“Thái thượng trưởng lão, nơi này có một con đường có thể leo lên trên”.
“Tiếp tục đi về phía trước, mọi người cẩn thận một chút”.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, mọi người đâu dám sơ ý. Bọn họ vốn đã chật vật, lúc này ai nấy giống như ăn mày, đầu tóc rối bù, toàn thân đẫm máu, áo quần bị ma thú và trận pháp xé rách không còn nguyên vẹn, rách rưới tả tơi.
Nếu đi ra ngoài, mọi người sẽ nghĩ rằng bọn họ chỉ là ăn mày.
“Đợi một chút, cô đi ở phía trước”.
Lan kỳ chủ đẩy Cố Thanh Hy lên phía trước, để nàng mở đường.
Các đệ tử đều đã chết hết, còn lại đều là những nhân vật nòng cốt, không ai muốn mạo hiểm thêm nữa. Để Cố Thanh Hy mở đường, bọn họ đều không có ý kiến gì.
“Được, ta mở đường”.
Gương mặt tinh xảo của Cố Thanh Hy mơ hồ có nụ cười trong trẻo lạnh lùng, chỉ là phía sau nụ cười trong trẻo ấy chứa sự lạnh nhạt.
Bảo nàng mở đường phải không, vậy nàng không mở một con đường dễ đi cho bọn họ thì chẳng phải sẽ có lỗi với “sự quan tâm đặc biệt” của bọn họ hay sao.
Một đường tiến về phía trước, nơi này tối đen như mực.
Mọi người giơ đuốc lên, chiếu sáng cửa hang.
Nhìn tới phía trước, nơi này sâu không thấy đấy, cũng không biết lối vào Hồ Lô dài bao nhiêu. Vách đá rất trơn, đi xa một chút cũng không thấy chỗ nào nguy hiểm, chỉ là lối rẽ quá nhiều, bản đồ lại không hoàn chỉnh, bọn họ nhất thời cũng không biết mình đi có đúng không.
Người của Thiên Phần tộc và Ma tộc chửi thầm trong lòng.
Nơi quái quỷ gì vậy, sao có nhiều lối rẽ như vậy?
Quan trọng là Cố Thanh Hy dẫn bọn họ lúc thì vòng bên này, lúc thì rẽ bên kia, rẽ đến mức đầu óc bọn họ choáng váng, hoàn toàn không phân rõ Đông Tây Nam Bắc.
Ngọn lửa trong lòng Lan kỳ chủ ngày càng bùng lên dữ dội, bất kỳ lúc nào cũng có thể bộc phát, ông ta gào thét: “Cố Thanh Hy, cô nói tới nói lui, rốt cuộc là muốn đi đâu hả?”
“Không phải các người muốn ta mang các người đến đỉnh núi tìm Long Châu à? Chúng ta đang trên đường đi tìm đó thôi!”
Lan kỳ chủ tức đến mức muốn vung tay chụp chết nàng.
Cố Thanh Hy tỏ vẻ đáng thương: “Ở đây có nhiều ngã rẽ như vậy, ta cũng đã cố hết sức tìm đường rồi, hơn nữa, mỗi một đường ta đi đều phải được các người đồng ý, không phải à? Lan kỳ chủ, sao ông có thể nói oan cho ta chứ? Sao lại nói ta cố ý dẫn các người đi vòng vòng!”
Lan kỳ chủ chán nản.
Rõ ràng là Cố Thanh Hy đang chơi khăm bọn họ, nhưng mỗi một câu của nàng ta đều có lý, ra vẻ người vô tội, khiến ông ta không tìm được một chút khuyết điểm nào.
Mỗi một lần gặp ngã ba, nàng ta đều hỏi qua bọn họ, nhưng thực tế thì nàng ta chẳng cho bọn họ đủ thời gian để kiểm tra bản đồ, mà cứ thế đi tiếp về phía trước.
Hoàng thái thượng trưởng lão đã bắt đầu mất kiên nhẫn, bọn họ lòng vòng trong động đã nửa ngày rồi, nếu còn tiếp tục như vậy, e rằng thể lực của bọn họ sẽ bị tiêu hao sạch sẽ, phải mau chóng đi đến đỉnh núi mới được.
Ông ta gằn giọng, cố hết sức áp chế sự sốt ruột trong lòng: “Rốt cuộc còn phải đi bao lâu?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT