tức ngây ngẩn cả người. Gã bị Tang Hiến ấn đầu xuống, một bên má tì vào thành giường. Cậu nhìn hai người họ vật lộn nhau, nhất thời không dám lên tiếng.

Rõ ràng gã là kiểu người mềm nắn rắn buông nên cứ thấy kẻ nào mạnh hơn mình là không dám hó hé, chỉ phách lối trước mặt con gái được thôi.

Nhiễm Thuật quay lại, cúi đầu nhìn người đàn ông đang quỳ trên mặt đất kia. Cậu cười lạnh: “Ồ thì ra là anh à…”

“Gì? Tôi?” Người đàn ông nghi ngờ, giọng nói hơi run rẩy. Gã muốn giả vờ niềm nở nhưng tư thế khó chịu khiến nụ cười của gã hơi méo mó: “Hai cậu hiểu lầm rồi thì phải? Em ấy là bạn gái tôi mà…”

“Anh bắt cô ấy trả tiền giúp anh rồi còn chê người ta kiếm tiền chậm à?” Nhiễm Thuật hỏi xong, càng bực mình hơn: “Bây giờ cô ấy nằm viện, anh không quan tâm sức khỏe của cô ấy thì thôi đi, lại còn đổ thừa cô ấy làm phiền anh? Anh chỉ bắt đầu để ý đến cô ấy khi cảnh sát gọi điện tới báo cô ấy tự sát, vì điều đó ảnh hưởng anh rồi đúng không? Cô ấy còn chưa truyền nước xong đâu đấy!”

“Mày là ai?” Nghe thấy Nhiễm Thuật có thể kể vanh vách mọi thứ, người đàn ông lập tức ý thức được bọn họ có thể là bạn của bạn gái mình, chống chế hỏi lại.

Nhưng thật không may, gã giãy giụa thất bại.

Ngoại hình cao lớn của Tang Hiến không phải là thùng rỗng, chưa kể đến ngày xưa anh là dân thể dục thể thao. Những ngày đầu đến trường thường hay quậy phá nên vô cùng quen tay lành nghề mấy phương pháp khống chế người khác. Sau khi đầu gối của người đàn ông chạm đất hoàn toàn không thể giãy giụa.

Nhiễm Thuật không hề lo lắng gã ta có thể tránh thoát, tiếp tục mắng xối xả. Vì sợ  ảnh hưởng đến bệnh nhân khác nên cậu đã cố ý giảm âm lượng xuống: “Lại còn chê cô ấy ngực lép? Ủa thế cái ấy của anh dài 18cm không? Biết súng là gì, pháo là gì không? Sao lúc đi tè anh không tự giác ước lượng trọng lượng của bản thân mình đi? Ai cho anh cái tự tin đi xỉa xói người khác vậy, đầu hói hả, hay mấy nốt mụn kia?”

“Mày là… Nhiễm Thuật?” Hình như người đàn ông nhận ra điều gì đó, cảm thấy hơi khó tin.

Dù sao đây là idol của bạn gái nên gã đã từng xem hình của cậu rồi.

“Đúng rồi đấy. Cuộc đời Nhiễm Thuật tôi đây không biết đã chửi bao nhiêu tên khốn nữa nhưng anh là người đầu tiên khiến tôi vừa muốn chửi vừa muốn nhổ đấy. Anh phải cảm ơn giáo viên đạo đức của tôi đi, nhờ thầy ấy mà tư tưởng đạo đức của tôi đã ở một tầm cao mới nhé. Không thì bây giờ tôi không lịch sự như thế đâu.”

Nhiễm Thuật cứ như một cái máy nói biết đi, thật sự có khả năng tắt âm của mọi thứ xung quanh trong phạm vi lớn. Mấy năm gần đây mới tém bớt lại.

“Mày… mày buông tao ra! Mày nghĩ mày là ai mà dám giữ tao hả?”

Nhiễm Thuật cụp mắt, trong ánh mắt chứa đầy căm ghét: “Tôi mắng anh đến thế nhưng anh vẫn ương bướng cho rằng mình đúng, vẫn cho rằng mình quen một cô bạn gái phiền phức suốt ngày gây rắc rối cho mình. Bản thân thì không ra gì nhưng lại chê bạn gái không tốt?”

“Không phải…” Người đàn ông vùng vẫy một lúc: “Nếu em ấy muốn tao làm bạn trai chứng tỏ tao vẫn có ưu điểm và tác dụng riêng.”

“Tác dụng gì? Tác dụng phụ hả?”

Người đàn ông gấp gáp: “Nếu không sao em ấy lại coi trọng tao chứ?”

“Bởi vì cô ấy ngốc nghếch, cô ấy mù nên mới cho rằng cái loại nhà anh sẽ rước cô ấy về dinh! Đã vậy cô ấy cảm thấy hiện tại anh thành ra như vầy là vì thất vọng nhất thời nên mới giúp anh tỉnh lại, để anh có thể đối tốt với cô ấy như lúc trước.”

Có vẻ Nhiễm Thuật không muốn dông dài với người đàn ông này nữa nên nói với Triệu Tân Nhụy đang nằm trên giường: “Chia tay gã đi.”

Lúc bấy giờ Triệu Tân Nhụy vẫn đang khóc, nghe Nhiễm Thuật bất ngờ nói với mình lập tức giật mình.

Nhiễm Thuật lặp lại: “Chia tay ngay và luôn, em đề cập trước đi.”

“Chú à…”

“Thế em có chia hay không? Nếu em không chia tay vậy anh sẽ ngồi tâm sự với em ngay bây giờ cho đến khi nào đầu óc em thông suốt mới thôi.”

Là fan của Nhiễm Thuật, không ai không biết lời nói của cậu tổn thương người ta đến nhường nào.

Cô vội vàng gật đầu: “Chia tay chứ! Bây giờ em sẽ chia tay luôn.”

Trả lời Nhiễm Thuật xong, cô quay sang nói với người đàn ông: “Chúng ta chia tay đi! Cũng đừng liên lạc với nhau nữa!”

Người đàn ông bàng hoàng nhìn Triệu Tân Nhụy, sau đó nhìn Nhiễm Thuật: “Mày là người nổi tiếng mà cư xử như vậy à? Mày tin tao phơi bày mày ra ánh sáng không? Mày coi thường người bình thường, bắt tao quỳ gối, đây là sỉ nhục nhân cách. Tao phải vạch trần bộ mặt thật của mày.”

Nhiễm Thuật nghe xong không khỏi cười khinh bỉ.

Sau đó, cậu nhìn Tang Hiến kéo tóc người đàn ông buộc gã phải ngửa mặt lên.

Tang Hiến thấp giọng nói: “Nếu muốn biết chuyện gì xảy ra với mình sau khi chọc tới em ấy thì cứ thử xem.”

Người đàn ông ngước mắt nhìn Tang Hiến nhưng lại bị ánh mắt của anh đông cứng cả người, hơi thở run rẩy yếu ớt. Một lúc sau, Tang Hiến mới thả gã ra.

Tang Hiến cầm điện thoại lên, ngón tay bấm bấm trên màn hình.

Không lâu sau, một nhóm người xuất hiện trong phòng bệnh. Tang Hiến chỉ vào người đàn ông rồi nói: “Dám đánh con gái… đập một trận đi, nhớ đừng quấy rầy người khác.”

Bọn họ nhanh chóng khống chế người đàn ông, bịt miệng gã để gã không ú ớ được từ nào, sau đó cưỡng chế đưa gã khỏi phòng bệnh.

Toàn bộ quá trình xảy ra YOYO chỉ có thể ngơ ngác quan sát. Đôi mắt cô tròn xoe như mắt cú mèo linh hoạt vào ban đêm. Miệng khẽ mở như đang kìm nén một điều gì đó. Có điều dễ nhận thấy, nếu giờ cô lên tiếng chắc chắn sẽ nói: “Á đù!”

Nhiễm Thuật trở lại ghế ngồi xuống rồi xắn tay áo len lên: “Không được, anh phải mắng em thêm vài câu nữa.”

Tang Hiến không vội vàng rời đi ngay. Anh dựa vào vách tường, đứng đó kiên nhẫn nghe Nhiễm Thuật la người khác. Thậm chí anh cũng không cảm thấy chuyện này sai chỗ nào.

Không những thế, anh cảm thấy Nhiễm Thuật dữ dằn thế này trông đáng yêu cực kỳ.

Triệu Tân Nhụy bị mắng thì rống lên khóc không ngừng.

YOYO lấy lại được tinh thần, ở bên cạnh thêm mắm thêm muối, cùng khuyên nhủ Triệu Tân Nhụy.

Mắng ròng rã nửa giờ, Nhiễm Thuật mới cùng Tang Hiến rời khỏi phòng bệnh.

Tang Hiến phủ thêm một cái áo khoác cho Nhiễm Thuật, nói nhỏ: “Anh đưa em về.”

Nhiễm Thuật từ chối mà không thèm đắn đo: “Không cần.”

“Mắng người khác cũng rất mệt, em nghỉ một chút đi, để anh tìm người lấy cho em cốc nước ấm.”

Nhiễm Thuật cũng không từ chối, dẫn Tang Hiến đến chỗ xe mình trước.

Tang Hiến nhìn con xe thể thao của Nhiễm Thuật rồi im lặng trong thoáng chốc. Anh vươn tay mở cửa xe định bụng bước vào, ai ngờ chỉ thành công đặt một cái chân lên xe.

Nhiễm Thuật khoanh tay trước ngực quan sát Tang Hiến điều chỉnh ghế ngồi đến nấc rộng nhất, vật vã một hồi cũng chui vào được, tuy nhiên cả người thì co rúm lại như một quả bóng.

Tang Hiến ngồi thu lu trong xe như quả bóng, im lặng một lúc lâu sau mới ngẩng đầu hỏi cậu: “Em ngồi xe của anh về nhé?”

Nhiễm Thuật cố gắng nín cười nhưng không được nên đành quay sang chỗ khác, cuối cùng cũng không nhịn được phải phì cười một cái ra tiếng.

Tang Hiến lặng lẽ xuống khỏi xe thể thao của Nhiễm Thuật, nặng nề thở ra, nói: “Xe của anh ở bên kia.”

“Em tự lái xe về được, không cần anh.” Nhiễm Thuật vào trong xe. Sau khi ngồi xuống ghế, cậu hạ kính xuống nói với Tang Hiến: “Hôm nay cảm ơn anh.”

“Em chờ một chút, nước ấm sẽ được mang đến nhanh thôi.”

“Không cần, anh uống đi.” Nhiễm Thuật đóng cửa xe lại, nổ máy, lách qua xe Tang Hiến rời đi.

*

Nhiễm Thuật lái xe về nhà xong, người ngợm nặng nề sà vào ghế salon. Cậu híp mắt nhìn đồng hồ, là năm giờ mười bảy phút sáng.

Cậu nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi trên ghế sofa vì mệt mỏi, trong tích tắc đã ngủ sâu.

Đến lúc cậu tỉnh lại đã là hai giờ chiều.

Cậu nhìn thoáng qua điện thoại, thấy anh Lưu nói buổi học hôm nay đã bị hủy bỏ, cậu có thể yên tâm nghỉ ngơi một ngày.

Chắc Tang Hiến đã báo cho thầy Bàng.

Cậu đột nhiên hào hứng, ấn vào ảnh đại diện của Tang Hiến, xem hết khung chat của hai người rồi mới đi xem vòng bạn bè.

Vòng bạn bè không có gì, không có tin tức gì hết.

Ảnh nền của vòng bạn bè là ba con chó, cậu ấn vào ảnh nền để xem nó, “Xì” một tiếng.

Chó đã thay thế vị trí của cậu rồi.

Nick Wechat cá nhân của Tang Hiến chỉ kết bạn với người nhà nên trước đó dù bọn họ có yêu đương rất cẩn thận, cố gắng giấu giếm mọi nơi nhưng trên vòng bạn bè của Tang Hiến thì lại có thể thoải mái đăng ảnh của Nhiễm Thuật.

Hiện giờ cậu đã bị ba con chó chiếm chỗ.

Nhiễm Thuật khó chịu vứt điện thoại sang một bên, ngẩn người nằm trên ghế salon.

Càng nghĩ càng tức.

Sau đó cậu lại lấy di động ra, xóa Tang Hiến khỏi danh sách bạn tốt.

*

Tang Hiến cầm điện thoại, nhìn khung chat của Nhiễm Thuật hồi lâu.

Dựa theo tính cách của Nhiễm Thuật, nếu anh quá mức ân cần thì có khi Nhiễm Thuật lại làm ngược lại, chắc chắn sẽ ngó lơ anh.

Nhưng nếu hoàn toàn cắt đứt liên lạc… anh lại không làm được.

Cuối cùng thì anh cũng quyết định xong, anh gửi một tin nhắn, hỏi: “Em muốn đóng thể loại phim gì? Anh sẽ cố tìm cho em.”

Lúc gửi tin nhắn, anh thấy một cái cờ đỏ.

Anh bị xóa bạn bè rồi.

Tang Hiến: “…”

Nhiễm Thuật, em được lắm.

Anh đặt điện thoại xuống, ngồi xuống ghế rơi vào trầm tư, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi Thẩm Quân Cảnh: “Sao em ấy lại nhịn được chứ?”

Đã hai năm rồi!

Thẩm Quân Cảnh – một trong những người bạn đã nhìn thấy Tang Hiến và Nhiễm Thuật chia tay tám trăm bận.

Lúc này, Thẩm Quân Cảnh vẫn đang say sưa ngắm nhìn bể cá, nói: “Chắc là… cậu ấy không thể chờ để chia tay mày lần nữa đấy.”

“…”

Thế thì cũng không cần.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Tang Hiến: Chưa nắm được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play